Ta Không Muốn Nghịch Thiên

Chương 35: "oa" Một Tiếng, Hắn Liền Khóc!



Ngay lúc Lâm Phàm bọn họ đi dạo khắp nơi, phía trước có sự việc xảy ra. Một bóng người trực tiếp bay ra từ trong cửa tiệm.

“Bịch” một tiếng.

"Ôi trời ơi, đau chết Lão tử rồi."

Người kia nằm lăn trên mặt đất, tóc tai bù xù, một tay sờ lấy cái mông, ồn ào kêu lên.

Lúc này, từ trong cửa tiệm chạy ra mấy tên ác ôn, hướng về người đang nằm trên mặt đất là một trận tay đấm chân đá, theo sau giận giữ nói: "Còn dám đến gây chuyện, đánh gãy tay ngươi."

Nói xong vội vàng trở lại trong cửa tiệm.

Đây là một sòng bạc.

Đám người vừa rồi là đám tay chân của sòng bạc, rõ ràng là người này ở trong đó gây chuyện, bị người ta đánh cho rồi.

Người bị đánh toàn thân không có việc gì, đứng dậy vỗ mông, nói: "Còn uy hiếp ông nội nhà ngươi, đó là lão tử không thèm chấp nhặt cùng các ngươi."

Người dân xung quanh đối việc này đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc. Mỗi ngày đều không biết xảy ra bao nhiêu loại chuyện này. Có bao nhiêu người mang khuôn mặt hồng hào bước vào sòng bạc, cuối cùng bước ra đều chán nản, thất thần.

Châu Trung Mậu nhìn qua một chút rồi nói: "Biểu ca, tên này không phải là người bình thường."

Lâm Phàm nói: "Không phải người thường, đó cũng là người, chỉ cần là người thì chẳng có gì phải sợ."

Ngay tại lúc này.

Trung niên Nam tử vừa mới bị sòng bạc ném ra nghe nói như thế liền cười bước tới, nói: "Vị công tử này nói chuyện rất có hiểu biết."

"Tại hạ Phong Ba Lưu, chữ “Phong” trong Phong Ba, chữ “Ba” trong Phong Ba, chữ “Lưu” trong Phong Lưu, không biết vị công tử này xưng hô như thế nào?"

Phong Ba Lưu dáng vẻ là người chính trực, tuy tóc tai bù xù, trên mặt còn dính bụi, nhưng tự cho rằng mình rất có khí chất. Hắn còn rất cợt nhả mà gảy ria mép.

Châu Trung Mậu đứng chặn trước mặt hắn, cảnh giác nhìn đối phương. Chỉ cần đối phương có hành động dị thường, hắn sẽ ngay lập tức xử lý đối phương.

"Biểu đệ, đừng quá khẩn trương."

Lâm Phàm vỗ vai Biểu đệ, cười nói: "Tại hạ Lâm Phàm, chữ “Lâm” trong Lâm Phàm, chữ “Phàm” trong Lâm Phàm."

Phong Ba Lưu cười nói: "Tên rất hay, vừa nhìn Lâm công tử là biết xuất thân bất phàm, có thể đủ sánh với tướng mạo của Lâm công tử đây, chắc chắn cũng chỉ có Lâm gia mà thôi."

"Thật có con mắt tinh tường."

Lâm Phàm “Ừ ” một tiếng, rất là tán đồng lời nói của đối phương. Công phu nịnh nọt này của đối phương, nếu không có mấy chục năm tu luyện, sợ rằng không luyện ra được như thế này.

"Lâm công tử, ta cùng người vừa gặp đã thân, ngươi quá giống một vị bằng hữu ta quen trước đây, không biết có thể nói chuyện riêng với công tử chút không?”

Phong Ba Lưu nói.

"Có việc gì thì nói tại đây, không sao cả, đều là người một nhà."

Lâm Phàm nói.

