Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 147: Mèo xin giúp đỡ



Bởi vì con thú biến dị kia, rất nhiều dị năng giả đều liều mạng muốn tòng quân, trở thành một chiến sĩ dị năng.

Mục đích là có thể nhìn gần nó.

Hoàng thất đối với điều này tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.

Bọn họ cũng không thể ép Otis giao con thú biến dị kia ra.

Đừng nói Otis có thể vì vậy mà trở mặt hay không.

Nếu chọc giận con thú biến dị kia, vậy thì sẽ rắc rối.

Những người còn lại vì vậy mà nhận ra tầm quan trọng của thú biến dị.

Người vốn còn đang do dự, cũng gia nhập vào đại quân tác chiến cùng thú biến dị, đi vào rừng rậm hoặc những nơi khác, bắt đầu tìm kiếm thú biến dị mà mình yêu thích.

Otis đã mang Quý Vô Tu về trang viên.

Đám người hầu trong trang viên sôi nổi tiến lên, nhiệt liệt hoan nghênh.

Ai cũng biết con thú biến dị này tuy không giết chết sâu biến dị cấp 7, nhưng trong toàn bộ quá trình, nó cũng có tác dụng không nhỏ.

Đối mặt với những người nhiệt tình này, Quý Vô Tu theo bản năng ngẩng cao đầu, cực kỳ oai vệ đi vào.

Louis Edgehallu được Lý Chu Hiến ôm vào lòng, nó rụt rè mà cao ngạo nhìn con thú biến dị cực kỳ xấu xí kia, lập tức cảm thấy cay xè cả mắt.

Để chúc mừng nguy cơ được giải quyết.

Trang viên tổ chức một bữa tiệc chúc mừng cực kỳ náo nhiệt.

Otis đi lên nói mấy câu đơn giản, liền rời đi.

Dù sao nếu có hắn ở đây, mọi người sẽ chỉ mất tự nhiên.

Quả nhiên, chờ Otis đi rồi, tất cả mọi người sôi nổi thở phào nhẹ nhõm một hơi, không còn bó tay bó chân ngồi ở chỗ kia, mà bắt đầu vui vẻ chơi đùa.

Mấy con thú biến dị tò mò hưng phấn xuyên qua.

Chúng nó lần đầu tiên tham gia tiệc chúc mừng náo nhiệt như vậy.

Có thể nói là tò mò muốn chết.

Nhưng mọi người cũng không lo lắng những con thú biến dị này sẽ gây chuyện.

Bởi vì từ trước tới nay, chúng nó đều rất thông minh, càng hiểu được sự tình nặng nhẹ nhanh chậm.

Quý Vô Tu bị vài người liên tục sờ đầu, cuối cùng không chịu nổi chỉ có thể vội vàng rời đi.

Trong vườn hoa, hoa nở khắp bốn phía, ánh đèn xung quanh suối phun, có vẻ lung linh sáng ngời.

Giống như dải ngân hà màu trắng bạc mỹ lệ, thậm chí còn lập lòe ánh sao.

Nơi này thật đẹp.

Cũng thực yên lặng.

Rời xa ồn ào náo động và tất cả phiền não.

Quý Vô Tu ngốc ngốc nhìn phong cảnh trước mắt, cảm giác cảm xúc của mình càng ngày càng bình thản.

Đột nhiên, trên mặt đất dần hiện ra một bóng râm.

Dần dần tới gần Quý Vô Tu, hắn ngồi xuống, dùng giọng nói trầm thấp nói: "Suy nghĩ gì vậy?"

Quý Vô Tu đột nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh, hỏi:"Sao ngươi lại tới đây?"

Người đàn ông nghe vậy, không khỏi nở nụ cười, con ngươi đen nhánh dường như mang theo ánh sáng lập lòe.

Ngày thường, khuôn mặt người đàn ông luôn lạnh lùng nghiêm túc, góc cạnh khuôn mặt cực kỳ cứng rắn, bất cận nhân tình.

Nhưng hiện tại, tất cả nghiêm túc lạnh lùng không còn một mảnh.

Otis nhướng mày, không nói gì.

Quý Vô Tu cũng không miệt mài theo đuổi, nhìn không trung nỉ non nói: "Cũng không biết cuối trùng động rốt cuộc là bộ dáng gì."

Đương nhiên.

Nguyên nhân quan trọng hơn là, y đang lo lắng, đang bất an.

Dân cư toàn tinh tế kỳ thực còn không nhiều bằng địa cầu.

Có lẽ người thường ở thế giới này, rất khó có thể tồn tại trong nguy cơ trùng triều.

Đại đa số người đều là dị năng giả, nhưng như vậy cũng không nói lên cả đời sẽ trôi trảy không gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Cho nên Quý Vô Tu điểm bán manh mà Quý Vô Tu có thể đạt được, tựa hồ đã đạt tới đỉnh điểm.

