Tà Đế Thịnh Sủng, Tuyệt Thế Cuồng Hậu

Chương 4: Khác với tất cả mọi người



Mở mắt ra, toàn thân nàng dường như được tắm rửa một tầng bạch quang, sáng rực chói mắt, Minh Tôn cũng không khỏi thất thần vài giây, lẳng lặng mà nhìn nàng.

"Nói cho ta biết, tên của ngươi." Bắc Đình Hoàng hỏi, âm thanh lãnh đạm.

"Ta tên Mộc Lưu Nguyệt." Mộc Lưu Nguyệt hơi mở miệng, âm thanh trong suốt như sơn tuyền.

Bắc Đình Hoàng mày kiếm tuấn tú, con ngươi màu xanh giống như một hồ tĩnh lặng, thâm thúy không thấy đáy, hắn từ trên nhìn xuống đánh giá Mộc Lưu Nguyệt một vòng, khóe miệng khẽ nhếch: "Từ nay về sau, ngươi là của ta. . ." Nam tử tiến lên một bước, đưa nàng đẩy vào một bên thân cây. Đầu ngón tay duyên dáng khẽ hạ xuống trêu đùa nàng, sau khi tỷ mỷ đánh giá nàng, ngữ khí tà tứ: " Chỉ có điều,lúc này trên mặt ngươi ‘ hóa trang’ thật không ra sao. . ."

Khoảng cách hai người thu hẹp, một thân áo trắng không nhiễm bụi trần dường như rực rỡ , cho dù là hắn toàn thân có hơi ướt, khí chất có một không hai thiên hạ, không gì sánh kịp.

Dường như hắn trời sinh chính là vương giả, mà chính nàng còn kém hắn một bậc, giống như con kiến, không phải không thừa nhận. Thân phận hai người trong lúc này có sự chênh lệch.

“ Ngươi phải cố gắng, nữ nhân đứng ở bên cạnh ta nhất định phải cường đại mới được”.

"Ngươi muốn thế nào?" Mộc Lưu Nguyệt nghe được trong lời nói của hắn có sự ngông cuồng tự đại, nàng có nói muốn làm nữ nhân của hắn sao, tại sao người này tự cho mình là đúng như thế, nếu hắn lại có hành động quá mức, cùng lắm thì, cùng hắn đánh một trận lớn tại chỗ này, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.

“ Đối với sự việt đặc biệt, bản tôn thường đích thân tự mình đặc biệt chiếu cố." Âm thanh dường như không nhanh không chậm nói: "Ngươi bây giờ quá yếu, hiện tại ngươi còn chưa mạnh mẽ như trước, làm người phải biết cúi đầu cùng xem xét thời thế."

Mộc Lưu Nguyệt nghe xong lời của hắn, lông mày nhỏ nhắn ngưng lại, không nói.

Mặc kệ hắn có giúp nàng hay không, từ trong bản năng lộ ra một tia nhắc nhở, đáy lòng vẫn là tồn tại một phần cảnh giác cùng phòng bị.

Mộc Lưu Nguyệt, tay nhỏ bé xoa vị trí ở ngực, chỗ sau lưng bị roi đả thương rất nặng, thậm chí ngực của mình cũng đau đớn, quanh thân tản ra khí lạnh như băng, hơi thở trở nên xa lánh.

Người Mộc gia lại khi dễ nàng, hạ độc nàng, Mộc Lưu Nguyệt dưới đáy lòng thề: Những người kia muốn hại nàng, nàng tuyệt đối không thể tha.

Hai tay nhỏ bé xanh xao nắm chặt thành quyền, trong con ngươi hiện lên một nét ánh sáng kiên định, nhất định phải cường đại, chỉ có trở nên cường đại lên, mới có thể trở thành người đứng đầu đại lục, mới có thể thay Mộc Lưu Nguyệt chân chính báo thù rửa hận!

Bắc Đình Hoàng không nói gì, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn hành động xoa ngực của nàng, trong con ngươi lóe lên một tia sát khí, môi mỏng khẽ nhếch, tiểu nữ nhân này tính cách đúng là cùng hắn rất giống!

