Ta Không Muốn Nghịch Thiên

Chương 27: Đây Là Ngươi Ép Ta!



"Công tử, người không có sao chứ?"

Lúc này Cẩu Tử cũng tới.

Hắn vừa mới biết công tử tối hôm qua gặp phải thích khách, hồn vía cũng bay mất rồi !

"Có sao không á, ngươi nhìn không ra à, còn không nhanh mang quả trứng gà tới thoa cho ta một chút."

"A!"

Lâm Phàm có chút đau rát, mắt phải vừa mới tốt lên chút, giờ mắt trái lại bị một quyền đánh sưng.

Tên thích khách này rốt cuộc là ai?

Có bị bệnh không?

Muốn giết thì cứ giết đi, ngược đãi người như thế này để làm cái gì, lại còn nhân lúc người ta ngủ thời điểm không có tri giác hạ thủ.

Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, thấp hèn!

"Biểu đệ, ngươi đang nghĩ gì thế?"

Lâm Phàm hỏi

Chu Trung Mậu trầm tư, nói: "Biểu ca, ta cảm giác tên thích khách này sợ không phải đến ám sát, tối hôm qua lúc ta cùng hắn giao đấu, thực lực của hắn mạnh hơn ta rất nhiều nhưng hắn không có giết ta, điều này cho thấy hắn không phải đến giết người đâu."

"Mà khi ta không có lực đánh trả lại thì bị đánh ngất xỉu, tu vi của đối phương tuyệt đối không thấp, tuổi tác sợ là cũng không nhỏ."

"Biểu ca, người chớ có hoài nghi, ta có đầy tự tin, những người đồng niên với ta, có thể lợi hại như ta không nhiều."

Lúc này, trong lòng biểu đệ dường như nhận ra gì đó.

Hắn đi về phía cửa sổ, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng quét một vòng, giơ cao ngón tay lên, nói: "Trên ngón tay có dính chút tro bụi, nơi này có dấu chân mờ nhạt, chân chính cao thủ tuyệt đối sẽ không lưu lại gì vết tích gì, thậm chí loại đối thủ mạnh này nội lực cách không giết người là chuyện bình thường."

Mở cánh cửa gỗ ra!

Có thanh âm chói tai vang lên.

" m thanh của tiếng mở cửa gỗ rất lớn, chỉ cần người trong lòng có cảnh giác, tuyệt đối sẽ bị bừng tỉnh, hắn làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?"

Chu Trung Mậu kéo cằm, nhíu mày suy nghĩ.

Lâm Phàm nhìn biểu đệ, muốn nói đừng như vậy, nhưng nhìn biểu đệ bộ dạng rất nghiêm túc thì hắn lại không thể nói mở miệng nói.

Đột nhiên! Biểu đệ như hoàn toàn tỉnh ngộ, nói: "Biểu ca, đệ hiểu rồi, hắn làm như vậy chính là cố ý đó, hắn cố ý muốn người tỉnh lại để biết là hắn đến, tạo cho biểu ca một áp lực tâm lý lớn trong lòng."

"Nhưng biểu ca người ngủ say như chết, không đạt được kết quả, cho nên giận quá hạ thủ với biểu ca."

"Chờ một chút, lần đầu tiên tới hành thích biểu ca thì làm rơi xuống một bản nội công tâm pháp, với trình độ cao thủ như vậy làm sao có thể rơi xuống bí tịch chứ, có thể cho thấy là hắn là cố ý để rơi."

"Cố ý để biểu ca đạt được bí tịch đó."

"Có lẽ mục đích chính của hắn đến không phải vì hành thích biểu ca, nhưng mục đích của hắn là gì, thật khiến người khác khó mà đoán được."

Lâm Phàm há mồm trợn mắt ngạc nhiên, trong lòng hắn vốn cho rằng biểu đệ vốn là một mãng phu, nhưng bây giờ hắn phát hiện ra tâm tư của biểu đệ thật đúng là tinh tế tỉ mỉ, mới có thể nghĩ ra được nhiều như vậy.

