Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung

Chương 26-1



Edit: Tracy F

Tư Hằng bắt lấy một cành trúc, tredn cành phiến lá tươi xanh, trên đỉnh lá còn treo một giọt linh khí ngưng tự thành bọt nước, sinh động bừng bừng.

Y Chu nhìn chăm chăm không thể dời mắt khỏi lá trúc kia, màu sắc của cây gậy trúc kia vừa nhìn liền biết rất tươi non rồi!

Tuy rằng trong hiện thực chưa từng ăn qua thứ này, nhưng ở trong ảo cảnh Y Chu ăn qua rất nhiều lần a! Cái thể nói là một tay già đời nhìn lựa trúc.

Hắn ước lượng độ no căng của dạ dày mình, cảm thấy không có vấn đề gì, liền gấp gáp không chịu nổi mà duỗi móng vuốt ra bắt được cành trúc kia.

Để sát vào ngửi thì mùi hương của cây trúc lại càng đậm, tiểu mao đoàn nuột nuốt nước miếng, nhìn một vòng cân nhắc xem nên cắn xuống từ chỗ nào. Nhìn xong, hắn dựng đứng cành trúc lên, đem chỗ cao nhất đặt nghiêng ở bên miệng, há mồm một ngụm cắn xuống.

Hàm răng cắn trên cành trúc, không giống như dự đoán chính mình có thể thỏa thích ăn uống, ngược lại phát ra một tiếng "đinh",như chạm vào kim loại.

Răng cắn đến tê rần rần, Y Chu buông cây trúc ra dùng lưỡi liếm quanh lợi, liếm môtk vòng cảm thấy không có chuyện gì, hắn liền đem ánh mắt phóng đến trên cây trúc.

Làm sao lại cứng rắn như vậy hả?

Hắn liền có chút buồn rầu, lại nghĩ tới cánh tay Tư Hằng tình huống cũng không sai biệt lắm, cắn thế nào cũng đều không được, càng nghĩ càng giận run người, sau lại chụp tát một cái lên cánh tay người nọ.

"Tự ngươi cắn không được lại tìm ta trút giận?"

Tư Hằng rời khỏi cửa hàng, tìm một chỗ không người phải hảo hảo nói chuyện lại với tiểu đồ đệ mới được.

Không để sư phụ vào mắt, càng ngày càng kì cục!

Xung quanh được bày trận pháp, ngăn cách tầm mắt cùng âm thành bên ngoài, Tư Hằng đem tiểu đoàn mao trên tay đặt trên mặt đất.

Tiểu đoàn tử sau khi được đặt trên mặt đất liền thuận thế ngồi xuống, ngửa mặt, hai tiểu chân ngắn bày ra hình chữ đại, đuôi giơ lên, che khuất chỗ không thể nói.

Trên tay hắn vẫn còn cầm cây trúc kia, ôm vào ngực thâm tình ngóng nhìn, muốn tìm chỗ khác cắn xuống.

Còn vị sư phụ đứng một bên muốn tìm hắn nói chuyện thì sao?

Thật ngại là đã quên rồi.

Tư Hằng ở bên cạnh ôm tay mắt lạnh nhìn.

Y trơ mắt nhìn độ đệ cân nhắc nửa ngày trời, sau đó đem cây trúc quay ngang lại đưa tới trước miệng, tìm ra được đốt tre liền há to miệng, muốn cắn xuống.

Tốc độ Y Chu rất mau, từ lúc mồm đến cắn xuống chỉ trong nháy mắt, Tư Hằng chậm nửa nhịp, thời điểm y muốn cản lại thì đã muôn, chỉ có thể thao túng linh khí bảo vệ hàm răng của tiểu đồ đệ.

Hai tiếng "leng keng" vang lên, Y Chu nhẹ buông tay, cành trúc rơi trên mặt đất, hắn miệng khẽ nhếch mặt dại ra.

Qua lúc sau mới dùng chi trước che miệng lại, phát ta một tiếng nức nở.

Lần này không thể so với lần trước, hắn lần này dùng lực lớn hơn, lực phản chấn dĩ nhiên cũng lợi hại hơn, tuy rằng bảo hộ được hàm răng không rớt, nhưng cũng cực kì đau, hơn nửa ngày cũng không giảm bớt được.

