Ta Không Muốn Nghịch Thiên

Chương 30: Không Đánh Ta, Ngươi Chính Là Cháu Của Ta!



"Cẩu Tử, lão không sợ ta kìa."

Đến tận bây giờ, Lục quản sự vẫn tự nói thầm với bản thân, rõ ràng đối phương nói chuyện vô lý, mình không cần phải để ý.

Cẩu Tử trả lời: "Công tử, dựa vào tình hình trước mắt, lão hẳn là không sợ công tử, lão là quản sự nhà họ Viên, không sợ công tử cũng là chuyện bình thường."

"Ừm, xem ra đây là ngọn nguồn nguyên nhân."

Lâm Phàm suy nghĩ nói.

Một quản sự nhỏ nhoi của Viên gia mà còn không sợ hắn. Chuyện này làm hắn cảm thấy giá trị thân phận của hắn có phần thấp. Tuy nói rằng hắn ta thân là công tử nhà giàu, luôn được trải qua cuộc sống mà mình mong muốn, nhưng tình hình bây giờ có chút không đúng lắm. Lão quản gia nhà họ Viên này rất cứng đầu, cho dù bị đánh cũng không chút mảy may sợ hãi, điều này có nghĩa là đối phương không có tưởng tượng được thân phận hắn đáng sợ cỡ nào.

"Gia hỏa ngươi nói không sai, nhưng con người bổn công tử có một trái tim vừa nhiệt huyết vừa trượng nghĩa, đồng thời cũng có chút bụng dạ hẹp hòi, dạo này đồng ruộng nhà ta để trống không ít, hoang vu vô cùng."

"Tần gia thôn, Trương gia thôn, các ngươi có muốn đổi đến nơi khác thì đến đồng ruộng nhà Lâm gia ta."

Lâm Phàm nhìn những thôn dân kia hỏi.

Lúc lời nói này vừa nói ra, đối với những thôn dân của hai thôn này mà nói, giống như vận may vừa mới ập xuống đầu, bọn họ làm sao có thể không kích động được cơ chứ. Ngay lúc bọn họ phấn khởi chuẩn bị trả lời, cách đó không xa có giọng nói truyền tới.

"Lâm công tử thật lợi hại."

Giọng nói có chút khàn khàn, còn có tia phẫn nộ.

"Nộ khí +100"

Những thôn dân vừa nhìn thấy người vừa đến thì không dám mở miệng.

Viên lão gia bây giờ rất tức giận, Lâm gia này rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng kiêng nể muốn đối nghịch với Viên gia hay sao, Viên Thiên Sở cũng đi theo phía sau.

Tô thất tiểu thư thích xem náo nhiệt, chỗ nào có cảnh náo nhiệt thì đến chỗ đấy, nhất là nghe được dân đen muốn phản kháng, lại càng kinh ngạc, đồng thời cho rằng đây là do thế gia của U Thành quản lý chưa đến nơi đến chốn, Trác Thành làm gì có chuyện dân đen dám làm như vậy chứ, sợ rằng đến khi chết còn không biết là chết như thế nào ý.

"Ta không lợi hại, chẳng lẽ lão lợi hại hay sao?"

Lâm Phàm nói, hắn mới không sợ kẻ khác, trên thế gian này không có người nào có thể làm cho hắn sợ hãi cả, lúc nói ra câu nói này hắn ta cũng không sợ hãi.

"Nộ khí +88."

Cơn giận dữ của Viên lão gia tử cũng không có nhiều tác dụng lắm.

"Nộ khí +123."

Viên Thiên Sở căm tức nhìn Lâm Phàm, cung cấp một dòng điểm nộ khí, hắn thân là Viên gia nhị công tử, lại càng là đứa con được phụ thân coi trọng nhất, về sau này cả Viên gia đều là của hắn, bây giờ bị Lâm Phàm làm ra như vậy, chính là đang làm tổn hại căn cơ của Viên gia, hắn làm sao có thể không tức giận được chứ.

