Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 1 - Chương 15: Phẩm giá của anh chỉ đáng vài đồng



Đoàn người dần dần đi rangoài trường học, nói là muốn tìm một chỗ để liên hoan, sau đó lại đi tìm thúvui khác. Tần Mạt không nói một lời đi theo sát Tần Vân Đình, nhìn chị tròchuyện rôm rả với những người khác.

Tần Mạt vốn không thíchứng với bầu không khí như vậy, có điều bám lấy ý nghĩ muốn hiểu rõ thời đại nàyhơn, cho nên đã không bỏ về trước.

Rất ít người chú ý đếnTần Mạt, mặc dù khí thế của Tần Mạt cao ngất, bất quá diện mạo Tần Mạt lạikhông thu hút, vì điều này mà các chàng trai cô gái nhanh nhẹn hào hứng khó màcó hứng thú với nàng.

Tuy rất nhiều người biếtrõ trông mặt mà bắt hình dong là không nên, nhưng thật sự có thể làm được nhưvậy cũng chỉ có sừng lân và lông phượng[12]. Đại đa số người dựa vào diện mạo củangười lạ mà đánh giá, khí chất lớn cũng hiếm, nhưng nó chỉ ẩn chứa trong lờinói, ai lại có con mắt tinh anh có thể nhìn ra ý ẩn giấu trong lời nói của mộtngười xa lạ?

Tần Mạt cũng không để ýviệc này lắm, nếu như nàng còn làông tử văn nhã năm đó, đương nhiên sẽ rất vuisướng khi hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng hiện giờ nàng lại biến thànhcái hình dạng thế này, chỉ ước gì người khác không chú ý đến nàng mà thôi. Thựcra nàng có thói quen nhìn quần áo lụa là, trông mặt mà bắt hình dong, cũngkhông dám mặt dày mà đi chỉ trích người khác.

Hơn nữa, nàng là tên văndốt vũ dát thì có được nổi ẩn ý gì?

Rất hiển nhiên, Tần côngtử xuyên qua tới nay điều ưu đãi lớn nhất là, trở nên thấu tình đạt lý hẳn....

Đoàn người đi đến cổngtrường thì rẽ phải, bên trái đi qua ngõ nhỏ là đường cầu học, bên phải đikhoảng mười phút, quẹo trái nữa chính là phố cơm bình dân.

Trên đường có rất nhiềubiển hiệu lớn, có một vài cửa hàng chiên xào, cũng không thiếu các tiệm cơmnhỏ. Một dãy công trình này cũng tương đối cũ kĩ, nhà cửa đều là bốn năm tầng,hai bên ngã tư đường là một đống rác lớn không có người dọn dẹp. Các quán chiênxào bình thường tối mới mở cửa, các quán cơm nhỏ thì phần lớn đem thức ăn đãnấu bày sẵn ở cửa, đặt trong chiếc tủ ngay trước mặt tiền.

Những món ăn xào kia ngấmmỡ mười phần, đầu bếp xào rau cũng hơn phân nửa là bóng loáng đầy mặt. Tần Mạtđi theo nhóm trai gái trên đường, hiển nhiên là rất cao hứng, nhìn những món ănbình dân hai bên đường, lòng lại thấy rụt rè.

Thành phố này không phảilà khắp nơi đều rộng rãi sạch sẽ, một khi tiếp xúc với khói dầu như vậy, TầnMạt thật sự không thể chịu được. Lại tưởng tượng lát nữa mình sẽ phải đến mộtquán trong số đó ăn cơm, Tần Mạt cảm thấy, khả năng mình bị chết vì trúng độclà vô cùng to lớn.

Nếu quả thật là bị cáiloại thức ăn rõ ràng là không sạch sẽ này hại chết, tuyệt đối là kiểu chết uất ứcnhất trong lịch sử loài người.

Dưới ánh mặt trời chóichang, Tần Mạt rùng mình một cái, cuối cùng không nhẫn nại được hơn nữa, thấpgiọng nói với Tần Vân Đình: “Chị, em không ăn cơm ở chỗ này đâu.” Giọng nói củanàng tuy nhỏ, nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên quyết, kiên quyết không nhu nhượctrước nàng ấy nữa, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng lúc trước.