Trừ khi mình có thể nghĩ ra cách khiến cho tâm tình của mọi người dao động.....

Nếu không thì, mỗi lần điểm bán manh y đạt được, cũng chỉ có mấy trăm triệu mà thôi.

Nhìn thì có vẻ rất nhiều.

Nhưng so với điểm bán manh mà cấp bậc tiếp theo cần, thì lại là con số thiên văn.

Tuy Otis không biết cục cưng nhỏ phiền não việc gì, nhưng lại có thể cảm nhận được lúc này nó dường như có chút mê mang, hắn xoa đầu cục cưng nhỏ, hỏi: "Suy nghĩ gì vậy?"

Quý Vô Tu hồi phục lại tinh thần, lắc đầu.

Dường như trong một thời gian rất dài, điều Otis nói nhiều nhất, chính là hỏi mình đang nghĩ cái gì, hoặc là quan tâm mình.

Còn mình, tựa hồ rất ít quan tâm Otis, hoặc thậm chí để ý suy nghĩ của đối phương.

Quý Vô Tu có chút áy náy, nói: "Xin lỗi."

Otis nhướng mày, không hỏi đối phương rốt cục xin lỗi vì việc gì, chỉ hơi nhếch lên khóe môi.

Một người một thú an tĩnh không nói chuyện nữa, nhìn bầu trời.....

Ấm áp mà yên tĩnh.

Triệu Lợi Binh đi ra ngoài tìm Quý Vô Tu thấy thế, không khỏi nở nụ cười, tay chân nhẹ nhàng rời đi.

Để nguyên soái Otis và con thú biến dị kia ở cùng nhau đi.

Sáng sớm hôm sau.

Quý Vô Tu tỉnh lại, ngáp một cái.

Lúc này Otis cũng đi tới vườn thú, nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi ngoan ngoãn ở trong trang viên, hiểu chưa?"

Kỳ thực hắn biết rõ cục cưng nhỏ sẽ không có chuyện gì.

Nhưng không biết vì sao, hắn luôn không khống chế được muốn nói ra những lời dặn dò này.

Quý Vô Tu cũng không ghét bỏ đối phương dong dài, ngoan ngoãn gật đầu, hai mắt vẫn còn đầy vẻ buồn ngủ, lẩm bẩm nói: "Biết rồi, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Otis cau mày.

Vẫn rất không yên tâm.

Nhưng nói thật, ngoài mình ra, trên đời này đã không còn ai có thể quản lý được cục cưng nhỏ nữa rồi.

Otis bất đắc dĩ thởi dài, lại dặn dò thêm lần nữa rồi mới vội vàng rời đi.

Quý Vô Tu lười biếng nằm ở đó, bắt đầu không khống chế được mà ngủ gật.

Đột nhiên, một thân ảnh linh hoạt nhảy tới, cuối cùng rơi trên thân cây, ưu nhã nằm xuống nhìn con thú biến dị kia: "Meo meo meo."

Một loạt tiếng mèo kêu lập tức khiến Quý Vô Tu bừng tỉnh, y ngẩng đầu, nhìn mèo đen nằm trên cây, lười biếng chào hỏi đối phương một câu.

Louis Edgehallu âm thầm trợn mắt, nhanh nhẹn nhảy xuống đất, toàn bộ quá trình không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.

Quý Vô Tu cảm thấy rất kỳ quái: "A ô?"

- - Tìm ta có chuyện gì sao?

Y biết, con mèo này bình thường rất ít khi chủ động tới tìm mình, trừ khi là có việc.

Quả nhiên, con mèo kia dường như có hơi khó mở miệng, có vẻ không quen xin giúp đỡ.

Nhưng trải qua một hồi đắn đo, con mèo kia mới hơi tới gần Quý Vô Tu, phát ra tiếng kêu meo meo meo liên tiếp.

- - Ngươi làm bằng cách nào?

Quý Vô Tu mờ mịt, hỏi lại đối phương những lời này là có ý gì.

Y tới giờ còn có chút không hiểu chuyện gì.

Louis Edgehallu trợn trắng mắt, nói: "Meo meo meo!"

- - Ngươi đụng vào con sâu biến dị cấp 7 kia, vì sao không bị giảm cấp?

Lúc ấy nó thông qua màn hình phát sóng trực tiếp nhìn thấy rõ ràng.

Con thú biến dị này tuy xấu, nhưng thực lực vô cùng mạnh mẽ, đã tiếp xúc với con sâu biến dị cấp 7 không chỉ một lần.

Nhưng từ đầu tới cuối, đối phương lại không hề hấn gì.

Không giống mình, bị đâm sưng vù miêu trảo.

Còn bị sâu biến dị khiến cho từ cấp 5 giảm tới cấp hiện tại--

Thôi.