Răng đau đến mức không khép được miệng, nước bọt liền theo khóe miệng chảy xuống, Y Chu hừ hừ hai tiếng, lúc này mới chú ý đến bên cạnh có người có thể cho mình làm nũng được.

Vì vậy tiểu mao đoàn từ trên mặt đất bò dậy, đi đến bên cạnh sư phụ tìm an ủi, trên đường đi chân còn đạp lên cành trúc vừa mới cắn, cành trúc trên mặt đất lăn hai vòng, phiến lá bên trên dần dàn biến mất, chỉ còn lại hai nhánh phụ nhỏ.

Y Chu không nhìn thấy, hắn ba bước thành một chạy đến dưới chân Tư Hằng, đứng lên liền ôm lấy cẳng chân sư phụ.

"Ân ~"

Đau quá ~

Thanh âm kêu ra so với thường ngày mềm mại hơn nhiều, thẳng khảm sâu vào nhân tâm.

Tư Hằng cúi đầu đối diện cùng tiểu đoàn mao, không có ý muốn khom lưng ôm hắn.

"Ân ~ ân~"

Sư phụ răng ta đau quá a.

Y Chu lại kêu thêm một lần, thuận thế đem chân sau đạp lên chân nam nhân, chân trước câu lấy ngoại bào muốn bò lên trên.

Tư Hằng không quản cũng không nhúc nhích, mặc cho tiểu đoàn tử hao tổn hết sức lực bò đến trước ngực cũng không duỗi tay.

Y không duỗi tay, Y Chu cũng chỉ có thể tự thân vận động lại bò lên trên một đoạn, bò đến trên vai Tư Hằng, sau đó cẩn thận xoay mình, mông ngồi ở trên vai, chi trước thì ôm lấy đầu Tư Hằng, ở trên mặt y cọ cọ.

"Ân ~"

Mệt muốn chết.

Thân thể đau đớn hơn nữa còn thêm thái độ lãnh đạm của Tư Hằng làm cho trong lòng Y Chu không dễ chịu, chân trước hắn chụp ở trên đầu Tư Hằng, đem tóc y bới bới ra, trong miệng còn rầm rì không vui.

Không có ý nghĩ gì khác, chỉ là muốn làm nũng mà thôi.

Tư Hằng nhịn một hồi, chung quy cũng không thể quá mềm lòng, lúc sau lại đem tiểu đoàn tử túm xuống dưới ôm vào trong ngực.

Tiểu đồ đệ trong ngực ôm chặt lấy cánh tay y không buông, há mồm lộ ra hàm răng, quá mức dại dột mà!

"Thứ gì cũng đều bỏ vào miệng." Tư Hằng mở miệng giáo huấn: "Cũng không nhìn xem là đồ từ chỗ nào đến, cắn một lần không được còn muốn cắn lần thứ hai."

Y thở dài: "Ta làm sao lại có một cái đồ đệ như ngươi chứ?"

Y Chu trợn to mắt vẻ mặt mê mang, chờ Tư Hằng chỉ chỉ, hắn mới quay đầu nhìn lại.

Cành trúc trên mặt đất bị chính mình cắn hai ngụm đã xảy ra biến hóa rất lớn, từ một thân cành lá tốt tươi giờ biến thành một thân trụi lủi, màu sắc cũng có sự khác biệt nhỏ.

Y Chu xoắn thân thể híp mắt nhìn chằm chằm, vì để nhìn rõ hơn hắn còn cong lưng dí sát mặt xuống.

Tư Hằng vỗ nhè nhẹ mông hắn, một lần nữa đem hắn ôm ngay ngắn lại, lại giơ tay phóng cành trúc kia tới trên tay Y Chu.

Y thở dài, nói: "Đây là pháp bảo, không thể ăn."

"Ân~!"

Nghe xong lời này, Y Chu trợn to mắt, khó mà tin được, bất quá ngẫm lại loại thẩm mỹ luyện khí của Tư Hằng, người khác đem pháp bảo luyện thành cây trúc cũng không có gì ghê gớm đi.