Đây đúng là gặp phải tay lão luyện rồi! Bản lĩnh kết giao này, người bình thường còn thật không có năng lực đâu.



Phong Ba Lưu đến bên cạnh Lâm Phàm, trên mặt treo nụ cười rạng rỡ, nói: "Huynh đệ, cho ta mượn ít tiền, lật lại vốn, ngươi xem có được hay không?"

Lâm Phàm biểu lộ lạnh nhạt, lắc đầu nói: "Không được."

Châu Trung Mậu biến đổi thái độ nói với Phong Ba Lưu: "Ngươi muốn làm gì? Muốn mượn tiền thì đi tìm người khác, dám lừa gạt biểu ca ta, ta đánh ngươi."

Kẻ này mặc dù không phải người thường, nhưng chính là một con bạc. Vậy mà còn nghĩ mượn tiền từ Biểu ca hắn, nhất định là nằm mơ đi.

"Vị huynh đài này đừng xúc động, ta và biểu ca nhà ngươi làm một vụ giao dịch, cam đoan không ai bị thiệt."

Phong Ba Lưu vừa nói vừa đi đến trước mặt Lâm Phàm. Nhân lúc bốn phía không người chú ý, hắn cẩn thận từng li từng tí vén y phục ra để lộ một bản thư tịch.

"Huynh đệ, đệ đệ ta không đùa giỡn với người đâu, quyển bí tịch này thuộc về tuyệt thế bí tịch, nếu như không phải là đệ đệ ta trong tay không có tiền thì tuyệt đối sẽ không bán đâu."

"Xuỵt, nói nhỏ chút, đừng để người khác biết, đây là bí mật bất truyền của gia tộc ta, nếu như bị người khác phát hiện, đệ đệ cũng không bảo vệ được huynh đệ ngươi đâu."

Lâm Phàm híp mắt lại nhìn đối phương, nói: "Bí tịch gì chứ, lại còn tuyệt thế bí tịch nữa?"

Phong Ba Lưu ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu, giả bộ không làm gì, nhưng tay lại không ngừng kéo kéo một chút đem thư tịch lôi ra.

"Xem đi, đây là Ngự Trùng Thuật, Thiên Hạ Chi Trùng, không loại trùng nào mà không thể điều khiển."

"Huynh đệ, đệ đệ ta xem ra cùng ngươi có duyên, mới nghĩ đến cùng nhà ngươi làm vụ giao dịch này."

Nói xong, Phong Ba Lưu liền khép y phục vào sau đó biểu hiện ra bộ dạng như đúng rồi, nhìn trái nhìn phải, coi như không xảy ra chuyện gì.

"Ngươi bán bao nhiêu?"

Lâm Phàm hỏi.

"Không nhiều, cũng chỉ có mười mấy……không, chưa bán, đây là tuyệt thế bí tịch, ta không thể tùy tiện bán, ngày nay cũng là xem dung mạo của Huynh đệ giống với vị bằng hữu của ta trước kia.”

"Vốn là định tặng cho huynh đệ, nhưng nhìn thân phận và địa vị của huynh đệ, tặng cho, đó chẳng phải là sỉ nhục huynh đệ ư? Cho nên chúng ta làm vụ giao dịch thì có ý nghĩa hơn.”

Phong Ba Lưu vì đem cuốn bí tịch này giới thiệu bán ra, cũng thật là liều mạng rồi.

"Không việc gì, con người ta đây không sợ nhất chính là nhục mạ."

Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

Cũng được đấy, trò lừa đảo này đã chơi đến bản thân hắn rồi. Người này còn có chút trình độ.

Phong Ba Lưu ngây người, theo sau cười, nói: "Huynh đệ thật biết nói đùa."

"Mười lượng có đủ hay không? Bản công tử ta nhìn trúng không phải bí tịch, mà là nhìn ngươi cũng coi là có chút năng lực, giúp ngươi một cái."

Lâm Phàm nói ra.

"Huynh đệ trượng nghĩa, đệ đệ đa tạ."

