Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 49: Nếu như có kiếp sau



Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Cấp ba yêu cầu 10.000 tích phân, vừa khéo chính là —— những tích phân này, phần lớn đều là do người nhốt gấu trúc đại nhân cống hiến.

Quý Vô Tu khởi động thân thể, tuy không cảm giác được hiện giờ thân thể cấp 3 rốt cục có biến hóa gì.

Nhưng nghĩ tới sức lực nhất định sẽ lớn hơn trước kia rất nhiều.

Quý Vô Tu chậm rãi bò qua, ý bảo sói bạc tránh ra cho anh làm việc.

Sói bạc vẻ mặt mờ mịt tỏ vẻ: Đồ xấu xí ngươi muốn làm gì?

Quý Vô Tu tỏ vẻ mình muốn phá cửa, bộ dáng kia muốn nghiêm túc bao nhiêu liền nghiêm túc bấy nhiêu.

Sói bạc: "......"

Đồ xấu xí bị điên à?

Nhất định là điên rồi.

Nếu không nó lấy tự tin ở đâu ra?

Quý Vô Tu đen mặt, đẩy sói bạc đang ngây như phỗng sang một bên, chuẩn bị bắt dầu tiến hành khởi động làm nóng thân thể.

Sói bạc lấy lại tinh thần, dáng vẻ như đang xem kịch vui.

Nó không tin đồ xấu xí thật sự có thể phá cửa một chút nào.

Làm nóng thân xong, Quý Vô Tu hít sâu, lập tức lao về phía khoang cửa, nghiêng người hung hắng đụng vào.

Một trận ầm ầm vang lên.

Vẻ mặt sói bạc vốn đang khinh thường lập tức cứng đờ, trên mặt lộ ra biểu tình chấn động cực kỳ nhân tính hóa.

Sói bạc: "!!!"

Đồ xấu xí không thể lợi hại như vậy được.

Quý Vô Tu: "!!!"

Mình cư nhiên lợi hại như vậy?

Bởi vì khoang cửa vô cùng cứng rắn kia đang in một cái hố hình gấu trúc thật sâu.

Quý Vô Tu choáng váng, thậm chí cảm thấy giống như đang mơ.

Hệ thống bình luận: [Ký chủ ngài không hiểu biết hết sức mạnh của bản thân, trên thực tế ngài có thể làm càng tốt hơn.]

Ý tứ kia kém chút nữa liền không nói thẳng Quý Vô Tu còn chưa phát huy hết bản lĩnh toàn thân.

Nhưng Quý Vô Tu cảm thấy đã thực vừa lòng.

Bởi vì kết quả này đã vượt xa giá trị mà y chờ mong.

Rất tốt rất mạnh mẽ.

Khi sói bạc lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Quý Vô Tu lập tức liền thay đổi.

Đồ xấu xí đã từng yếu tới mức không thể tin nổi, sao lại trở nên lợi hại như vậy?

Quý Vô Tu xoa xoa tay gấu, thở ra, một lòng một dạ tiếp tục tông khoang cửa.

Không còn cách nào, nếu khoang cửa này chỉ cần dùng mật mã là có thể mở ra thì y cũng sẽ không dùng tới hạ sách này.

Dù sao cái phi hành khí này vừa nhìn liền thấy rất đắt.

Chỉ sợ bán sói bạc đi cũng không mua nổi.

Tiếng bịch bịch bịch không ngừng vang lên, trí não phi hành khí lập tức phát ra tiếng cảnh báo, gửi dòng chữ sinh vật không rõ đang va chạm vào khoang cửa tới quang não của Otis.

Otis đang chuẩn bị đi điều tra: "......"

Khi hắn rời đi chưa tới 5 phút, phi hành khí của hắn đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn bốn chữ đỏ in đậm [sinh vật không rõ] trí não phí hành phí gửi tới, Otis không khỏi nhíu mày, trong lòng nghi ngờ mọc thành cụm.

Trí não của hắn không thể ngu như vậy được.

Ngay cả thứ gì va chạm khoang cửa cũng không biết.

Trừ khi.....thứ này không có trong cơ sở dữ liệu, mới khiến trí não không thể tiến hành phân tích rõ ràng.