Hai mắt hắn chăm chú nhìn cành trúc, cẩn thận xem xét qua lại, hắn đúng là tìm được một khe hở cực kì nhỏ nha.

Tuy rằng vừa rồi ăn không ít mệt từ nó, nhưng Y Chu lại không phải là một cục béo trí nhớ tốt, hiện tại cầm pháp bảo trên tay lại muốn đưa lên miệng cắn, bị Tư Hằng chụp một vố mới đổi thành dùng móng vuốt nắm nắm.

Hai tay gấu mỗi tay nắm một bên.

Tiểu mao đoàn sức lực lớn, không phí bao nhiêu sức liền đem đồ vật mơt ra.

Trước mât xuất hiện một thanh kiếm, thân kiếm cực kì tinh xảo, bêg ngang không quá một lóng tay, màu ngân bạch, hai sườn mũi kiếm cực mỏng, dưới ánh mặt trời lóe hàn quang.

Kiếm này quá mảnh mai, kì thật không quá hợp khẩu vị Y Chu, nhưng nói thế nào đây cũng coi như là thanh kiếm chân chính đầu tiên hắn có được, nhìn một lúc sau thì càng nhìn càng thích.

Y Chu tay ngắn chân ngắn, căn bản không có biện pháp rút kiếm ra khỏi vỏ hoàn toàn, hắn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu kêu một tiếng với Tư Hằng.

Vì thế sư phụ đại nhân liền cầm một đầu vỏ kiếm cho hắn.

Tiểu đoàn tử dùng hai móng vuốt ôm chuôi kiếm, đem kiếm mảnh từ bên trong hoàn toàn rút ra, tiểu hùng* ở trong lòng ngực người khác giơ kiếm lên trời, múa hai cái.

*gấu con

Tay gấu so với tay người bất tiện hơn rất nhiều, làm chút động tác khó cũng không được, Y Chu có kiếm liền ngứa tay, hiện tại chỉ múa may hai cái hoàn toàn không thể thỏa mãn hắn.

Tiểu gia hỏa trong lòng bắt đầu lại ẩn ẩn không an phận, Tư Hằng cúi đầu nhìn hắn, thiếu chút nữa bị kiếm chọc vào mặt.

"Ngươi a." Y bắt đắc dĩ buông tiếng thở dài, đem tiểu hùng thả trên mặt đất.

Vừa rơi xuống đất, tiểu mao đoàn liền biến thành hình người, lắc lắc đầu đứng trên mặt đất.

Tư Hằng đem pháp y thu hồi trước đó lấy ra mặc vào cho tiểu gia hỏa, tùy ý chỉnh lại tóc cho hắn.

Thời điểm chỉnh trang đó Y Chu đều ôm kiếm trên tay không hề bỏ xuống.

Đem tóc chỉnh vừa xong, Y Chu liền không chờ nổi nữa mà chạy xa ra một chút, quy quy củ củ mà hành lễ với Tư Hằng: "Thỉnh sư phụ chỉ giáo."

Sau khi nói xong liền giơ thanh kiếm mới lên, đánh ra bài mở đầu.

Kiếm này cùng kiếm gỗ trước đó của Y Chu trọng lượng khác nhau rất nhiều, độ rộng cũng bất đồng, mấy chiêu đầu dùng có chút cứng ngắc.

Y Chu cũng phát hiện ra điểm này, bất quá sau khi biến thành người rồi sẽ không ấu trĩ giống như nguyên hình, gặp loại vấn đề này cũng không dừng lại, mà tiếp tục luyện tới.

Sau khi thích ứng được trọng lượng của kiếm, kiếm chiêu Y Chu đánh ra càng ra hình ra dáng, Thiên Diệp trên tay hắn xé gió vù vù.

Sau khi đem tất cả kiếm chiêu đánh xong, hắn thu thế, nhặt vỏ kiếm từ mặt đất lên tra kiếm lại vào vỏ, đi đến bên cạnh Tư Hằng kêu một tiếng sư phụ.

Trên mặt hắn còn mang theo tia hồng nhạt, không phải mệt, mà vì biểu hiện mất mặt của mình trước đó.

