Ta Không Muốn Nghịch Thiên

Chương 3: Đừng Làm Những Chuyện Vô Bổ Này Nữa!



Bây giờ thì hắn đã hiểu rồi, tức giận có thể cộng điểm, đơn giản thuận tiện. Căn cứ vào thực nghiệm lúc trước, tiểu thương kia rõ ràng đã rất tức giận nhưng lại không tăng điểm tức giận, đây có nghĩa là địa vị và thực lực của tiểu thương bán hàng rong không đủ để hình thành điểm tức giận.

Chỉ một chữ thôi "Yếu"!

Trừ khả năng này ra thì cũng không có khả năng khác được. Cũng chính tại lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm của Cẩu Tử: "Công tử, lão gia sai người mang Hổ Sát đao pháp tới."

Lâm Phàm từ trong phòng bước ra nhận lấy bí tịch công pháp cười thầm trong lòng, đây là lão cha chưa chết tâm, vẫn còn hi vọng người thừa kế độc nhất, có thể đi lên con đường võ đạo đây mà.

Lật giở bí tịch xem đại khái một chút liền cảm thấy chẳng có gì thú vị cả nên hắn tiện tay ném luôn nó cho Cẩu Tử.

"Giúp công tử bảo quản cho tốt, có cơ hội ta sẽ xem sau."

Cẩu Tử muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Công tử, hay là người nghe lời lão gia luyện một chút đi, không cần biết như thế nào thì ít nhất cũng có thể thành thạo thêm một chút, tương lai cũng có thể tự bảo vệ bản thân."

Lâm Phàm liếc nhìn Cẩu Tử, nói: "Cẩu Tử, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi sau này không muốn bảo vệ bổn công tử sao?"

"A?"

Cẩu Tử ngu ngơ, sau đó liền cúi đầu nhìn bí tịch trong tay, nói: "Công tử, ta...."

Lâm Phàm vỗ vỗ vai Cẩu Tử, nói: "Cố gắng lên, ta đây nhìn trúng ngươi, cái mạng nhỏ này của ta, tương lai giao cho ngươi bảo vệ là được."

Đôi mắt ươn ướt, Cẩu Tử đỏ mắt hai đầu gối liền quỳ xuống nghẹn ngào: "Công tử yên tâm, tiểu nhân cho dù có chết cũng không phụ sự tín nhiệm của công tử."

Lúc này, Cẩu tử đột nhiên phát hiện nhân sinh của mình có nhiệm vụ quan trọng rồi. Công tử thế mà lại đem sinh mạng giao cho mình bảo vệ.

"Đứng lên đi."

Lâm Phàm nói.

Cẩu Tử lau lau khóe mắt, cung kính đứng một bên nắm chặt bí tịch trong tay, sau đó nhét vào trong người.

"Đi, ra ngoài dạo một chút, tửu lâu nào rượu ngon thì dẫn đường cho ta."

Lâm Phàm nói.

Chuyện lão gia cấm túc công tử đã không phải là bí mật gì nữa rồi, không có gã nô bộc nào dám cả gan trái ý lão gia.

Nhưng hôm nay hắn đã là người của công tử, thì nhất định phải theo sau công tử, cho dù có là núi đao biển lửa cũng tuyệt không do dự.

Rời khỏi sân viện.

Lâm phủ rất lớn phòng ốc nhiều vô kể, gia đình giàu có chính là gia đình giàu có a!

Lúc này, ở phía xa truyền đến thanh âm rất vang dội. Lâm Phàm cảm thấy tò mò liền đi theo hướng thanh âm truyền đến, phát hiện nơi đất trống có không ít người đang đứng đó, quyền cước cũng còn đang vung vẩy, mỗi lần khua tay múa chân như vậy, nền đất gạch xanh phía dưới cũng đều chấn động.

"Luyện đàng hoàng cho ta."

Một tên nam tử đầu lĩnh thân thể cường tráng, da có chút đen, hai tay còn to hơn cả đùi của Lâm Phàm.