Otis lập tức quay đầu, bay nhanh về nơi phi hành khí hạ cánh.

Ba phút sau, Otis tới nơi, chỉ là lúc này hắn trầm mặc.

Bởi vì cửa khoang cơ hồ lồi ra một cái hố to, hơn nữa hình dạng cái hố kia nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ giống thú biến dị của hắn.

Đặc biệt là......bên trong còn liên tục truyền ra tiếc bịch bịch bịch.

Cùng với tiếng rống giận ngao ngao.

Otis xoa xoa cái trán, cứ cảm thấy mang theo hai con thú biến dị này ra là một quyết định cực kỳ sai lầm.

Nhưng hối hận cũng không có tác dụng gì.

Hắn lập tức mở ra cửa khoang, sinh vật đang tiến hành va chạm bên trong còn chưa phản ứng lại được, toàn bộ cơ thể lập tức lăn ra ngoài, vững chắc đụng vào thân cây, hoàn toàn thành thảm gấu trúc.

Còn là màu đen trắng.

Vẻ mặt Otis bình tĩnh, nhìn thú biến dị đang choáng váng bò dậy, cơ hồ dùng ngữ khí nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta lúc trước đã nói gì với ngươi?"

Cứ ở yên chỗ này.

Quý Vô Tu yên lặng nhắc lại ở trong lòng, hơi chột dạ rụt thân mình thành quả bóng.

Cực kỳ đáng thương.

Otis khom lưng nhấc quả cầu lông lên, lại lần nữa nghiêm túc cảnh cáo một lần: "Đợi yên ở đây cho ta."

Quý Vô Tu yên lặng quay đầu, một bộ hoàn toàn không muốn nghe.

**********

Năm phút sau, Otis sắc mặt âm trầm đi ở phía trước, còn hai con thú biến dị thì đi theo sau lưng hắn, nhìn xung quanh.

Một con là nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ không chịu được.

Một con là về lại quê nhà, không ngừng so sánh đối chiếu hoàn cảnh xung quanh với hình ảnh núi tuyết trong trí nhớ, tìm kiếm cảm giác quen thuộc lúc trước.

Otis tâm trạng nặng nề, rốt cục là vì sao mới trở thành diễn biến như vậy?

Chờ tới khi sắp tới núi tuyết, Otis quay đầu dặn dò hai đầu thú biến dị, cảnh cáo chúng nó không được tùy ý công kích nhân loại, đặc biệt là sói bạc.

Tuy thú biến dị không thể hiểu được hàm nghĩa quá mức phức tạp, nhưng đối với cảnh cáo của Otis lại có thể chân chân thực thực cảm nhận được.

"Ngao." Sói bạc hơi không cam lòng rống lên, nhưng thanh âm nghe ra lại có vẻ mang theo chột dạ cùng sợ hãi.

Quý Vô Tu lập tức ném cho một ánh mắt khinh bỉ.

Sói bạc quay đầu, hướng về phía Quý Vô Tu trung khí mười phần rống lên: "Ngao ——"

Ánh mắt Otis nhìn về phía sói bạc lập tức trở nên lạnh lùng, bao hàm ý tứ cảnh cáo.

Tiếng kêu của sói bạc đột nhiên im bặt, hơi hơi kêu lên một tiếng ô ô khe khẽ, buồn bực cúi đầu, không nói một lời.

Nếu không phải xem ở người này sẽ dẫn mình đi báo thù, nó tuyệt đối sẽ không cúi đầu nhận thua.

Quý Vô Tu vội vàng bảo vệ sói bạc, trợn mắt tức giận nhìn Otis.

Không được bắt nạt sói bạc!

Sắc mặt Otis lập tức trầm xuống.

Không biết tốt xấu!

Là ngọn nguồn của tất cả những điều này, sói bạc vẫn hoàn toàn không rõ nguyên do.

Hoàn toàn không hiểu đồ xấu xí và nhân loại này đang làm gì.

Trừng mắt xong, Quý Vô Tu mới nhận ra mình đã làm gì, y.....y cư nhiên trừng mắt nhìn kim chủ đại nhân.

Chết rồi chết rồi!