Chuyện cũ liền không cần nhắc lại nữa.

Đều là nước mắt chua xót.

Quý Vô Tu bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngay sau đó lại có chút khó xử.

Y không bị sâu biến dị ảnh hưởng, hoàn toàn là do mình có được hệ thống.

Mà chuyện này, lại không thể nói rõ với con mèo này được.

Rơi vào đường cùng, Quý Vô Tu chỉ có thể tỏ vẻ mình cũng không rõ ràng lắm là vì sao.

Dù sao ngoài mình ra, chỉ có con gà kia không bị bất cứ ảnh hưởng nào.

Louis Edgehallu gật đầu, cúi đầu có hơi thất vọng thở dài.

Tuy đã sớm biết sẽ là như vậy.

Nhưng khi suy đoán của mình thật sự xảy ra, nó vẫn không khỏi cảm thấy cực kỳ mất mát.

Quý Vô Tu do dự vài giây, nói: "A ô."

- - Có lẽ ta có thể nghĩ cách giúp ngươi.

Louis Edgehallu ngẩng đầu, hai tròng mắt lập lòe ngạc nhiên và khó tin, nó tiến lên vài bước, vô cùng nôn nóng xác nhận: "Meo?"

Quý Vô Tu cũng không cho câu trả lời chắc chắn, chỉ là tỏ vẻ có khả năng.

Nhưng y sẽ làm hết sức.

Louis Edgehallu suy nghĩ một hồi, cũng rất là thấu hiểu gật đầu.

Đúng vậy.

Kia chính là sâu biến dị cấp 7.

Năng lượng đối phương để lại trong cơ thể mình, không phải vẫn chưa được nhân loại nghiên cứu ra sao.

Mà con thú biến dị trước mắt, tuy chỉ có vài phần nắm chắc.

Nhưng điều đó đủ để cho Louis Edgehallu bốc cháy lên một tia hi vọng.

Quý Vô Tu lại dặn dò Louis Edgehallu đừng nói cho bất cứ người nào.

Mèo đen nghe được lời này, lập tức khinh bỉ đầy mặt.

Giống như đang nói: Ông đây chỉ là một con mèo, cho dù có thông minh cũng rất khó giao tiếp với nhân loại mà không có chướng ngại.

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, chỉ có thể coi chuyện này như chưa từng xảy ra.

Sau đó, Quý Vô Tu liên hệ với hệ thống, kể lại cho hệ thống nghe hoàn chỉnh sự tình của Louis Edgehallu: "Ngươi có cách nào để cấp bậc của nó tăng về như cũ không?"

Giọng nói của hệ thống vẫn bình tĩnh trước sau như một: [Tự nhiên là có thể.]

Tiếng nói vừa dứt, trước mắt Quý Vô Tu lập tức hiện lên khung hình bán trong suốt, đạo cụ và sản phẩm ở bên trong muôn màu muôn vẻ, thoạt nhìn rối cả mắt.

Nhưng mà giây tiếp theo, màn hình liền bắt đầu tự động lật trang, cuối cùng đứng yên lại.

[Ký chủ, đây là đồ vật ngài muốn.]

Quý Vô Tu tập trung nhìn vào, lập tức phát ra tiếng hút khí.

Hệ thống không hổ là hệ thống.

Thật đúng là trâu bò.

Hệ thống cảm giác được sóng điện não của Quý Vô Tu, vẫn đầy bình tĩnh nói: [Cảm ơn ký chủ khích lệ, bổn hệ thống cũng nghĩ như vậy.]

Quý Vô Tu: "......"

Hệ thống thật là càng ngày càng tự luyến.

"Vậy mua cái đạo cụ này đi." Quý Vô Tu nhanh chóng nói.

[Tinh! Xin hỏi có tiêu phí 10 triệu điểm bán manh để mua 'Bột khử độc' không]

Quý Vô Tu nói: "Có."

[Tinh! Mua sắm xong.]

Kỹ năng: [Bột khử độc]

Diễn giải: Sử dụng kỹ năng này để kéo những vật thể không biết tên trong cơ thể ra ngoài [Tất cả mọi thứ đều được]

Tích phân: 10.000.000

Cấp bậc: 0 [Thứ này chỉ là một đạo cụ mà thôi!]

Quý Vô Tu có chút do dự nói: "Thứ này thật sự có thể giải quyết năng lượng trong cơ thể đối phương sao?"

Hệ thống cảm thấy dường như bị nghi ngờ năng lực, cực kỳ chắc chắn nói: [Nếu như không có tác dụng, lập tức sẽ trả lại 10 triệu điểm bán manh cho ký chủ.]

Quý Vô Tu: "!!!"

Xem ra thứ này, thật sự sẽ dùng được.

Phải biết rằng......hệ thống này rất keo kiệt.