"Biểu ca, sao ngươi lại tới đây?"

Châu Trung Mậu nhìn thấy Lâm Phàm, có chút mừng rỡ lại có chút không biết phải làm sao. Tình trạng của biểu ca bây giờ không phải là nhất thời mà đã là rất lâu từ trước, từ nhỏ đã như vậy rồi, ai nói cũng không thay đổi được gì. Tuy bá phụ không nói gì quá nhiều, nhưng hắn biết dượng cũng rất lo lắng, bất quá không biết phải làm như thế nào mới được. Lâm gia lớn như vậy, tương lai còn cần biểu ca dẫn dắt, nhưng mà biểu ca lại chẳng có hứng thú tu luyện.

Lâm Phàm nhìn tướng tá to lớn đứng trước mặt mình, lập tức cảm thấy phảng phất như một tòa núi lớn.

"Không có gì, ta chỉ đến xem xem biểu đệ như thế nào thôi, công pháp đệ đang luyện là gì vậy, có chút thú vị." Lâm Phàm hỏi.

"Đây là Đãng Ma Quyền, có phải biểu ca thấy hứng thú với nó? Ta lập tức bảo người mang công pháp tới."

Châu Trung Mậu nói.

Đây là tận dụng mọi cách để Lâm Phàm ta tu luyện sao? Lâm Phàm xua xua tay, nói:

"Không có hứng, các ngươi từ từ luyện đi, ta ra ngoài vui chơi vậy. Cẩu Tử, chúng ta đi."

"Vâng, công tử."

Cẩu Tử đáp lời.



Không có tức giận, Lâm Phàm cân nhắc thấy biểu đệ này có chút không thế nào cả a.

Lúc ra khỏi cửa lớn Lâm phủ, hắn đột nhiên dừng bước.

"Điểm nộ khí: +20."

Lại là ai đang tức giận với ta?

Tiểu phụ trợ này có chút không được, ai đang tức giận cũng không cho ta biết cái tên. Lâm gia to như vậy, ai là người bây giờ đang tức giận nhất thì cũng chỉ có thể là Lâm Vạn Dịch.

Vừa nhận được tin nô bộc báo thì tên tiểu tử kia lại chạy đi mất rồi. Kêu người mang Hổ Sát công pháp đến, vốn tưởng rằng hắn sẽ nỗ lực cố gắng tu luyện, ai ngờ rằng hắn lại trực tiếp rời khỏi phủ. Nếu đây không phải là đứa con trai độc nhất, thì ta đã sớm cho nó một chưởng đánh chết rồi.

Lâm Phàm mang theo Cẩu Tử tới một tửu lâu là Thuần Hương Các. U Thành đếm đi đếm lại cũng chỉ có tửu lâu này là lớn nhất.

Đương lúc Lâm Phàm xuất hiện thì tiểu nhị ở cửa đã nhiệt tình bước lên tiếp đón, hầu hạ.

"Lâm công tử, mời ngài vào trong."

"Ừm."

Lâm Phàm nghênh ngang đi vào, đến thế giới xa lạ này còn trở thành con trai của một đại thổ hào, ngày thường phải tiêu dao khoái hoạt, không thể bạc đãi bản thân được.

Trên lầu chọn một vị trí có thể ngắm được toàn bộ phong cảnh U Thành.

"Đem những món ngon nhất của các ngươi lên đây cho ta."

Lâm Phàm xa hoa nói.

"Được ạ, châm trà cho Lâm thiếu gia."

Tiểu nhị cao giọng gọi một tiếng, sau đó liền chạy luôn ra nhà bếp phía sau bảo họ chuẩn bị.

Lâm Phàm nhìn ngắm toàn bộ khung cảnh U Thành. Hắn đã bắt đầu thăm dò rõ ràng tình hình của Lâm gia hiện tại, nhưng đối với tình hình ngoại giới này thì hắn lại hết thảy không biết gì hết.