Chẳng may kim chủ đại nhân tức giận không cho 520 thì phải làm sao?

Quý Vô Tu liền nhịn không được mà ảo não.

Tuy tính tình kim chủ đại nhân không tốt lắm.

Nhưng mà —— hắn giàu nha.

Manh điểm của kim chủ đại nhân tuy kỳ lạ.

Nhưng mà —— hắn giàu nha.

Tuy kim chủ đại nhân luôn bắt nạt mình.

Nhưng mà —— hắn giàu nha.

Quý Vô Tu trong lòng run sợ, hối hận không thôi.

Hệ thống giống như cảm nhận được Quý Vô Tu bất an, tốt tính đề nghị: [Hay là làm nũng?]

Quý Vô Tu ngẩn người, nhớ ra ngoài kỹ năng Love's hug, mình còn có một cái tựa hồ gọi là [Gấu trúc làm nũng tốt số nhất]

Tác dụng: Kỹ năng này là kỹ năng bị động, sử dụng làm nũng có thể kích phát 10% tỷ lệ xác xuất "gấu trúc làm nũng tốt số nhất', sinh vật bị làm nũng sẽ đồng ý tất cả các yêu cầu không hợp lý của ngài, ngoại trừ ăn k.ứ.c!

*********

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động.

Otis biểu tình nghiêm túc lạnh lùng, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.

Nhưng không ai biết, trong lòng hắn rất khó chịu.

Cực kỳ khó chịu.

Đầu thú biến dị này lại vì sói bạc mà hung dữ với mình.

Sao nó có thể làm như vậy được cơ chứ?

Đầu sỏ gây tội —— con thú biến dị hiện tại có biệt danh là quả cầu lông chậm rãi bò tới, dùng ánh mắt cực kỳ cẩn thận nhìn Otis.

Oits híp mắt, có chút tò mò đầu thú biến dị này muốn làm gì.

Cuối cùng, đầu thú biến dị kia vươn móng vuốt, do dự túm ống quần Otis.

Khóe miệng Otis rũ xuống, thờ ơ.

Thú biến dị thấy thể, mặt ủ mày ê gãi gãi mặt, cuối cùng vẻ mặt thấy chết không sờn nằm xuống, tứ chi mở ra, một bộ mặc người chà đạp.

Tới đây, cho người xoa lông.

Xoa xong là hòa.

Otis: "......"

*********

Mười phút sau, Otis hai tay đút túi quần đi phía trước, khóe môi cong lên, thoạt nhìn tâm trạng rất vui vẻ.

Mà phía sau hắn thì có một quả cầu lông vẻ mặt nghẹn khuất đi theo, ánh mắt tràn ngập thần sắc khó chịu.

Đặc biệt là lông của nó, hỗn độn như đã bị hung hăng chà đạp.

Vừa đáng thương vừa bất lực.

Tâm tình khổ sở.

Ánh mắt của sói bạc không ngừng nhìn Otis đi ở phía trước, không khỏi kẹp chặt cái đuôi mà đi, rõ ràng là một con sói, lại cố tình bị dọa nhát gan như một con chó.

Nó không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, lại lần nữa rùng mình một cái.

Đồ xấu xí lúc đó, nhất định rất nghẹn khuất.

**********

Bởi vì thời tiết ở núi tuyết ác liệt, cho nên cũng không có con người cư trú lâu dài ở nơi này.

Nhưng ở một nơi cách núi tuyết không xa, một địa điểm tạm thời được dựng lên, không ít người ở nơi này hoạt động.

Otis đã tới, khiến không ít người ghé mắt.

Có người thì thầm bàn tán.

"Sao người kia lại giống nguyên soái Otis vậy nhỉ?"

"Đường đường một vị nguyên soái sao có thể tới cái nơi chim không thèm ị này, chắc chắn là khuôn mặt giống thôi."

Nhưng càng nhiều người lại đặt sự chú ý lên hai đầu thú biến dị ở phía sau Otis.

Một con trong đó hình như là băng nhận lang cấp 2, con ngươi mang theo sát ý không chút che giấu, không ngừng tất cả nhân loại xung quanh, nó liếm môi, móng vuốt ngo ngoe rục rịch.