Phong Ba Lưu chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Theo sau, chỉ thấy Phong Ba Lưu từ ngực trái chỗ nào đó móc ra một bản bí tịch, nhanh chóng nhét vào trong ngực Lâm Phàm, vỗ vai Lâm Phàm và nói: "Huynh đệ, đây là đồ tốt, thật sự là đồ tốt, hi vọng ngày sau lúc gặp lại, huynh đệ đã có thể học được thành tựu."

Lâm Phàm nói: "Cẩu Tử, trả tiền."



Cẩu Tử nhìn theo công tử, sau đó nhìn về phía Phong Ba Lưu, cái tên này nhất định là kẻ lừa đảo, chẳng qua công tử đã đồng ý rồi, hắn còn có thể nói gì nữa.

Chỉ có thể trả mười lượng bạc.

Phong Ba Lưu lấy được tiền nét mặt tươi cười như hoa, nói: "Huynh đệ, đệ đệ ta cáo từ trước."

Sau đó, đầu cũng không ngoảnh lại, chạy nhanh như trộm, thoát một cái đã mất tăm mất tích.

"Biểu ca, những người này chính là kẻ lừa đảo, công pháp này không có giá trị, càng đừng nói là tuyệt thế công pháp, kia là ngàn vàng khó mua."

Châu Trung Mậu nói.

Lâm Phàm cười nói: "Không sao cả, nịnh nọt cũng là một loại bản lĩnh, vừa sáng sớm gặp phải loại người này, hắn nịnh nọt làm tinh thần Biểu ca ta vui vẻ vô cùng."

Thân là công tử phú gia cần có tâm thái này.

Nịnh nọt dễ chịu, vậy thì phải thưởng.

"Đi, đến Thuần Hương Các uống trà."

Lâm Phàm một tay cầm chiếc quạt, một tay chắp sau lưng, làm bộ công tử khí phái hướng về phía trước bước đi.

Chiếc quạt này còn là hôm nay mới phối cùng, miễn cưỡng có thể hợp với thân phận của hắn.

Sau khi Lâm Phàm bọn họ rời đi, Phong Ba Lưu lập tức xông vào bên trong sòng bạc, thét lớn, “đám tôn tử, xem gia gia làm sao giết các ngươi.”

Chưa được bao lâu.

“Bịch” một tiếng.

Phong Ba Lưu lại lần nữa bị đám người trong sòng bạc ném ra.

Đám tay chân ở sòng bạc phẫn nộ quát: "Ngươi cái tên này, không có tiền còn dám đến quấy rối, đánh gãy chân nhà ngươi."

"Ha ha."

Phong Ba Lưu đứng dậy phủi mông rồi biến mất, vừa đi vừa nói: "Tiếp tục đi tìm một vị thanh niên ôm mộng học võ."

Sau đó, hắn vô túi bên ngực phải, gia hỏa đặt chỗ này có thể ăn cơm.

Nhưng đột nhiên! Cả người hắn đứng đờ tại chỗ, phía ngực phải phình ra. Sau đó, hắn vỗ ngực trái. Ngực trái không có cái gì, khô quắt lép xẹp.

"Không đúng, bên trái là thật, bên phải là giả."

"Lại không đúng, bên trái là giả, bên phải là thật."

"Trái thật phải giả, ơ...... không đúng à!, đau đầu, buổi sáng đặt đó vẫn tốt, bây giờ sao lại thế này."

Phong Ba Lưu vội vàng lấy cuốn bí tịch ở túi ngực phải ra, trang bìa cũng là Ngự Trùng Thuật, nhưng so với quyển đặt ở túi ngực trái vừa rồi thì hoàn toàn khác nhau.

Khi lật ra xem nội dung tờ thứ nhất. Cả người hắn đều hồ đồ, lại thảm thiết gào một tiếng “Oaaaa!”

"Huynh đệ quay lại đây, ngươi cầm nhầm rồi."