Coi như là Cẩu Tử cũng không biết vậy thế giới xa lạ này rốt cuộc là thế giới gì. Thế giới trọng võ?

Thế giới không trọng võ?

Nếu là đây thế giới không trọng võ thì những ngày sau này sẽ dễ sống rồi. Nhưng đây lại là thế giới trọng võ, vậy thì phiền phức hơn nhiều.

"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Lâm gia đại công tử, nghe nói ngươi bị cấm túc ở nhà, sao lại chạy đến đây vậy? Ngươi không sợ bị Lâm lão gia bắt về lột quần đánh cho một trận sao?"

Một đạo thanh âm truyền tới.

Lâm Phàm quay đầu nhìn lại thì thấy một nam tử tay cầm quạt, mặt đầy ý cười đang đi tới, chỉ là khuôn mặt tươi cười này đối diện với Lâm Phàm, lại giống như mang theo vẻ khinh thường.

"Ngươi là ai?"

Lâm Phàm hỏi. Nam tử khuôn mặt tươi cười liền đông cứng, sau đó hừ một tiếng.

"Lâm công tử, hà tất phải giả vờ không quen biết như vậy đâu."

Lâm Phàm cao thấp đánh giá hắn một phen, ghét bỏ nói: "Ngươi lại không phải con trai của ta, ta sao phải quen biết ngươi?"

"Ngươi...."

Nam tử phẫn nộ nhìn Lâm Phàm, tên này thế mà lại dám nhục nhã hắn.

"Điểm nộ khí: +50."

Lâm Phàm cười thầm trong lòng, được lắm, thực sự tức giận a, xem ra điều lúc trước hắn nghĩ là không sai. Nộ khí - điểm tức giận không phải ai cũng có, bách tính bình thường sẽ không tăng điểm tức giận cho mình, chắc là bởi vì bọn họ quá yếu.

"Hừ, phế vật không có thực lực."

Nam tử bất mãn, sau khi trừng mắt nhìn Lâm Phàm liền tìm một vị trí khác ngồi xuống. Tiểu nhị lập tức tiến lên phía trước phục vụ, vị này là công tử của Lương gia đó.

"Cẩu Tử, hắn là ai?"

Lâm Phàm hỏi.

Cẩu Tử lại ngây ngẩn, hắn vốn dĩ tưởng rằng công tử nhà mình đang giả vờ không quen biết người ta, nhưng lại không ngờ người thật sự không biết, lập tức nói: "Công tử, đó là tam công tử của Lương gia, Lương Dung Kỳ."



"Ồ!"

Lâm Phàm nhìn Lương Dung Kỳ ngồi ở chỗ không xa kia, dù sao cũng không có việc gì thôi, kéo tên gia hỏa này tới tăng điểm tức giận cho mình cũng không tệ.

Ăn bữa cơm, kéo chút điểm tức giận, việc này cũng không lỗ. Sau đó hắn dán sát vào tai Cẩu Tử nhỏ giọng phân phó vài câu.

Cẩu Tử hết sức ngạc nhiên nhìn công tử nhà mình, chưa hiểu gì cả nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi.

Một lúc không lâu sau dưới lầu có tiếng cãi nhau ầm ĩ, sau đó tiếng Cẩu Tử truyền đến, dần dần cũng có nhiều người lần lượt đi lên. Người đi lên quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối bời bẩn thỉu, còn có thêm một cỗ mùi gay mũi tràn ngập trong không khí.

Nhất là dưới thời tiết nóng như thế này, thứ mùi vị đó càng làm cho con người ta kinh hãi.

Bộp! Lương Dung Kỳ đang uống rượu ngon, chóp mũi liền động, nhìn thấy một nhóm ăn xin đi lên, tức giận vỗ bàn, nói: "Làm gì vậy, ai để cho các ngươi lên đây, chủ quán đâu, ta thấy ngươi không muốn làm ăn nữa rồi có phải không?"