Giống như đang tính toán làm thế nào để cắn chết những người này vậy.

Không ít người hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó trong lòng lập tức trở nên linh hoạt.

Đầu băng nhận lang này thoạt nhìn dã tính mười phần, khí thế hung tàn, là một hạt giống đấu thú tốt.

Nhưng bọn họ nào đâu biết rằng đầu thú biến dị này, đúng là từ nhỏ đã bị bồi dưỡng thành đấu thú, kiên trì mấy năm trên đấu trường tràn ngập nguy hiểm và giết chóc, tuy có thắng có thua, nhưng có thể sống sót ở nơi đó, thường thường đều là tồn tại cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng ngay sau đó, một vài người đã nhận ra không thích hợp.

Dù cho có rất nhiều người đều vô cùng sợ hãi thú biến dị.

Nhưng đây tuyệt đối không phải đại đa số.

Cho nên vẫn có một vài người thích nuôi dưỡng thú biến dị.

Nhưng bởi vì sau khi thú biến dị bị bắt, thông thường đều sẽ trở nên cực kỳ hung dữ, nếu không cẩn thận có khả năng sẽ bị thú biến dị giết chết.

Cho nên để đảm bảo an toàn cho bản thân, phần lớn thú biến dị đều bị bắt nhốt trong lồng giam, nơi chúng bị giam cầm tự do cho tới khi chết đi mới thôi.

Cho dù có người thả thú biến dị ra, vậy cũng phải xuyên qua xương bả vai, buộc bằng xiềng xích kiên cố, như vậy cho dù nó có lợi hại như thế nào, cũng tuyệt đối không có cơ hội chạy trốn.

Nhưng hai con thú biến dị này......

Bả vai không có dấu vết bị xích xuyên qua.

Da lông bóng loáng như được chăm sóc tỉ mỉ.

Đặc biệt là đầu thú biến dị đen trắng kia, ánh mắt ngây thơ giống như chưa từng bị thế giới này tổn thương bao giờ.

Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía chủ nhân của hai đầu thú biến dị này.

Hắn có thể mặc kệ cho hai con thú biến dị tự do hành động, chỉ có thể có hai loại khả năng.

Loại thứ nhất chính là hai con thú biến dị này tính công kích không mạnh, hơi gần gũi con người.

Loại thứ hai chính là người này có thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Ví dụ như lão đại bang Thanh Long ở đây, có con thú biến dị.

Mỗi lần ra đường, đều không cần dùng khóa thú, đầu thú biến dị kia vẫn cực kỳ ngoan ngoãn, không biết khiến bao nhiêu người trầm trồ.

Nhưng mọi người đều biết, kia cũng là vì lão đại bang Thanh Long có thực lực đủ mạnh.

Quý Vô Tu dính sát vào sói bạc, nhỏ giọng a ô một tiếng.

—— Đừng hấp tấp, ngươi không muốn báo thù sao?

Hận ý trong mắt sói bạc lập tức hạ nhiệt, ánh mắt nó lập lòe, khó chịu rống lên một tiếng, sau đó lại chột dạ nhìn qua Otis, xác nhận đối phương không quay đầu lại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dáng vẻ này, quả thực hình thành tương phản mãnh liệt với bộ dáng hung tàn không sợ trời không sợ đất vừa rồi của sói bạc.

Quý Vô Tu nhìn mà không nhịn được giật giật khóe miệng, lặng lẽ che mặt.

Vị Oits kia thoạt nhìn không hề đáng sợ một chút nào, cũng không biết tại sao sói bạc lại sợ hãi hắn như vậy.

Otis không quay đầu lại, nhưng bằng tinh thần lực vô cùng khủng bố, nhìn rõ ràng rành mạc động tĩnh của hai đầu thú biến dị phía sau.

Nhớ lại hình ảnh đầu thú biến dị kia che mặt lắc đầu, hắn không khỏi gợi lên khóe môi, tâm tình trở nên vui vẻ.

[Tinh! Ngài bán manh thành công, khiến trái tim nhân loại trước mắt rung động, hoạt động nội tâm không rõ, ngài đạt được +520 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu vẻ mặt ngây ra, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Hệ thống, sao lại như vậy?"

