Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 1 - Chương 12: Năm tháng bình yên



Diện tích trường Thị Tamhơn bốn trăm mẫu, ở nội thành này, là rất lớn rồi. Cửa trường học làm bằng đácẩm thạch, xây theo hình dạng loan nguyệt hướng thiên (trăng rằm), phíatrên là một đóa hoa lăng tiêu bằng đồng, thể hiện niềm kiêu hãnh.

Trường học này quản lýtheo kiểu khép kín, bất quá vì hôm nay học sinh lớp mười hai quay lại so đáp ánvà điền bảng nguyện vọng, cho nên cửa lớn vẫn rộng mở, gác cổng cũng rộng tayhơn so với bình thường, học sinh đi tới đi lui ở cửa, cũng không biết có baonhiêu đúng là học sinh lớp mười hai.

Khác với lần ngây ngô dạidột bị đưa đến trường khi trước, thần trí Tần Mạt lúc này hoàn toàn tỉnh táo,tâm tình thoải mái, chân chính đánh giá trường học này, không ngờ rằng cảnhtươi trẻ náo nhiệt không có ở thời Gia Hựu lại xuất hiện ở đây.

Tuổi trẻ, nhiệt huyết,cùng với khe hở trong lịch sử, cái vương triều xa hoa lãng phí lại suy yếu lâungày hoàn toàn bất đồng. Tần Mạt đi theo Tần Vân Đình đến cửa trường học, cànghoảng hốt khi lại lần nữa xuyên qua vách ngăn thời gian, theo phù phiếm củangày hôm qua, đến ngày tươi sáng hôm nay.

Cảm khái thời gian, ước chừngsự từng trải của nàng không ai có thể so sánh cùng.Đến Thị Tam, đầu tiên bướcvào, đã thấy quảng trường trước mắt. Đá Granito màu xanh trải thành hình bầudục, ước chừng lớn cỡ hai phần ba sân bóng, giữa sân là một bể phun nước nhỏ,hoa vây quang vòng ngoài, chính giữa là một pho tượng tuấn mã màu trắng sừngsững.

Bên trái quảng trường làmột tòa nhà ba tầng, phía dưới có bậc thang lên, nóc nhọn, gạch men sắc néttinh xảo, phảng phất giống kiểu Rococo[9]. Tần Mạt chẳng hiểu mấy, chẳng qua làthấy trên đỉnh nhọn cao cao có một chiếc đồng hồ treo tường to đùng, cái đồngđồ phải lớn đến một trượng, trong lòng không khỏi tán thưởng.

“Mạt Mạt, em nhìn chằmchằm nhà ăn làm gì? Muốn ăn gì sao?” Tần Vân Đình thấy Tần Mạt bỗng nhiên dừngbước, liền quay lại hỏi nàng.

“Đây là nhà ăn?” Sắc mặtTần Mạt cổ quái.

“Đúng vậy, Mạt Mạt emquên sao? Nhà ăn này đã được sửa lại ba năm trước, khi đó hiệu trưởng còn muốnxây dựng một nhà ăn học sinh đặc biệt nhất tỉnh ở đây!”

“Quả thật rất đặc biệt.”Tần Mạt gật đầu, lòng có điểm bi ai, “Vị hiệu trưởng này đúng là nhân tài.”

“Liễu hiệu trưởng nói,dân dĩ thực vi thiên[],học sinh học ở trường, trước hết cũng phải giải quyết vấn đề no ấm. Cho nên chủtrương số một là tu sửa nơi đây thành một nhà ăn cực lớn, cung cấp thức ăn chohọc sinh Thị Tam, và tiến lên danh sách ưu tiên hàng đầu của tỉnh.” Tần VânĐình nói, vẻ mặt có phần bội phục, “Thức ăn của chúng ta, thực sự đã được cảithiện không tệ.”

Tần Mạt nghe nàng nói,lại sinh ra vài phần mong đợi. Đọc sách tại trường học này, có lẽ cũng khôngkhó chịu lắm.

Trường Thị Tam phân khuthật rõ rệt, cạnh quảng trường là sáu tòa nhà dạy học, trong đó có ba tòa dạyhọc bình thường, một tòa dạy về khoa học. một tòa là nhà thể dục, một tòa lànhà văn hóa. Phòng học lớp 12 đều nằm trong tòa nhà có gắn số 6 trên đầu kia,Tần Vân Đình muốn đi so đáp án, thì phải đi đến phòng học 6-303.

Khu dạy học được xanh hóacũng không tệ, Tần Mạt đi theo Tần Vân Đình qua quảng trường trên con đường cổ,nhận thấy cả vườn trường lấy con đường này làm giới tuyến, chia thành hai cấpđộ, tay trái là một loạt bồn hoa, tay phải là hàng lan can hoa thật dài.

Dưới lan can cách đó mộtđoạn là một thềm đá gần mười thước, thềm đá này dẫn ra một sân bóng rổ, mà sáutòa nhà dạy học kia, mỗi nơi đều có một sân bóng phía trước.

Khi Tần Vân Đình và TầnMạt đến, đã qua giờ tan học của tiết thứ hai buổi sáng, tất cả các khu dạy đanglà lúc náo nhiệt nhất. Đặc biệt là tòa thứ tư và năm của khu dạy học, hai bênlà hai trận bóng rổ, đám người đứng ngoài xem đều là những chàng trai tỏa rasức sống thanh xuân mãnh liệt. Bọn họ đều là học sinh lớp mười một, tuổi trẻsôi động, nhiệt huyết thanh xuân.

