Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 54: Tò mò gấu trúc nói gì



Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Hiển nhiên các chiến sĩ cũng không biết bởi vì bọn họ vô ý để lộ ra hơi thở, mới khiến những con thú biến dị này trở nên cảnh giác như vậy.

Đương nhiên, nguyên nhân tạo nên mọi chuyện, vẫn là vì thực lực của bọn họ không đủ mạnh, không thể thu phóng tự nhiên hơi thở của mình, để che giấu một cách hoàn hảo.

Đối mặt với một đám binh linh mắt đầy mờ mịt, Otis cảm thấy thực đau đầu.

Vô cùng đau đầu.

Nhưng cục diện rối rắm này hắn vẫn phải thu thập.

Otis ngưng tụ ra một cỗ tinh thần lực bao phủ tất cả thú biến dị, ngăn cách toàn bộ hơi thở bên ngoài.

Đám thú biến dị sửng sốt, đầy mặt mê mang, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần không có ngoại giới công kích, chúng nó sẽ ép bản thân bình ổn lại, không còn nặng tính công kích nữa.

Bởi vì chúng nó khắc sâu một việc.

Đó là phải dùng hết mọi cách để sống sót.

Quân y lau lau lớp mồ hơi mỏng toát ra vì khẩn trương, tiếp tục bước về phía trước, nhưng mỗi bước đều có vẻ cực kỳ cẩn thận.

Nhưng vì cậu đi thật sự quá chậm.

Chậm đến mức thú biến dị từ biểu tình cực kỳ đề phòng trở thành mặt vô biểu tình.

Sao mấy tên nhân loại này nhát gan như vậy?

Mắt thấy đám thú biến dị đã bắt đầu chờ mất kiên nhẫn, Quý Vô Tu vội vàng gọi sói bạc tới.

"Ngao rống?" Sói bạc vẻ mặt khó hiểu chạy tới, hoàn toàn không hiểu đồ xấu xí muốn làm gì.

Quý Vô Tu cúi đầu, thì thà thì thầm với sói bạc, lại chỉ chỉ quân y nhát gan, lộ ra vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt sói bạc tràn ngập không thể tin nổi, lập tức muốn gầm lên một tiếng với Quý Vô Tu, nó tuyệt đối sẽ không đi làm cái chuyện mất mặt sói như vậy!

Nhưng lại nghĩ tới nhân loại bên cạnh đồ xấu xí kia rất tốt, lập tức ủy khuất ngậm miệng lại, uểoải gật gật đầu: "Ngao."

Nó mới không phải sợ hãi nhân loại kia.

Mà là bởi vì nhân loại này đã cứu tất cả thú biến dị.

Quý Vô Tu vỗ vỗ sói bạc, cổ vũ nói: "A ô!"

Sói bạc giật giật khóe miệng, vô cùng không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đi về phía quân y, cũng dựa theo lời đồ xấu xí nói, thu lại hàm răng và móng vuốt sắc bén của mình, làm ra dáng vẻ vô hại.

Nhưng trên mặt vẫn là một bộ ta thật muốn cắn chết ngươi.

Lập tức khiến quân y sợ tới mức không dám động đậy: "......."

Quý Vô Tu đột nhiên vỗ đầu, ảo não không thôi.

Hắn quên nói cho sói bạc cũng phải thu luôn vẻ mặt hung ác nữa.

Nhưng hiện tại có vẻ cũng không kịp nữa rồi, bởi vì quân y đã thu lại bước chân đang nóng lòng đi ra thăm dò về rồi.

Quý Vô Tu: "......"

Xem ra chỉ có thể tự y ra ngựa.

Một đám lông xù xù phía sau châu đầu ghé tai: "......"

Con thú biến dị kia rốt cục đang làm gì?

Otis: "......"

Rốt cục cục cưng nhỏ nói gì với sói bạc vậy?

Thật là tò mò.

Quân y hơi khó xử quay đầu, nói với Otis: "Nguyên soái, có vẻ ta không thể tiếp cận chúng nó, trừ khi sử dụng thủ đoạn cứng rắn mới được."

Quý Vô Tu lập tức trở nên nóng này, đậu xanh, rõ ràng là ngươi nhát gan không dám tới.

Nếu quân y thật sự dùng thủ đoạn cứng rắn, tuyệt đối sẽ chọc giận đám lông xù đang định giải hòa.

Vì không để quân y này đi tìm đường chết, Quý Vô Tu chỉ có thể căng da đầu đẩy khuôn mặt 'ta muốn ăn luôn ngươi' của sói bạc, phát ra tiếng kêu vô hại với quân y.

Sói bạc bị đẩy ra vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng tức giận quay đầu, về với đám lồng xù xù.