Những tên ăn xin này có già có trẻ, đến nơi xa xỉ thế này đều run tay run chân, nhất là khi nghe thấy tiếng quát lớn kia, càng bị dọa cho sợ chết khiếp, những tên dát chết đều muốn chạy khỏi đây.

Lão bản Thuần Hương Các rơi vào tình thế khó xử. Một bên là đại công tử Lâm gia, một bên còn lại là tam công tử Lương gia, hắn biết phải làm thế nào mới được.

"Làm gì? Ngươi muốn làm gì? Những người này đều là bằng hữu của ta, hôm nay ta bao hết mời bọn họ đến ăn cơm. Nếu ngươi không thích thì có thể đóng gói rồi biến đi, đừng có ở đây cản trở chúng ta."

Lâm Phàm nói.

"Ngươi...."

Lương Dung Kỳ tức giận nhìn Lâm Phàm, không ngờ loại chuyện này mà hắn cũng làm ra được.

"Điểm nộ khí: +60."

Lâm Phàm liếc mắt, nói: "ngươi cái gì mà ngươi, thích thì ở lại đây ăn, không thích thì cút, không có ai cản ngươi cả, không phục sao? Đánh ta đi, chỉ là tam công tử nhỏ nhoi của Lương gia, còn có thể so sánh với đại công tử Lâm gia ta sao?"

"Điểm nộ khí: +100."

Lương Dung Kỳ bị mấy lời này làm cho tức đến đỏ mặt, lửa giận trong lòng sôi sùng sục, nắm chặt nắm đấm, ánh sáng trắng nhẹ bám trên nắm tay hắn.

Ngang ngược!

Càn quấy!

Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền buông lỏng quyền đấm, giống như Lâm Phàm nói cho dù không phục thì đã sao, còn có thể tới đánh hắn được chắc.

Lâm gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

"Rất tốt, Lâm Phàm ngươi chờ đó cho ta."

Lương Dung Kỳ một chân đạp bay cái bàn, cao lương mỹ vị đầy bàn rơi hết xuống đất, trực tiếp rời đi không có ý định trả tiền.

Lâm Phàm cười cười: "Chủ quán, không sao, tiền cơm của tam công tử Lương gia cứ tính cho ta là được, những chuyện như giúp người nghèo này ta rất vui lòng làm."

Lương Dung Kỳ đang định bước xuống lầu, nghe thấy vậy cả người liền tức phát run, lấy ra một thỏi bạc trắng ném mạnh về phía mặt tường, không thèm quay đầu mà bước khỏi.

Thỏi bạc khảm luôn trong vách tường, muốn lấy cũng chưa chắc lấy ra được.

"Điểm nộ khí: +200."

Lâm Phàm cười cười, những ngày dễ chịu như thế này mới là nhân sinh của thổ hào a!

"Chủ quán, sắp xếp chỗ ngồi cho bằng hữu của bản công tử, mang rượu và những món ăn ngon nhất lên đây."

Lâm Phàm nói.

Người ăn không hết kẻ lần chẳng ra, không cần biết là nơi nào cũng đều có tình trạng này cả.

Nhìn những người mà Cẩu Tử tìm đến đều gầy như que củi, sắp thành da bọc xương đến nơi rồi. Những hài tử này không biết có bao nhiêu đáng thương a.

Những người ăn xin này vốn dĩ tưởng mình đang nằm mơ, cho đến khi ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của các món ăn ngon, bọn hắn mới biết tất cả những thứ này đều là thật.

Bọn họ nhanh chóng đập đầu tạ ơn, mà Lâm Phàm thì không quen những chuyện như thế này, vội vàng nói: "Đừng làm những chuyện vô bổ như này nữa, ăn no uống say đi, hôm nay ta bao hết."

Cẩu Tử đứng một bên muốn nói lại thôi. Công tử, tiền của chúng ta không đủ a!