"Biểu ca người làm sao thế? Trên mặt đệ có cái gì sao?"

Chu Trung Mậu sờ lên khuôn mặt, có chút mơ hồ, ánh mắt của biểu ca gần như để lộ ra con ngươi, có chút không bình thường.

"Không có cái gì."

Lâm Phàm nhìn biểu đệ, hi vọng hắn tiếp tục nói tiếp.

Chu Trung Mậu thở phào, nói: "Không có cái gì thì tốt, bây giờ biểu ca có một nỗi nghi hoặc lớn nhất, chính là tại sao tên thích khách này chỉ đánh vào mắt Biểu ca."



"Hẳn là nhìn ta đẹp trai quá đi."

Lâm Phàm tự tin nói.

Chu Trung Mậu nghiêm túc gật đầu, nói: "Xem ra chỉ có khả năng này."

"Biểu đệ, ngươi suy luận từ đầu đến cuối rất có lý, vậy đã biết là ai chưa?"

Lâm Phàm rất tức giận, nếu để hắn tìm ra tên này thì phải đánh vỡ đầu chó tên này ra. Phú gia công tử mà hắn cũng dám đánh, còn có vương pháp hay không, có còn thiên lý hay không?

"Không biết."

Chu Trung Mậu lắc đầu nói: "Biểu ca, đệ cũng không thấy người kia bộ dạng cao thấp thế nào, làm sao biết được hắn là ai."

Lâm Phàm nheo mắt!

Hỏi cũng như không hỏi, đã không biết còn suy luận nhiều như vậy, lại tưởng rằng biểu đệ nhà ta rất giỏi nữa đâu.

Rất nhanh, Cẩu Tử cầm tới quả trứng gà nóng hổi, bóc lớp vỏ trứng gà ra và đặt lên mắt trái công tử, nhẹ nhàng thoa đi thoa lại, vừa đặt lên cảm giác đau đớn ập đến, khiến người sau phải hít sâu một hơi lạnh.

"Việc này ai cũng không được nhắc đến, không phải chuyện gì tốt gì, quá mất mặt."

Lâm Phàm nói.

Trong lòng hắn vẫn không phục, bức người quá đáng. Thật muốn như vậy sao?

Mặc dù có tiểu phụ trợ nhỏ trong tay, có thể tùy ý thêm điểm. Nhưng hắn không thích tùy ý áp bức người khác. Bất quá bây giờ người khác đến bắt nạt đến đầu rồi, chịu không nổi nữa.

"Giải tán, giải tán, ta muốn yên tĩnh chút."

Lâm Phàm xua tay nói.

Biểu đệ và Cẩu Tử lui ra ngoài.

Cẩu Tử cảm thấy áp lực tâm lý rất lớn, công tử bị tập kích, nhưng hắn không làm được gì.

Trong phòng.

"Trời ạ, tại sao lại tăng nhiều vậy."

Điểm nộ khí lại tăng nhiều.

Điểm nộ khí: 5585.

"Ta liền muốn từ từ làm một cái công tử phú gia, không bị ràng buộc, vui vẻ mỗi ngày."

"Đây đều là ngươi ép ta."

"Ta không muốn."

"Có gan ngươi lần sau lại tới, xem ta có đánh chết ngươi không?"

Hai đêm liên tiếp bị người ta đến bắt nạt, chỉ cần là người sẽ không nhịn được.

Lâm Phàm hắn không phải là kẻ tranh cường háo thắng, một trái tim chứa đầy nhiệt huyết và tràn ngập chính nghĩa, nếu không ở trạm xe lửa cũng không bị người ta đánh.

Thể phách mới 30 điểm, khẳng định quá yếu. Nếu không cũng không thể có loại thương thế này xuất hiện, đây là một nỗi nhục của bản thân.