Hệ thống nói như chuyện thường tình: [Không biết, nhưng có thể kiếm được điểm bán manh là được rồi.]

Quý Vô Tu: "......"

Ngươi nói rất có đạo lý, khiến ta không thể phản bác được.

*********

Càng đi vào sâu, người xung quanh cũng càng ngày càng nhiều, bên đường có không ít sạp hàng được dựng lên sơ sài, bên trên bày không ít đồ vật kỳ lạ.

Có da lông thú biến dị, có tinh hạch thú biến dị, có sừng thú biến dị, còn có......thịt thú biến dị.

Quý Vô Tu càng nhìn càng cảm thấy tâm trạng nặng nề.

Làm dã thú, vốn sẽ không có cảm xúc quá phức tạp.

Nhưng sói bạc thì khác.

Nó quá mức mẫn cảm.

Quý Vô Tu quay đầu đi, trấn an sói bạc đang có dấu hiệu phát cuồng, dặn nó bình tĩnh lại.

Sói bạc tự nhiên biết đồ xấu xí nói đúng, nhưng tâm tình của nó vẫn không dễ chịu.

Những con đó tuy không phải cùng tộc với nó.

Nhưng lại giống như mẹ nó, chết ở trong tay nhân loại.

Phản ứng của hai con thú biến dị sau lưng, sao có thể che giấu được Otis.

Hắn cau mày, đôi mắt thầm trầm......

Mà giờ phút này.

Người bán thịt thú biến dị ở hai bên đường sôi nổi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn sinh vật có vẻ ngoài kỳ lạ kia.

Rõ ràng bề ngoài vốn phải là sinh vật to lớn có sức chiến đấu vượt trội, cực kỳ giống gấu biến dị, nhưng cố tình nó lại có màu sắc hoa văn kỳ lạ như vậy, nhất cử nhất động có vẻ chậm rãi vụng về, vô hại lại nhuyễn manh.

Đây nhất định có thể bán được rất nhiều tiền.

Rồi sau đó đáy mắt lộ ra thần sắc tham lam mãnh liệt.

Từ khi tiến vào nơi này, Quý Vô Tu vẫn luôn không ngừng thú được tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Cơ hồ phần lớn mọi người khi nhìn thấy Quý Vô Tu, sổi nổi cống hiến +1 điểm bán manh.

Nhưng người sinh sống ở nơi này, từ trước tới nay lấy giết chóc thú biến dị mà sống.

Cho dù vẻ ngoài của Quý Vô Tu có đáng yêu như thế nào, cũng vẫn không thể gọi lên lương tri đã sớm mai một trong lòng họ, cả đầu óc chỉ có một ý nghĩ.

Đó chính là bán đi nhất định sẽ được rất nhiều tiền.

Quý Vô Tu có thể làm gì bây giờ?

Y cũng thực bất đắc dĩ.

Nếu đặt ở địa cầu, y đã sớm bị người nuôi dưỡng, mỗi ngày hận không thể cưng chiều yêu thương các loại.

Nhưng ở thế giới này, chỉ có thể bị bắt bán đi, sau đó kiếm tiền!

Một vài người cuối cùng không nhịn được, lặng lẽ đi theo sau Quý Vô Tu, đáy mắt lập lòe quang mang khiến người bất an.

Đối với điều này, Quý Vô Tu vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng còn sói bạc lại bắt đầu trở nên bất an, nó gắt gao đi sát vào người Quý Vô Tu, gầm gầm gừ gừ.

—— Đồ xấu xí, đừng đi lạc.

Quý Vô Tu kêu lên một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Sói bạc lo lắng sốt ruột, tâm tình rất nặng nề.

Sao đồ xấu xí lại ngốc như vậy.

Thật khiến sói nhọc lòng.

*******

Tự nhiên Otis cũng biết có người đang theo dõi hắn, hơn nữa còn nổi lòng tham với thú biến dị của mình.

Nhưng hắn đối với loại tép riu thực lực không mạnh này, thật sự khó có thể nổi lên hứng thú, thậm chí nhìn một cái cũng cảm thấy mất thời gian.

Đúng lúc này, phía trước truyền tới một trận động tĩnh.