Tần Vân Đình sững người,còn chưa kịp đáp, một tên con trai cao lớn đã sán lại, bày ra khuôn mặt tươitắn nói: “Em gái à, nhiều người như vậy cùng đi chơi, coi là nể mặt mũi, đừngđể mọi người mất hứng chứ.” Tướng mạo của tên này khá chính trực, có điều trêntrán và khóe miệng có vài cái mụn, làm cho cả người hắn thoạt nhìn có cảm giáckhông sạch sẽ.

Tần Mạt chán ghét nhíumày, vội vàng đi vài bước cách xa hắn ra, sau đó nghếch cằm lạnh lùng nói: “Anhlà ai? Em gái là cái tên anh có thể kêu sao? Phẩm giá anh chỉ đáng vài đồng nhưvậy?”

Lời này vừa nói ra, nhấtthời cả một đám kinh hã

Chủ yếu là, chẳng nhữnglời nói của Tần Mạt kinh người, ngay cả ánh mắt, khí thế, cũng hết sức kinhngười. Những học sinh này chắc chắn chưa từng gặp qua một nhân vật thượng tầngnhư vậy, chỉ dựa vào cảm giác, bọn họ đã thấy, bỏ đi diện mạo và thân hình,trong thoáng chốc khí thế cáu giận của cô gái nhỏ có thể so sánh với thầy chủnhiệm.

Rất hiển nhiên, đối họcsinh trung học mà nói, thầy chủ nhiệm bình thường là biểu thị cho tính cườngđại lớn nhất, Các chàng trai cô gái mắt chữ A, còn mồm chữ O, rồi cùng nhìnnhau, lại nhìn ra vẻ không thể tin nổi trong mắt đối phương.

Mình hoa mắt rồi. Đây là ý nghĩ của đa số mọi người trong phút chốc.

Tên con trai hung hăngtrả lời ban nãy lúng túng một chút, lập tức cũng cảm thấy mà mình nghe lầm,cười trừ nói: “Học muội, mọi người đi chơi cùng nhau là để tìm niềm vui, hơn nữachị em cũng ở đây, em cần gì phải làm mất hứng của mọi người chứ?” Tuy tự cholà mình nghe nhầm, bất quá hắn vẫn sửa lại, không dám gọi Tần Mạt là “em gái”lần nữa.

Ánh mắt Tần Mạt hướng vềphía Tần Vân Đình, biểu tình của nàng cũng là vẻ mặt khó xử, trong lòng khôngbiết nên làm thế nào, hỏa khí ngược lại còn tăng thêm vài phần, nàng dùng giọngnói chân thật nhất lặp lại lần nữa: “Chị, em không ăn cơm ở đây.”

Tần Vân Đình cau mày nói:"Mạt Mạt, em sao vậy?" Trong lòng nàng cũng bắt đầu không vui, vấn đềhoàn toàn không phải do đứa em gái thân yêu này không có cách nào thỏa hiệp,nàng nhìn ra, Tần Mạt chính là cố tình gây sự.

Tần Mạt vốn không muốngiải thích, bất quá nàng cũng biết mình đã làm Tần Vân Đình rất khó xử, cho nênhơi do dự một chút, nhưng nàng vẫn giải thích: ”Nơi này……”

"Đình Đình!"Một giọng nói chói tai cắt ngang lời Tần Mạt, chỉ thấy một cô bé tóc dài quávai, dung mạo rất chi là diễm lệ nhìn chằm chằm Tần Vân Đình nói: “Em gái bạnsao lại thế? Mà sao bạn cũng không quản tốt nó?” Cô bé này tên gọi La NhânNhân, khi Tần Mạt vừa đi đến, Nhân Nhân cũng có giới thiệu qua. Giữa tập thểnhỏ bé này, Tần Vân Đình được hoan nghênh nhất, tiếp theo chính là La NhânNhân.

Tần Mạt chỉ thờ ơ lạnhnhạt một đoạn đường ngắn như vậy, cũng đã rõ quan hệ giữa Tần Vân Đình và LaNhân Nhân. Hai cô bé xuất sắc không kém nhau lắm cùng ở một nơi, hoặc là tínhtình hợp nhau, kết làm bạn tốt, hoặc là ngầm cạnh tranh với nhau, xem ai cao aithấp. Rất hiển nhiên, quan hệ giữa Tần Vân Đình và La Nhân Nhân thuộc loại thứhai.