Mộc Lưu Nguyệt trong con ngươi hiện lên một chút sương mù nhưng rất nhanh đã biến mất.

Bắc Đình Hoàng nở nụ cười.

Nàng xác thực khác với tất cả mọi người, Mộc Lưu Nguyệt, hắn nhớ kỹ nàng.

Rõ ràng yếu đuối mong manh, nhưng bên trong lại lộ ra một cỗ ngạo khí kiên cường, phảng phất so với cỏ dại càng có sức sống. Dưới sợi tóc đen lộn xộn, lộ ra dung nhan có chút bẩn, mặc dù có chút chật vật, nhưng thật ra là đẹp đến không cách nào hình dung.

Tầm mắt của hai người chạm nhau, hiện lên một tia gợn sóng.

Một người lãnh ngạo lạnh lùng, tâm sâu như nước.

Một người bễ nghễ thiên hạ.

Ánh mắt nam tử từ trên người Mộc Lưu Nguyệt quét qua một vòng, nở một nụ cười yêu nghiệt : "Một năm sau, ta thú ngươi làm phi."

"Ta không hề thích ngươi!"

Mộc Lưu Nguyệt xưa nay không có thói quen che dấu tâm tình của chính mình, không thích, cũng sẽ không kiêng dè chút nào mà nói ra.

Trong con ngươi Minh Tôn xẹt qua một tia gợn sóng tức giận, nhưng liền bỏ qua, khẽ phất nhẹ ống tay áo rời đi, bên tai bay tới một trận âm thanh khí phách: "Nhớ kỹ, ta gọi là Bắc Đình Hoàng. Nữ nhân, chúng ta còn gặp lại."

Lời vừa nói xong, thân ảnh cũng biến mất bên trong mưa bụi.

Không hiểu ra sao cả "Hừ!".

Bóng đêm dần dần dày đặc, ánh trăng che phủ.

Lưu nguyệt đã mệt mỏi, ở dưới bóng đêm một đường đạp lên mái hiên bay đi, thân ảnh nhanh như chớp giật.

Phi hoa hành tẩu, đạp thủy vô ngân.

Ai muốn hắn làm phu quân nàng, tìm lầm đối tượng.

Thân ảnh cùng bóng đêm hòa làm một.

Minh vương cung.

Tiếng gió từ ngoài cửa sổ bay vào, làm phân tán một phòng hương thơm ngát, nam tử tung bay trong gió, thần bí như người trong bức họa!

"Minh vương." Phía sau truyền một giọng nói nam, là một gã hắc y ám vệ, hắn gọi Thanh Hách.

"Thế nào ? Nam tử chậm rãi hỏi, trong âm thanh tràn ngập uy nghiêm.

" Thưa Minh vương, đúng là nhị hoàng tử điện hạ không thể nghi ngờ, bất quá ngày ấy hắn giả bộ ngụy trang?”.

"Thanh Hách, ngươi truyền tin đến đại lục, báo cho phụ hoàng phải cẩn thận một chút?" Âm thanh ôn hòa giống như tiếng đàn phát ra từ nam tử áo trắng.

"Vâng."

Nam nhân yên lặng đứng trước cửa sổ, thân ảnh cao lớn hầu như che khuất một nửa ánh sáng, khóe mắt của hắn hơi hơi hiện ra tử quang, làm cho phượng mi trong lúc đó càng làm tăng thêm một phần khí chất yêu nghiệt.

"Chờ một chút, thuận tiện tra xét nhà ở một nữ tử."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Ám vệ Thanh Hách rời đi.

Tuyết Tương hơi khẽ cau mày hỏi: "Chủ nhân, vì sao muốn tra xét nàng?"

"Ta cũng không biết, tùy tâm mà thôi!"

Dưới ánh trời chiều, hắn một thân áo trắng được bao phủ bởi màu đỏ của hoàng hôn, thoạt nhìn như thần tiên từ bức tranh đi ra ,làm cho Tuyết Tương cũng không khỏi thất thần.