Tà Hoàng - Dạ Đế

Chương 2: Gặp gỡ



Đêm đã khuya Mạc Kỳ Tuyên vừa chạy trong rừng vừa trầm ngâm suy nghĩ, sắc mặt cực kì khó coi. Rốt cuộc là ai đã để lộ tin tức hắn đến Bạch thành, khiến cho hắn bị kẻ thù mai phục, suýt nữa toàn quân bị diệt. Đám người mai phục hắn là một đội quân tử sĩ mấy trăm người, mỗi người đều được huấn luyện vô cùng kĩ lưỡng. Hơn nữa bọn chúng rất biết chọn thời cơ, mai phục vào đúng ngày độc trong người hắn phát tác, thực lực chỉ còn non nửa, không thể hoàn toàn phát huy sức mạnh của bản thân. Vừa rồi hắn và thuộc hạ của mình đã phải ác chiến một hồi mới có thể phá được vòng vây chạy thoát. Nhưng ám vệ của hắn cũng tổn thất hơn phân nửa, ngay cả bản thân hắn cũng bị trúng một đao sau lưng.

Xoạt! Xoạt!

Mạc Kỳ Tuyên thính lực rất tốt, nghe được đám tử sĩ kia đang đuổi theo, khuôn mặt lập tức trở nên âm trầm. Hắn thề, nếu hắn biết được hung thủ là ai, hắn sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã ở trên đời. Ám vệ của Mạc Kỳ Tuyên cũng đang rất lo lắng, không biết phải làm thế nào. Bọn họ có chết cũng chẳng sao, nhưng chủ tử thì…

Haiz, chủ tử là một kẻ rất cứng đầu, tuyệt đối không đồng ý để bọn họ liều mạng cầm chân đám tử sĩ kia để bản thân mình chạy thoát. Chuyện họ có thể làm lúc này chỉ là làm theo lời chủ tử và cầu nguyện cho tất cả có thể qua khỏi lần này.

Lại nói đến Y Lam đang ngủ rất ngon lành trên cành cây thì chợt nghe tiếng đánh nhau, tiếng đao kiếm va vào nhau vọng lại từ gần đấy. Điều này khiến nàng vô cùng bực bội, chỉ muốn đập cho đám người kia một trận. Cả đời nàng ghét nhất là kẻ dám đánh thức nàng khi đang ngủ. Những kẻ từng làm việc đó với nàng đều không có kết cục tốt đẹp.

Y Lam vốn định bỏ qua, không để ý đến mà ngủ tiếp. Nhưng tiếng chém giết ngày càng lớn hơn, hoàn toàn không có ý định dừng lại. “Không thể chịu nổi nữa!!!” Y Lam hét lên trong lòng, lập tức đề khí phi thân đến nơi phát ra tiếng chém giết. Bày ra trước mặt nàng là một cảnh tượng hỗn loạn máu tanh vô cùng kinh người. Ở đó có hơn cả trăm người đang bao vây một nhóm người khác khoảng hơn hai mươi người. Dưới ánh trăng mờ ảo, nàng nhìn thấy một tử y nam nhân vô cùng tuấn tú đang chỉ đạo đám người bị bao vây chiến đấu một cách tài tình. Hơn nữa bản thân hắn võ công cũng vô cùng cao cường, ở giữa vòng vây ra sức mà chém giết. Nàng đoán hắn ở trong thế giới này nhất định là một kẻ cực kì máu mặt, thân phận ắt hẳn là vô cùng cao quý. Nhưng như vậy thì sao chứ!!! Dám quấy rầy giấc ngủ của bản cô nương thì phải trả giá đắt. Cả đám người đang vây công mặt lạnh như đồng kia nữa. Bản cô nương sẽ không tha cho một tên nào hết.

Nghĩ thế, Y Lam thuận tay bứt mấy quả dại trên cây ném thẳng vào đầu mấy tên đầu lĩnh của cả hai phe. Vì đang mải mê chiến đấu nên thủ lĩnh cả hai phe đều sơ sẩy mà bị quả dại nện trúng đầu, cả đám không hẹn mà cùng lúc quay đầu về phía quả dại bay ra, gầm lên: “Kẻ nào lén lén lút lút ở đó, mau ra đây cho ta!!!” Mạc Kỳ Tuyên kéo tay đầu lĩnh ám vệ của mình, lắc đầu, ý bảo không nên manh động. Không hiểu sao hắn có cảm giác người vừa ra tay kia sẽ cứu được đám người bọn hắn.

Y Lam nhàn nhã từ trên cây nhảy xuống đất, bày ra bộ mặt khó chịu hét lớn: “Nửa đêm nửa hôm các ngươi ở đây chém giết ầm ĩ cái gì? Có biết là ta đang ngủ không hả!!! Các ngươi có biết quấy rầy người khác ngủ là tội gì không? Là tội chết đó, có nghe chưa hả!!!”. Cả đám người nghe nàng nói khóe miệng không khỏi co giật vài cái, trong lòng không khỏi khinh bỉ một trận. Quấy rầy nàng ta ngủ là tội chết? Nàng ta tưởng nàng ta là ai? Hoàng thượng chắc? Hay là đại nhân vật trong Xích Nguyên đại lục này? Chỉ là một tiểu cô nương mà lại có khẩu khí lớn như vậy, không biết nàng ta là thực sự có tài hay là một kẻ không biết trời cao đất dày là gì đây.

Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của những kẻ thuộc tầng chót trong những người ở đây. Còn những vị đại nhân vật kia tất nhiên sẽ có suy nghĩ khác. Tỉ như thủ lĩnh đám tử sĩ kia, hai mắt nhìn chằm chằm tiểu cô nương vừa xuất hiện, khuôn mặt trầm ngâm không biết đang nghĩ gì.