Viên lão gia tử sải bước đi đến, trợn mắt nhìn Lâm Phàm, sau đó nhìn những dân đen gây sự đằng sau phẫn nộ quát: "Các ngươi muốn làm cái gì?"

Thôn trưởng Tần gia thôn đứng ra nói: "Viên lão gia, năm nay hạn hán, mong ngài đại nhân đại lượng, bớt thu thuế ruộng ít một chút được không?."

"Hừ."



Viên lão gia tức giận hừ lạnh, nói: "Không nộp được thuế thì đừng trồng nữa, có cả đống người đang đợi đất trồng kia kìa."

"Đúng thật là tàn nhẫn mà."

Lâm Phàm nói với Cẩu Tử, cũng không có ý che giấu tiếng nói, dù sao cũng chính là cố ý để đối phương nghe thấy.

Viên lão gia nhìn Lâm Phàm nói: "Lâm công tử, cha ngươi ở nhà không dặn ngươi bớt ra ngoài gây sự hay sao? Ngươi suốt ngày chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi, về sau Lâm gia sợ là bị hủy trong tay ngươi mà thôi."

Lâm Phàm cười nói: "Hủy hay không hủy, không phải chuyện của lão, đó là chuyện của nhà ta."

"Nhưng mà vừa rồi Viên lão gia có nói là không nộp được thuế thì đừng trồng nữa, ta đối với chuyện này rất có hứng thú."

Sau đó nhìn ra những thôn dân đằng sau, nói: "Các người đều nghe thấy hết rồi đó, Viên lão gia nói không nộp được thuế thì đừng trồng ở ruộng nhà lão nữa, nhưng mà nhà ta đất nhiều, đại địa chủ, đồng ruộng để không sắp sinh đầy côn trùng rồi, chi bằng đều đến ruộng nhà ta cày cấy đi, các người thấy như thế nào?"

Lâm Phàm nghĩ không thông, để đất trống nhiều như thế để làm gì đâu, làm sao lại keo kiệt như thế.

Những người nông dân không dám trả lời, Viên lão gia là bóng ma của bọn họ.

"Đừng sợ, Viên lão gia sẽ không chấp nhặt với các ngươi, vừa nãy không phải đã nói rồi hay sao, các người không trồng thì có người khác trồng, không thiếu người cày cấy đâu, nhưng mà ta thiếu."

Lâm Phàm nói.

Các thôn dân sớm đã rục rịch ngóc đầu dậy, chắc chắn là muốn đi đến chỗ Lâm công tử.

"Lâm Phàm, ngươi có hơi quá đáng rồi đấy."

Viên Thiên Sở tức giận vô cùng, tên tiểu tử này cứ thích đối chọi với hắn, trước kia vì cái gì lại không nhìn ra chứ?

"Ta quá đáng chỗ nào, thứ nhất không đánh ngươi, thứ hai không mắng ngươi, thứ ba càng không ép bức ngươi, đừng có sống quá ảo tưởng bản thân vậy chứ."

Lâm Phàm nói.

"Nộ khí +99."

Viên Thiên Sở dùng cặp mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Phàm.

Châu Trung Mậu chắn trước mặt biểu ca, cảnh giác nhìn bọn người kia, chỉ cần bọn chúng động thủ, hắn là người đầu tiên cùng bọn chúng liều mạng. Nhưng mà đây là U Thành, chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra.

Lâm Phàm chẳng muốn cùng đối phương nhiều lời nữa, nói: "Được rồi, không nói nhiều với các ngươi, cũng không có gì đáng bàn nữa, thôn dân hai nhà các ngươi nghe rõ đây, bằng lòng đến nhà ta cày cấy thì đứng sang bên phía của ta, yên tâm, ta sẽ bảo vệ các ngươi an toàn, nếu như trong các ngươi có người không hiểu tại sao lại chết, ta liền biết là ai làm, nếu không phải là Viên gia thì chính là Lương gia, ta sẽ đứng ra giúp các người báo thù."