Nữ nhân tranh đấu làchuyện Tần Mạt đã xem quá nhiều, lúc này thái độ thay đổi thật nhanh, lại nhẹnhàng giữ chặt Tần Vân Đình đang muốn tức giận, ngược lại còn bày ra vẻ mặt naná như oan ức ngây thơ, nói với La Nhân Nhân: “Chị Nhân Nhân, chị rất ghét emsao? Chị xinh đẹp như thế, thật giống như tiên nữ, cũng có thể ghét người khácđược?” Mười lăm tuổi, ở Đại Tống đã có thể thành phụ nữ, làm mẹ người ta, nhưngở thời đại này, hơn cũng có thể giả vờ ngây thơ như đứa trẻ.

Mọi người chung quanh bịTần Mạt “ngây thơ oan ức” này oanh tạc một trận, người này rốt cục là làm bằngcái gì? Vừa rồi còn lớn lối với Trương Cường, chỉ chớp mắt lại biến thành mộtbông hoa nhỏ hồn nhiên yểu điệu.

Tần Mạt thì lại chẳngthấy tự oanh tạc mình, chỉ cần nàng thích, miệng công tử quần nhung có thể ngọtngào như mật ong. Thật sâu trong hậu trạch Tần phủ, nữ nhân vô số, có thể cóđịa vị như nam nhân được là mấy, nếu Tần Mạt không cường ngạnh, hậu viện Tầngia đã ồn ào đến lật trời rồi?

Tần công tử tuy chưa lậpchánh thê, nhưng trong nhà mỹ tì như mây, bên ngoài mỹ nữ khắp nơi. Nếu hắnkhông thể khống chế thế cân bằng, e là đã sớm bị một đám nữ nhân tranh tình vùidập đến xương không còn một mẩu!

Chẳng qua, đối với cáiloại lời dong chi tục phấn[13] này, không có hứng thú mà thôi.

Bất kể có thể khẳng địnhTần Mạt bây giờ thật hay giả hay không, La Nhân Nhân vẫn bị ảnh hưởng bởi lờinói của nàng, tự dưng bị một cô bé khen ngợi như vậy, chắc hẳn không dám ra mặtnữa rồi. Khuôn mặt nàng cứng lại một chút rồi nhanh chóng biến thành tươi tắn,mất tự nhiên nói: “Làm sao lại nghĩ thế, chị có thể chán ghét em thế nào chứ?”

Trong lòng Tần Mạt hừlạnh một tiếng: "Gọi ngươi là chị thì ngươi tưởng mình là chị thậthả?"

Nghĩ thì nghĩ như vậy,gương mặt nàng lại lập tức xuất hiện nụ cười rạng rỡ: “Quả đúng là vậy, em biếtchị Nhân Nhân là người vừa nhân ái vừa khiêm tốn mà, ai cũng rất quýchị đó.” Vừa nhân ái vừa khiêm tốn, đây vốn là xuất xứ từ Mặc gia, từ ngữ miêutả người có phẩm chất cao thượng. Nhưng ý nghĩa của Hán ngữ có thể thay đổi,trong một số hoàn cảnh cụ thể, lời ca ngợi biến thành lời chê bai cũng khôngchừng.

Hiện tại Tần Mạt nói nhưvậy, rõ ràng là khen, nhưng trên thực tế ai nghe được cũng cảm thấy cổ quái.Chính bởi bộ dáng Tần Mạt cười đến rực rỡ như vậy, muốn nói nàng có ác ý, mọingười lại cảm thấy khó tin. Dù thế nào, bộ dạng hiện tại của Tần Mạt chính làmột cô bé mười lăm tuổi, người ta tin nàng thành thật, cũng là có cơ sở.

Tần Vân Đình đứng cạnh néncười, em gái của nàng nhìn thì thanh khiết, không ngờ bên trong lại ẩn chứa khíthế cường đại như vậy. Những bạn học của nàng nhất định là học nhiều đến hồ đồrồi, bằng không sao có thể không nhận ra sự giảo hoạt và ngạo mạn trong ánh mắtcủa Tần Mạt chứ?