Hình như xảy ra đánh nhau.

Không ít người sôi nổi đi tới vây xem.

Quý Vô Tu nhìn mà khóe miệng giật giật.

Thì ra mặc kệ ở thời đại nào, mặc kệ ở hành tinh nào, hành vi thích xem náo nhiệt của nhân loại là chân lý vĩnh viễn không đổi.

Nhưng kỳ thực.....y cũng khá tò mò.

Otis chưa bao giờ cảm thấy hứng thú đối với những việc như thế này, nhưng hắn mơ hồ cảm giác thấy bên trong có mùi máu tươi nồng đậm.

Quý Vô Tu cùng sói bạc tới, khiến không ít người theo bản năng thẳng sống lưng, bản năng ngưng tụ ra dị năng, sói bạc xù lông, nhe răng trợn mắt rống lên.

Otis liếc mắt nhìn mọi người một cái, ánh mắt chứa đầy lạnh lùng không thể nhìn ra.

Mọi người không khỏi sinh ra tâm lý sợ hãi.

Tận đến khi không biết ai đột nhiên kinh ngạc hô lên: "Hắn là nguyên soái Otis ——"

Lời này vừa ra, mọi người lập tức kinh ngạc đến ngây người, cuối cùng đem người trước mắt trùng khớp với vị nguyên soái trong trí nhớ, cho dù video tin tức về Otis trên mạng rất nhiều, nhưng phần lớn đều không rõ chính mặt, nhưng bọn họ vẫn có ấn tượng loáng thoáng về Otis.

Thấy thân phận của mình bị phát hiện, từ trước tới nay, Otis vốn chưa từng cố ý che giấu thân phận, nhàn nhạt nói: "Tránh ra."

Mọi người nào dám cãi lời, lập tức trong lòng run sợ thối lui, nhường đường cho Otis.

Không ai biết vị nguyên soái Otis này tới nơi này làm gì.

Cũng không ít người làm trái với pháp luật tinh tế, tham sống sợ chết chạy trốn tới đây bắt đầu trở nên lo lắng bất an.

Sợ vị nguyên soái này tới để bắt mình.

Nhưng cũng may, từ đầu tới đuôi nguyên soái đều không nhìn bọn họ lấy một cái, chỉ lướt qua cánh cửa đóng chặt của bang Thanh Long, nếu muốn đi vào, nhất định phải dùng khóa vân tay để mở.

Otis nhìn mọi người xung quanh: "Ai là người bang Thanh Long? Lại đây mở cửa ra."

Không ít người sôi nổi lắc đầu, bắt đầu nghị luận sôi nổi.

"Bang Thanh Long đã gây ra chuyện gì?"

"Không biết, nhưng chắc chắn có liên quan tới thú biến dị, không phải bang Thanh Long có rất nhiều thú biến dị sao, hơn nữa lúc trước hình như ta nghe thấy bên trong có tiếng người kêu gào thảm thiết."

"Không phải là thú biến dị thoát ra chứ?"

Mọi người ồ lên, lo lắng không thôi.

Để đề phòng thú biến dị thật sự lao tới nơi này, mọi người lập tức vận dụng tất cả quan hệ, cuối cùng tìm được một người của bang Thanh Long, để gã lập tức mở cửa.

Người này tuy không cam lòng nhưng sợ hãi trước thực lực và thân phận của Otis, lập tức mở cửa ra.

Otis nhìn người xung quanh có vẻ cũng muốn tiến vào, trầm giọng nói: "Đều đợi ở bên người."

Dứt lời, liền lập tức đóng cửa lại, ngăn cách tất cả ánh mắt tò mò ở bên ngoài, kể cả người bang Thanh Long kia.

Sau khi tiến vào......

Quý Vô Tu phát hiện cứ điểm của bang Thanh Long tuy trang trí không sang trọng, nhưng lại rất hoa lệ, nơi này tựa hồ là đại sảnh, giống như nơi tiếp đãi khách khứa.

Nhưng nơi này lại không có một bóng người.

Quý Vô Tu mơ hồ nhận ra không thích hợp, không khỏi trở nên đề phòng.