Trên hành lang tòa dạyhọc Biên Hòa, có không ít người đang quan sát những thiếu niên chơi bóng rổ,cũng có người chỉ là tán gẫu, còn có đọc sách, nghe nhạc, vân vân.

Lần đầu tiên Tần Mạt cảmthụ thế giới hiện đại tại vườn trường náo nhiệt độc đáo này, mắt không khỏitrợn to, nhìn đâu cũng ngạc nhiên. Tần Vân Đình theo dõi thần sắc của Tần Mạt,bỗng nhiên trong lòng có chủ kiến, đề nghị nói: ‘Mạt Mạt, em muốn đi cùng chịđến phòng học không, cũng chán lắm, nếu không thì em ở lại đây dạo chơi đi. Chịđi so đáp án nhanh thôi, lát nữa quay lại tìm em.’

Tần Mạt do dự nói: “Cụthể hết bao lâu?” Chỗ này rất náo nhiệt, bất quá đối với nàng mà nói, cũng rấtxa lạ, cho nên Tần Mạt có phần không yên tâm lắm.

“Yên tâm, tối đa mộttiết.” Tần Vân Đình an ủi cười cười, “Chỉ cần em không đi khỏi con đường này,khi ra chị có thể tìm thấy em. Lớp mười và mười một tổng cộng có bốn mươilớp, đợi khi đi học, thể nào cũng phải học bóng rổ đấy. Em ra đó xem bọn chúngbị thầy thể dục hành hạ thế nào, không nhàm chán đâu. Còn nữa, nếu sợ phải phơinắng, thì núp dưới bóng cây bên trái đi, con đường cạnh bồn hoa thường xuyên cóngười lấy quần áo làm giẻ lau, lau đến khi sáng bóng thì thôi mà.’

Tần Mạt nghe nàng nói thìthấy thú vị, cuối cùng không nhịn được nhếch khóe miệng lên, gật đầu đồng ý.

Thực ra nàng cũng rất tòmò ngôi trường này, hơn nữa có thời gian còn xem phim hoạt hình tên là ‘Cao thủslamdunk’, càng cảm thấy cuộc sống ở bên ngoài thật tốt. Huống chi nàng cũngkhông phải là cô bé con hay nhõng nhẽo sợ hãi, có điều đối mặt với tất cả mọi thứtrước mắt vẫn còn thấy xa lạ, lo sẽ lạc đường mà thôi.

Lúc này các nàng đi đếncạnh tòa nhà thứ năm, phía xa xa ở tòa nhà thứ sáu bỗng có người kêu to gọi TầnVân Đình: “Đình Đình! Đến bên này!”

Một nữ sinh đứng trênhành lang tầng ba tòa thứ sáu, nàng đang phe phẩy tay, bên cạnh còn có vàingười cả trai lẫn gái nữa.

Tần Vân Đình vội vàng đáplại: “Đến ngay đây!”

Nàng vỗ vai Tần Mạt nói:“Mạt Mạt, bạn chị gọi, em chờ ở đây nhé.” Nói dứt lời, nàng vội vàng chạy lênthềm đá phía trước, một đường xuyên sân bóng rổ trước tòa nhà số sáu, đi vàohành lang.

Tần Mạt nhìn theo bóngnàng rời đi, sau đó chọn vị trí thứ bốn năm gì đó, nghiêng người trên lan can,cúi đầu quan sát trận bóng rổ

Từ góc độ của Tần Mạt,các sân bóng này cũng thật bình đẳng, mỗi tòa nhà đều có một sân bóng nhỏ và ởchính giữa là một sân bóng lớn. So ra thì sân trước tòa số 4 nhiều người hơntòa số 5 một chút, bất quá, Tần Mạt lại chẳng hiểu gì luật chơi bóng rổ cả, hơnnữa việc chơi bóng rổ này cũng không phải là thi đấu gì trong giờ học, cho nênnàng nhìn thì nhìn, cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.

Ngoài chơi bóng rổ, còncó vài cô gái đánh cầu lông ở khu đất trống bên cạnh, Tần Mạt đưa mắt nhìn xungquanh, nhìn tất cả đều cảm thấy thú vị.

Cũng may năm đó nàngkhông phải là người tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, tuy tư tưởng của nàng so vớitự do phóng khoáng của người hiện đại còn kém rất xa, nhưng hôm nay nhìn thấyngôi trường nam nữ học chung này, nàng lại có thể ôm ấp hoài bão ái tình, cũngtiếp thu được chút chút. Nếu xuyên qua không phải là một Tần công tử tiêu sáibất kham, mà thay vào đó là bất kỳ một lão già nào đó, chỉ sợ đã sớm phát điênrồi.

Suy nghĩ bay toán loạnbốn phía, Tần Mạt bỗng nhiên thở dài một hơi.

“Ta đường đường là namnhi, hiện giờ lại biến thành một tiểu nha đầu mười lăm tuổi, nhìn sơ qua trongthời Gia Hựu, cũng chỉ có ta mới có đủ sức để chịu đựng việc này, có thể sốngtốt được trong hoàn cảnh như thế.’ Nàng tự giễu trong lòng, “Bạch Cư Dịch ngàyxưa vịnh thảo, nói lửa thiêu không chết, gió xuân thổi ạn vật hồi sinh, khensinh mệnh kia thật ngoan cường. Tần Mạch ta, ước chừng cũng cùng một cấp bậcvới cỏ dại, không nỡ chết, vì sinh tồn, không thể không tiếp nhận!”