Tiểu cô nương vừa xuất hiện kia có dung mạo thanh thoát xinh đẹp, tuổi tác ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, một thân bạch y nổi bật giữa trời đêm. Điều làm thủ lĩnh đám tử sĩ e ngại là không biết tiểu cô nương này võ công thế nào, có thể ảnh hưởng tới nhiệm vụ của hắn hay không.

Đúng lúc này, Mạc Kỳ Tuyên chợt hướng về phía nàng, ôm quyền lên tiếng: “Quấy rầy giấc ngủ của cô nương là mấy người chúng ta không đúng, ta thay mặt họ của ta xin lỗi cô nương. Thật ra bọn ta cũng không cố ý quấy rầy giấc ngủ của cô nương, chỉ là thân bất do kỉ, bị người ta truy sát nên mới rơi vào hoàn cảnh này. Kính mong cô nương trợ giúp một tay, ngày sau tại hạ nhất định đền đáp hậu hĩnh.”

Y Lam thầm tán thưởng nam tử này đúng là rất thông minh, lại biết cách ăn nói. Được rồi, dù sao nàng cũng cần người dắt nàng ra khỏi nơi quỷ quái này. Tiện tay giúp bọn hắn một chút cũng được. Hơn nữa tử y nam tử kia chắc chắn có thân phận rất lớn, sẽ giúp được nàng rất nhiều việc lặt vặt sau này.

Nghĩ thế, Y Lam liền hướng tử y nam tử gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó rút nhuyễn kiếm tịch thu được ở Huyết Hùng trại bên hông ra, lao vào cuộc chiến. Thân là một đặc công siêu hạng, võ công kiếp trước nàng học được cũng không phải ít. Võ hiện đại, kĩ thuật ám sát, cổ võ,… nàng đều có học qua. Đặc biệt, nàng từng lấy được một bí kíp dạy luyện nội công trong một nhiệm vụ đột nhập lăng mộ cổ, luyện thành một thân nội lực thâm hậu, tuyệt không thua kém đám người cổ đại này.

Thủ lĩnh đám tử sĩ nhìn thấy nàng gật đầu với Mạc Kỳ Tuyên thì sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, lập tức hướng đám thủ hạ ra lệnh: “Các ngươi phân ra một tiểu đội mười người bao vây giết chết nàng ta, còn lại theo ta vây giết Mạc Kỳ Tuyên!”. Đám tử sĩ kia lập tức chấp hành mệnh lệnh, ngay lập tức có mười người lao về phía Y Lam.

Y Lam nhìn những kẻ được phân tới giết mình, nở nụ cười tàn nhẫn, nâng kiếm tấn công. Nhuyễn kiếm trong tay vung lên, lao về phía tên gần nhất, đâm thẳng vào tim hắn. Tên tử sĩ đó thấy thế vội vàng né qua một bên, tránh được một kiếm kia. Nhưng đúng lúc này, tay áo Y Lam vung lên, ám khí bên trong bay ra đâm thẳng vào cổ họng tên tử sĩ khiến hắn đi đời nhà ma. Những tên tử sĩ đối với cái chết của đồng bọn cũng không mảy may phản ứng, máy móc hướng về phía nàng tấn công, động tác nhanh như cắt, thoáng cái đã khóa chặt mọi ngã thoát thân của nàng. Phương pháp tấn công kia vô cùng hữu hiệu, là một trận pháp không tầm thường. Người bị bao vây cho dù tấn công đến hướng nào đi nữa cũng sẽ rơi vào lưới kiếm mà bọn hắn giăng sẵn, bị cắt thành từng mảnh nhỏ.

Nhìn thấy động tác của bọn chúng, đáy mắt Y Lam xẹt qua một tia cười nhạo, lao về phía tên tử sĩ trước mặt, bằng một động tác khó thể tin được lách qua lưới kiếm dày đặc kia, thân thể mềm dẻo vô cùng. Cổ tay nàng khẽ rung lên, phất tay áo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống, nở nụ cười nhìn những tên tử sĩ kia. Gần như là ngay lập tức, chín tên tử sĩ đang sống sờ sờ đột nhiên hộc máu mà chết.

Thủ lĩnh đám tử sĩ trông thấy cảnh đó trong lòng trầm xuống. Không ngờ tiểu cô nương kia lại là một cao thủ dụng độc, xem ra nhiệm vụ lần này của hắn khó mà hoàn thành rồi. Không hề do dự, hắn đưa tay lên huýt một hơi dài, đám tử sĩ nghe thấy ngay lập tức tản ra rút vào rừng sâu. Y Lam nhìn thấy cũng không ngăn cản hay đuổi theo, chỉ nhàn nhã đứng yên một chỗ. Dù sao nàng cũng không quen thuộc khu rừng này, đuổi theo lỡ bị lạc đường thì mệt lắm.

Đám người Mạc Kỳ Tuyên thấy kẻ địch rút lui không khỏi thở phào nhẹ nhõm, liền cử ra vài người canh chừng xung quanh, còn lại thì tập trung chữa trị thương tích trên người. Y Lam cũng không nói gì nhiều, chỉ hướng sang phía Mạc Kỳ Tuyên nói một câu: “Sáng mai khi nào khởi hành thì gọi ta” rồi ngáp dài một cái, phi thân lên cây ngủ ngon lành. Mạc Kỳ Tuyên dở khóc dở cười, bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi tựa người vào gốc cây nghỉ ngơi. Hai mắt hắn khép hờ, khuôn mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều điều.