Tư Hằng không cười hắn, gật gật đầu, cũng không có ý kiến gì.

Chơi đã nghiện rồi, Y Chu đối với thanh kiếm này bất mãn lại tăng lên.

"Sư phụ sau lại mua thanh kiếm này, quá mảnh." Hắn so sơ độ rộng, ghét bỏ nói: "Một chút cũng không uy phong."

Tư Hằng vốn dĩ cũng không tính đem pháp bảo này làm kiếm, thấy đồ đệ bất mãn, liền giới thiệu thêm cho hắn một công năng mới.

Y lấy pháp bảo từ trong tay đồ đệ qua, đưa một tia pháp lực vào trong, trên vỏ kiếm Thiên Diệp liền dài ra mấy chạc cây, khe hở có thể nhìn thấy cũng biến mất theo.

Pháp lực Tư Hằng dùng để khống chế tiểu nhị trong cửa hàng không thể so được, Thiên Diệp trong tay y ngoại trừ mấy chạc cây cùng lá trúc bên ngoài, mặt khác cũng không có biến hóa gì, thoạt nhìn hoàn hoàn chính là một cành trúc.

Y đem pháp bảo lần nữa đưa qua, Y Chu nhận lấy, nhìn nhìn, liền nghe sư phụ nói: "Ngươi xem cái này có thể rất xứng đôi với ngươi hay không?"

Tiểu đồng mặc pháp y màu xanh nhạt, mặt đầy thịt, làn da trắng sữa, đôi mắt đen tròn, cái miệng anh đào nho nhỏ, thời điểm cầm cành trúc thủy lục sắc ngẩng đầu nhìn người có công hiệu làm nhân tâm thư thái.

Y Chu nhớ rõ trước đó chính mình vừa trải qua chuyện ngu xuẩn, nên đối với pháp bảo này rất không thích, hơn nữa cũng cảm thấy thứ này không có gì đặc biệt.

Người luyện chế pháp bảo này cũng quá nhàm chán, Y Chu mắt nhìn sư phụ, nghĩ thầm - kẻ đó cùng Tư Hằng nhất định có rất nhiều đề tài chung để nói.

Biểu tình cùng động tác tiểu đồ đệ đều làm cho có lệ, Tư Hằng sau nhìn không ra, y cũng không thèm để ý, loại pháp bảo cấp thấp này vốn dĩ chỉ để chơi đùa một tí, đồ đệ thích thì tốt, không thích cũng chẳng sao, thứ này về sau cũng không thể dùng.

Y Chu biến thành người, Tư Hằng cũng không có biện pháp đi tính nợ cũ bị cắn bị chụp, đại khái bởi vì nguyên nhân hình thể, sau khi biến về nguyên hình tâm trí tiểu đồ đệ sẽ giảm xuống rất nhiều, nhưng khi biến thành người lại là thằng nhãi tâm cao khí ngạo.

Nếu y đem chuyện mất mặt này nói ra, tiểu gia hỏa kia nói không chừng lại chạy trốn y mấy ngày nữa.

Nghĩ như vậy, Tư Hằng liền tự giác rộng lượng buông tha chuyện này, bất quá đưa tay đến trên mặt tiểu đồ đệ hết nhéo lại niết mấy cái mới hả dạ.

Chờ khi y buông tay, trên mặt Y Chu đều ửng đỏ, tiểu đồ đệ đưa tay xoa xoa mặt, chủ động hỏi: "Sư phụ, chúng ta còn tiếp tục đi dạo nữa sao?"

"Không được." Tư Hằng nhìn sắc trời, nói với đồ đệ: "Trước tìm khách điếm ở lại, buổi tối nơi này có chút thú vị."

Tư Hằng cảnh giới cao, mắt nhìn cũng cao, trừ bỏ mấy thú vui ngẫu nhiên ác liệt, thứ có thể được y coi trọng tuyệt đối không sai được.

Vì thế trị số mong chờ của Y Chu càng tăng lên.

______

(còn nữa)

Editor lảm nhảm: chương dài nên tui lại chia ra thôi... Hiu hiu... Dạo này mưa rồi, thời tiết thất thường nên up truyện cũng thất thường, sức khỏe cũng thất thường... ??