Quân y cùng quả cầu lông mềm mại đáng yêu nhìn nhau vài giây: "......"

Quý Vô Tu chậm rãi giơ móng vuốt lên, vẻ mặt ủy khuất.

Quân y: "???"

Sắc mặt Otis không đổi, nhưng tâm lý lại lập tức trở nên khó chịu.

Bề ngoài của Quý Vô Tu quá mức đặc biệt, một động tác này của y rất nhanh liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người, châu đầu ghé tai thấp giọng bàn tán.

"Từ lúc ta bắt đầu nhìn thấy nó, vẻ ngoài rất kỳ quái, cũng không biết có phải thú biến dị hay không?"

"Chắc là phải, từ trước tới giờ cũng chưa thấy thú biến dị như vậy, cũng không biết là giống loài nào."

"Nhưng nó có vẻ rất yếu ớt, sao lại có thể sống tới bây giờ?"

"Các ngươi không phát hiện nó tuy có vẻ ngoài kỳ quái nhưng thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu sao."

Ngay lập tức, tiếng nói đột nhiên im bặt.

Mọi người trên dưới đánh giác quả cầu lông màu đen trắng kia, yên lặng bị manh vẻ mặt sung huyết.

[Tinh! Kỹ xảo bán manh hồn nhiên thiên thành của ngài thành công khiến trái tim của 145 binh lính trước mắt rung động, sinh ra ý nghĩ nó thật đáng yêu, chúc mừng ngài đạt được 145 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu thở dài một hơi, làm một con gấu trúc tùy thời đều có thể manh tới người khác, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy thực phiền não.

Hệ thống: [......]

Ký chủ đùa như vậy vui sao?

********

Có vẻ bề ngoài của Quý Vô Tu nổi lên tác dụng, sợ hãi trong lòng quân y dần dần giảm bớt, theo bản năng cậu cảm thấy con thú biến dị này là tồn tại nhỏ yếu nhất, bất lực nhất, vô hại nhất.

Chỉ nhìn bộ dáng bước đi vụng về của nó, giống như tùy thời tùy chỗ sẽ bị ngã.

Nội tâm quân y không hiểu sao trở nên mềm mại.

Không ngờ trên đời này lại có thú biến dị vô hại như vậy.

Cậu cẩn thận cúi lưng, cẩn thận quan sát quả cầu lông màu đen trắng này, nhưng không ngờ quả cầu lông trực tiếp giơ móng vuốt ra, đầy ủy khuất lộ ra miệng vết thương.

Quân y: "???"

Hoàn toàn không hiểu nó muốn làm cái gì.

Quý Vô Tu chỉ chỉ vết thương rất rất nhỏ đến mức có thể bỏ qua, lại lần nữa mật ủ mày ê phát ra tiếng kêu thống khổ.

Vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.

Đau quá.

Quân y: "Bị thương?"

Thú biến dị thời buổi này, đã mảnh mai như vậy sao?

Otis nghe thấy lời này, nhanh chóng tiến lên bắt lấy tay gấu cẩn thận quan sát.

Tận đến khi thấy miệng vết thương rất nhỏ, Otis mặt vô biểu tỉnh ngẩng đầu, tâm trạng lập tức trở nên nặng nề.

Hắn nhớ rõ cục cưng nhỏ có thực lực mạnh mẽ, tảng đá mà dị năng giả cấp 3 đánh không vỡ cũng có thể dễ dàng chụp vỡ, thế mà lại......lại nhát gan lại mảnh mai.

Quý Vô Tu hoàn toàn không biết chuyện gì đang không ngừng chỉ vào miệng vết thương, ủy khuất vô cùng.

Otis đột nhiên hiểu dụng ý của cục cưng nhỏ, hắn giật giật khóe miệng, mặt vô biểu tình nói với quân y: "Băng bó vết thương cho nó."

Quân y: "......"

Băng......băng bó vết thương??

Vết thương của con thú biến dị này nhỏ như mắt muỗi, căn bản không cần xử lý bất cứ cái gì, thậm chí qua mấy tiếng là có thể hoàn toàn khép lại.

Nhưng con thú biến dị kia hai mắt đẫm nước nhìn cậu, một bộ đau không thể chịu nổi.

Quân y: Có đau như vậy thật không?

Giây phút đó, cậu liền sinh ra nghi ngờ về trình độ y thuật của mình.

Các chiến sĩ sôi nổi dùng ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm quân y, giống như cậu chính là một gã người xấu tội không thể tha.

Quân y: "......"

Không, ta không có, ta không phải.

Quân y hứng chịu tầm mắt của mọi người, bắt đầu tiến hành băng bó cho thú biến dị.

