Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 46: Ngân dực kim kích



Trong Hồng Thủy trận.

Bốn người đồng thời nhìn về phía biển máu, thấy trong biển mơ hồ nổi lên một cây cốt trùy cự đại, giống như sừng của con mãnh thú nào đó, trên cốt trùy kia lại trói một nam tử.

“Phi Hổ!” Trụ vương nháy mắt đứng lên, huyết thủy rút đi, chỉ còn lại Hoàng Phi Hổ thương tích đầy mình, bị cắn nuốt đến nỗi thấy cả xương trắng, nội tạng trong khoang bụng lồi lên, khủng khiếp vô cùng.

Hoàng Thiên Hóa hít sâu một hơi, phẫn nộ đã đạt đến đỉnh điểm, Trụ vương quát: “Không được vọng động! Đó nhất định là cạm bẫy!”

Chưa nói xong, Hạo thiên tháp trong ngực Hoàng Thiên Hóa đột nhiên bắn ra kim quang, quanh thân bốn người vang ù ù, Hạo Nhiên vừa sợ vừa nghi, kim quang tản đi, chỉ thấy Cổ thị ***g tay áo đưa lưng về phía bốn người, trầm tỉnh tựa thủy, mái tóc dài tung bay như mộng.

Trụ vương lặng chốc lát, mới nói: “Hoàng phu nhân…Tẩu tử. Sư tẩu”

Cổ thị xa xăm thở dài, lẳng lặng nhìn chăm chú Hoàng Phi Hổ thương tích đầy mình kia, nói: “Đại vương, cả nhà Hoàng gia trung liệt, mong đại vương cố niệm tình xưa, lưu lại một luồng hương khói cho Phi Hổ”

Trụ vương hít sâu một hơi, vô luận thế nào cũng không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Run giọng nói: “Tẩu tử…Ngươi thực sự cô phụ…cô phụ…”

“Tẩu tử!”

“Nương!” Thiên Hóa vươn tay bắt lấy, nhưng dải bào đái lam sẫm kia của Cô thị lại vụt bay khỏi những kẽ hở ngón tay hắn.

Kim hoa tản mác trên Vạn hoa bào, chỉ trong nháy mắt lại thu hẹp lớp lớp, một bộ trường bào xanh thẫm nhảy múa quay cuồng, Cổ thị như một con băng phượng vùng địa cực vấn vít bay vào giữa biển máu.

“Thương tang đổi, giai nhân ly…Mây mờ ảo hề…thân chẳng còn…Gió mưa xưa hề, nhớ cố nhân…”

Trong biển đột nhiên dâng lên vô số cột máu bắn về phía Cổ thị đang vút bay, nàng tung người lướt qua huyết hải luyện ngục, một điệu ca thanh yêu dã truyền tới, tít tắp thiên địa, giọng hát uyển chuyển trong trẻo.

Hoàng Phi Hổ nghe thấy tiếng ca quen thuộc này, như nhận ra, thân thể khẽ run rẩy, gian nan ngẩng đầu, trong cổ khàn khàn rung động.

“Tư sâu nặng…Niệm tha thiết…Nguyện người làm tinh quân làm nguyệt, đêm đêm lấp lánh cùng sáng trong…”

Biển máu hung hãn đánh tới hai người bọn họ, ngay sau đó, con sóng thần ngất trời bao trùm cả thế gian.

Tiếu dung điềm tĩnh của Cổ thị tái hiện trước mắt, tựa như người thiếu nữ nghênh tiếp tình lang trên hậu sơn tây Côn Lôn nhiều năm về trước.

Nàng mở rộng đôi cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể tàn tạ của Hoàng Phi Hổ.

Hai đạo bạch quang từ trong biển máu bay lên, quấn quít nhau, lao về phía chân trời. Sau đó hợp thành một dòng, thình lình đâm thẳng vào Hạo Thiên tháp trong tay Hoàng Thiên Hóa.

Hồi lâu sau.

“Hạo Nhiên?” Trụ vương chợt lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc.

Hạo Nhiên đang mãi nghĩ về chuyện của Cổ thị và Phi Hổ, rồi nghĩ đến cảnh ngộ của mình, quả thật so với đôi phu thê nghịch cảnh này còn bi thương hơn, bất tri bất giác, hốc mắt hai người đều đỏ. Lúc ngẩng đầu lên nhìn Ân thiên tử thì Trụ vương như cảm giác được, khóe mắt ẩm ướt, nhưng lại cố mỉm cười nói: “Ta có kế phá được Hồng thủy trận này đấy, nhưng cần các ngươi hiệp trợ”

Nói xong Trụ vương không đề cập tới chuyện Phi Hổ Cổ thị nữa, trực tiếp giải thích, sau một hồi, Hạo Nhiên mới minh bạch, vào thời khắc Cổ thị hiện thân, Trụ vương đã tìm ra được phương vị của chân thân Vương thiên quân ẩn náu dưới biển máu kia.