Mày Otis càng nhíu chặt hơn, mùi máu tươi phiêu tán trong không khí càng thêm nồng đậm.

Xuyên qua một dãy hành lang, thế giới trước mắt rộng mở thông suốt.

Nhưng một màn trước mắt, vẫn khiến Quý Vô Tu như không chuẩn bị trước, thậm chí còn quay đầu nôn thốc nôn tháo.

Quá ghê tởm.

Nơi này tựa hồ là nơi nhốt thú biến dị của bang Thanh Long, rất nhiều lồng sắt đã bị mở ra, thú biến dị bên trong không biết tung tích.

Nhưng trên mặt đất lại có rất nhiều người chết nằm la liệt, bọn họ cùng mặc quần áo giống nhau, bên trên có chữ [Bang Thanh Long].

Thể trạng của mỗi người đều rất thể thảm, tứ chi bị tàn phá rơi rụng đầy đất, cơ hồ không có ai được hoàn chỉnh.

Thông qua miệng vết thương của bọn họ, có thể phán đoán bị rất nhiều thú biến dị xông vào gặm cắn.

Có người thiếu bàn tay, miệng vết thương lưu lại dấu vết như dấu răng của dã thú.

Có vẻ tình huống lúc đó quá mức đột ngột, một vài người chết đi trên mặt còn biểu tình hoảng sợ bất ngờ.

Đáng tiếc chưa kịp phản ứng lại đã bị thú biến dị cắn chết.

Ngoại trừ nhân loại, cũng có không ít thi thể thú biến dị vương vãi khắp mặt đất, trên người che kín dấu vết như là bị tra tấn, đủ để nhìn ra lúc chúng nó còn sống, cũng giống như sói bạc gặp đủ loại trắc trở.

Những người này chết, có phải có liên quan tới thú biến dị trả thù hay không.

Nhưng điều này cũng chỉ là do Quý Vô Tu suy đoán mà thôi.

Đột nhiên, hình như sói bạc phát hiện điều gì, ngao ngao kêu vài tiếng với Quý Vô Tu.

—— Có thú biến dị còn sống!

Quý Vô Tu nhịn lại cảm giác buồn nôn, chạy nhanh tới.

Đó là một con hổ bị dị năng chém đứt ngang người, trên người nó chằng chịt vết thương cũ mới, nó khó khăn thở hổn hển.....ánh mắt tràn ngập vội vàng, nỗ lực gào thét gì đó với sói bạc và Quý Vô Tu.

—— Chạy mau, chạy mau, nói cho tất cả thú biến dị, nhân loại quá.....quá nguy hiểm.

Sói bạc không hiểu lão hổ đang nói gì, nhưng nó biết điều lão hổ này muốn biểu đạt nhất định rất quan trọng.

Nó không khỏi nhìn về phía Quý Vô Tu, ngao ngao kêu.

—— Đồ xấu xí, nó nói gì vậy?

Quý Vô Tu im lặng, không nói gì, không đành lòng nói cho nó, đến bây giờ y còn chưa gặp qua một con thú biến dị còn sống.

Lão hổ gian nan há mồm, tiếp tục lặp lại điều gì, ngữ khí càng ngày càng dồn dập.

Cuối cùng Quý Vô Tu không đành lòng trả lời lại một câu: Ta sẽ nói cho chúng nó.

Đôi mắt lão hổ giật giật, chậm rãi chảy ra nước mắt, nó hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình, cuối cùng có thể an tâm nhắm mắt lại.

Mệt mỏi quá.

Buồn ngủ quá.

Nếu có kiếp sau, nhất định không làm thú biến dị.

Quý Vô Tu nhắm mắt lại, bình ổn lại cú sốc trong lòng.

Con hổ này lẽ ra đã chết, nhưng chấp niệm trong lòng khiến nó cứng rắn kiên trì lâu như vậy, tận đến khi nó nói cho thú biến dị còn sống mau chạy đi, chấp niệm cuối cùng trong lòng mới tan đi, an tâm nhắm mắt lại.

Quý Vô Tu nhìn những con thú biến dị chết đi đó, hốc mắt cơ hồ lên men.

Nếu có kiếp sau, hi vọng các ngươi không gặp phải những thống khổ này nữa.