Tăng điểm.

Toàn bộ đều tăng vào thể phách.

Xoát xoát!

Điểm nộ khí không ngừng giảm xuống, thể phách không ngừng lên cao.

"Ừm."



Lạch cạch!

Lâm Phàm một tay chống đất, trong cơ thể có một lực khí đang từ từ bùng ra.

Đem tất cả điểm nộ khí sử dụng.

Thể phách từ 30 điểm trong nháy mắt nhảy vọt đến 85 điểm.

Nhíu mày.

Lúc đến có chút mạnh, thân thể giống như là đang bị xé nứt. Nhưng loại cảm giác này rất ngắn, mấy giây sau cái cảm giác xé rách kia dần dần biến mất.

Nhìn tiểu phụ trợ:

Thể phách: 85 (Võ Đạo Nhị Trọng)

Nội lực: 1

Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (Nhất Trọng Thiên)

Công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (Đăng Phong Tạo Cực)

Điểm nộ khí: 85.

"Lúc thể phách đạt 30 là Võ Đạo Nhất Trọng, hiện tại bây giờ là Võ Đạo Nhị Trọng, nếu mà đoán không nhầm là khi thể phách đạt tới 90, có lẽ đó là Võ Đạo Tam Trọng."

"Rất đơn giản."

"Đúng thật là rất đơn giản, gia tăng điểm rất dễ dàng."

Lâm Phàm không hiểu tu luyện, người bình thường tu luyện đến Võ Đạo Nhất Trọng, thông thường cũng mất một vài tháng, nếu mà muốn tăng lên đến Võ Đạo Nhất Trọng thì mất một vài năm. Mà hắn đây chính là trong ngoài đang tu luyện

Tu luyện tâm pháp, tăng lên Võ Đạo Cảnh Giới, đại đa số cần một thời gian dài. Nhưng hắn tăng lên là thể phách, đây thuộc về tu luyện ngoại công.

Độ khó so với tu luyện tâm pháp lớn hơn nhiều, thông thường rất nhiều người đều là bỏ dở giữa chừng, đơn giản là bởi vì đau đớn khó chịu, do đó càng cần ý chí kiên cường lớn.

Lâm Phàm cũng không biết những thứ này.

Sự tồn tại của tiểu phụ trợ, thêm điểm là thú vui lớn nhất của hắn.

Lúc đầu do lười không muốn làm. Trải qua hai lần bị thích khách ức hiếp làm hắn không vui vẻ. Trước giờ hắn chưa từng bị ức hiếp như thế này.

Lâm Phàm đứng lên, hít sâu một hơi, hai tay nâng lên, xương cốt toàn thân đều đang kêu lên.

"Thể phách tăng lên, lực lượng mạnh hơn rất nhiều, đến mắt trái cũng không thấy cảm giác đau, vết sưng hình như biến mất rồi."

Lâm Phàm cảm nhận được bản thân có biến hóa.

Đứng trước gương, nhìn một lúc, xác thực đúng là thế.

Mắt trái không còn sưng như lúc trước.

Cái này có lẽ chính là điểm lợi khi gia tăng thể phách, tăng cường năng lực hồi phục.

Bởi vì nguyên nhân tăng lên thể phách, cơ thể một lần nữa được tái tạo lại.

"Thân là công tử phú gia, trên người có vết thương đối với bản thân là một loại sỉ nhục, ta muốn cho tất cả mọi người biết, không ai có thể lưu lại vết thương trên cơ thể ta."

Lâm Phàm hít sâu một hơi, tự tin vô cùng.

Nhưng mà…….

Đẩy cửa phòng ra, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời. Thời tiết hôm nay rất đẹp, nên đi ra ngoài dạo chơi, đây chỉ là vết thương nhỏ không đáng là gì.

Tiểu phụ trợ vẫn là không tồi, về sau muốn tăng điểm phải chăm chỉ một chút.