Thôn dân hai nhà đối mắt nhìn nhau, không biết là ai hô to một tiếng: "Dù sao cũng không để chúng ta sống, chúng ta còn sợ gì nữa chứ, đi theo Lâm công tử làm thôi."

'Rầm ào ào!'

Có người dẫn đầu đứng sang bên của Lâm công tử.

"Nộ khí +111."



"Nộ khí +66."

Viên Thiên Sở giận dữ, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, gầm nhẹ một tiếng, nói: "Bọn người dân đen các ngươi cả gan dám phản bội Viên gia, ta giết hết các ngươi."

Một thanh kiếm nhanh như chớp, kiếm quang lập lòe, đối với những thôn dân mà nói làm sao có thể chống đỡ được cơ chứ.

Bịch!

Ngay đúng lúc này, Châu Trung Mậu xuất hiện trước mặt Viên thiên Sở, tung ra một cước đạp tới. Viên Thiên Sở kinh hãi, đặt ngang kiếm trước mặt, một cước đạp trúng, thân kiếm lõm xuống, một sức mạnh khủng khiếp đánh tới, trường kiếm gãy đoạn, cả người bay ra ngoài.

"Muốn chết hay sao."

Châu Trung Mậu đáp xuống đất, gầm lên một tiếng.

Tất cả thanh niên trong U Thành này, ngoại trừ biểu ca, ai hắn cũng dám đánh.

Lâm Phàm lắc đầu nói: "Này là thẹn quá hóa giận a, một lời không hợp thì rút kiếm giết người, sự độ lượng của Viên lão nhị ngươi cũng nhỏ đến mức đáng thương a."

Viên Thiên Sở một tay chống đất ngẩng đầu nhìn về phía Châu Trung Mậu.

Ánh mắt coi thường đó làm hắn rất khó chịu, giống như bị khinh bỉ, Châu Trung Mậu quệt miệng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, ta đã nhường ngươi rồi đấy, nếu không ngươi nghĩ bản thân chỉ bị như vậy thôi sao?"

Câu nói này có nghĩa là căn bản không coi Viên Thiên Sở ra gì!

Tô lão gật đầu nói: "Tiểu tử này không tệ, coi như ở Trác Thành cũng có thể lên tới hạng 5."

Tô Lam đứng bên cạnh nói: "Đích thực là không tệ, nhưng mà so với ta vẫn còn kém xa, bổn tiểu thư ở Trác Thành chính là đứng hạng thứ 3 đấy."

Tô Lão thở dài, tiểu thư, đừng đùa nữa, thứ hạng của người là do người khác nhường mà có đấy, nếu như phải thi thật chỉ sợ là ngay cả xếp hạng 50 cũng vào không được.

"Lâm tiểu tử, ngươi thật sự muốn đối đầu đến cùng với Viên gia chúng ta hay sao?"

Viên lão gia nổi giận rồi, nắm chặt nắm tay, dường như là muốn xuất thủ.

Lâm Phàm nhìn thấy thế, đau buồn nói: “Ta phát hiện nhà họ Viên các ngươi, vì cái gì người nào cũng bị chứng ảo tưởng, các ngươi đã nói không cần, vậy thì ta muốn, chẳng phải cướp đoạt tranh giành gì, làm sao được coi là đối đầu.”

“Hay vẫn là nói ngươi khó chịu Lâm gia chúng ta, cố ý tìm cớ gây chuyện, muốn đối đầu với Lâm gia, nếu thật là như vậy, hôm nay liền giải quyết, ta đi gọi người đến, chúng ta ở chỗ này chơi lớn.”

Thất tiểu thư Tô gia vỗ tay nói: “Hay, hay lắm, ta thích náo nhiệt.”

“Điểm nộ khí +222”

Viên lão gia thật sự bị tên nghiệt tử Lâm gia này tức đến nổ phổi.

“Ngươi thật sự nghĩ rằng lão phu không dám đánh ngươi hay sao?”

Lâm Phàm đưa ra ngón giữa, không sợ hãi, nói: “Không dám đánh ta, ngươi là cháu của ta nhé.”

“Điểm nộ khí +666."