Thậm chí để không bị khiển trách, còn bôi thêm cho nó chút thuốc mỡ, toàn bộ quá trình này con thú biến dị ngoan ngoãn không chịu được, toàn bộ quá trình đều phối hợp với quân y, thường thường phát ra tiếng hút khí như kiểu con người bị đau.

Tới lúc kết thúc, quân y theo bản năng xoa xoa đầu con thú biến dị cực kỳ vô hội này, rồi sau đó lập tức cứng đờ thân thể.

Cậu vừa làm gì vậy?

Cư nhiên sờ đầu thú biến dị!

Nhưng con thú biến dị này vẫn không bùng nổ đả thương người như những con thú biến dị khác,  vẻ mặt vẫn đầy tò mò nhìn chằm chằm vào tay gấu, thường thường phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Quân y âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vẫn có chút khó có thể tin trên đời này cứ nhiên có thú biến dị gần gũi con người như vậy.

Otis lạnh mặt, ôm đi sủng vật tựa hồ cực kỳ người gặp người thích, hơn nữa khiến tất cả mọi người bị nó thông đồng đều ưu ái nó.

Cục cưng nhỏ thật sự quá không nghe lời.

Khiến người phiền não.

Otis rất ít khi ôm đầu thú biến dị này, bởi vì không quen khiến Quý Vô Tu cảm thấy cực kỳ không thoải mái, y giãy giụa vài cái, phát ra tiếng kháng nghị.

Đám binh lính yên lặng nhìn chằm chằm, lại lần nữa bị manh vẻ mặt đầy máu, cũng cống hiến cho Quý Vô Tu hơn 100 điểm bán manh.

Quý Vô Tu lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt tê liệt vẫy vẫy tay với đám binh lính.

Cực kỳ đáng yêu.

Chọc cho đám binh lính lại lần nữa bị đáng yêu hộc máu, cam tâm tình nguyện cống hiến hơn 100 điểm bán manh nữa.

Khiến Quý Vô Tu nhịn không được mà thổn thức.

Bán manh này thật đúng là dễ dàng.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Ký chủ, ngài phải nhớ đừng bao giờ kiêu ngạo sơ ý, những người này có thể dễ dàng bị ngài manh tới, hoàn toàn là bởi vì bọn họ hàng năm đều đối diện với sâu biến dị xấu đau xấu đớn, cho nên khi bọn họ bất ngờ nhìn thấy một thú biến dị mềm mại đáng yêu, tự nhiên sẽ bị manh cho tâm can run rẩy.]

Quý Vô Tu nghĩ nghĩ, lập tức cảm thấy hệ thống nói rất có đạo lý, nhưng......

"Nhưng mà không đúng, nếu thật sự giống như người nói, vậy vì sao bọn họ không thích những thú biến dị khác chứ?"

Hệ thống im lặng vài giây, buồn bã nói: [Ngài quay đầu lại nhìn đám thú biến dị kia đi, con nào cũng đều vẻ mặt hung tàn hận không thể cắn chết nhân loại, nhìn nhìn lại ngài vừa khóc vừa nháo, tự nhiên sẽ khiến bọn họ nhìn bằng con mắt khác, dù sao trẻ con biết khóc có sữa ăn......]

Quý Vô Tu vẻ mặt chấn động: Hiểu......hiểu rồi.

*********

Sau đó, quân y phải tiến hành chữa trị cho những con thú biến dị khác, Quý Vô Tu thấy thế lập tức giãy giụa, Otis ôm chặt lấy, cúi đầu răn dạy: "Yên tĩnh đi."

Cục cưng nhỏ yên lặng ngẩng đầu, nhìn mắt Otis, sau đó nhìn đám thú biến dị vẻ mặt cảnh giác, kêu lên đầy nhịp điệu, khoa tay múa chân ra hiệu gì đó.

Mọi người: "......"

Thật tò mò rốt cục nó đang nói gì?

Trên thực tế vừa rồiQuý Vô Tu chỉ đang dặn dò đám thú biến dị đừng công kích nhân loại, hơn nữa lấy mọi thứ để làm ví dụ, chứng minh nhân loại sẽ không vô duyên vô cớ tổn thương động vật, hơn nữa bọn họ thật sự muốn chữa trị cho tất cả thú biến dị.

Có vẻ một câu cuối cùng đả động tới đám thú biến dị, thú biến dị ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn có chút chần chừ.

Một con báo đốm trong đó đứng dậy đầu tiên, chậm rãi đi tới trước mặt quân y, đen mặt lộ ra cái bụng nhỏ mềm mại, gầm: "Ngao rống."

—— Mau tới chữa trị đi, nhân loại.

Quân y vẻ mặt hoảng hốt: "......"