Trụ vương giải thích: “Từ lúc Cô nhập trận tới giờ liền tỉ mỉ quan sát huyết tiễn trong biển, nhận thấy ngọn nguồn huyết tiễn bắn ra đả thương người là cùng một chỗ” Rồi lấy tay ra hiệu, nói: “Mỗi mũi thủy tiễn bắn ra, hơi nghiêng nghiêng, dù sau khi rời biển chỉ hướng bất đồng, nhưng nếu truy rõ nguồn gốc của nó, mấy trăm mũi đều từ một vị trí nào đó dưới đáy biển phóng ra, gần nhanh, xa chậm…”

Hạo Nhiên hiểu ý, tiếp lời: “Chỉ cần men theo góc xiên của thủy tiễn, kéo dài ngược hướng đáy biển, sẽ thấy chúng tập hợp tại một điểm”

Trụ vương tuy không rõ mấy, nhưng có thể đoán được ý trong lời Hạo Nhiên, gật đầu nói: “Cô đoán điểm đó chính là mắt trận, trong mắt trận chính là Vương thiên quân”

Mộc Tra đột nhiên xen vào: “Chạm vào nước biển sẽ lập tức thối rữa, huyết khí như vậy, Vương thiên quân lại lặn sâu dưới đáy biển, làm sao ngươi có thể đến gần hắn được?”

Trụ vương nói: “Ta tự có đối sách” Chợt một kích đánh gãy hai khúc xương sườn thanh long, giao cho hai người Thiên Hóa, Mộc Tra. Căn dặn: “Cho ta mượn Ngô câu kiếm một chút, không thể trì hoãn thêm nữa”

Mộc Tra không hiểu ý hắn, chỉ thấy Trụ vương lại đeo bao cổ tay vào, điều chỉnh phương vị, một chưởng bổ mạnh vào nơi tiếp giáp giữa cột sống và khoang sọ con rồng, tạo nên một loạt tiếng nứt chói tai, chỗ xương sọ bốn người đang đứng tách rời khỏi hài cốt con trường long kia.

Thiên Hóa tận mắt nhìn thấy phụ mẫu bỏ mình, linh hồn phong nhập Hạo Thiên tháp, nhất thời mất hồn mất vía, chỉ cảm thấy dưới chân toàn là bông vải, thình lình Trụ vương quát lớn: “Thiên Hóa! Chèo mau!”

Thiên Hóa hồi thần, thấy Trụ vương uy nghiêm bất dung kháng cự, Mộc Tra thì đã giao Ngô câu kiếm, bèn không hoài nghi Trụ vương nữa, hai người tranh nhau tới hai bên khoang sọ, dùng khúc xương sườn kia cắm vào biển nước, ra sức chèo.

Đầu rồng chở bốn người trôi về phía thi thể của Hoàng Phi Hổ giữa biển máu. Hạo Nhiên hỏi: “Ngươi thì sao?”

Trụ vương chỉ vào hắc sắc giáp trụ vương vãi dưới đất. Hạo Nhiên hiểu ý, lấy khôi giáp lại mặc vào cho Trụ vương. Rồi quỳ một chân hầu hạ thiên tử xuyên hảo giáp ngoa, Trụ vương chỉ im lặng, tùy ý Hạo Nhiên bận rộn. Chốc lát sau một thân chiến giáp nặng nề mặc xong, Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Khôi giáp cộng thêm bộ đồ này cực nặng, dù ngươi thần lực bẩm sinh, khi hành động cũng có chút bất tiện, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Trụ vương không đáp, chỉ nói: “Đầu khôi”

Hạo Nhiên nghi ngờ càng sâu, lấy đầu khôi còn cầm trong tay đội hảo cho Trụ vương, cốt thuyền đã dần dần tới gần trung tâm biển máu, nghìn trượng dưới mặt biển chính là trận nhãn của Vương thiên quân.

Lúc này Vương thiên quân như phát giác được, trong nháy mắt biển rộng cuồn cuộn dậy sóng. Một khắc trước hải vực ngàn dặm còn đang bình lặng, nay bỗng cuồng phong gào thét, bức tường sóng cuộn trào ngàn dặm!

“Đứng vững!” Trụ vương nắm bàn tay Hạo Nhiên giúp hắn ổn định thân hình. “Trở về!” Rồi quát Mộc Tra.

Bè xương kia bị hất lên không trung, nặng nề rơi xuống. Nhưng Trụ vương vẫn chẳng chút sứt mẻ, một chân giẫm trước cằm rồng, vóc người anh vĩ nhấp nhô theo từng cơn sóng cuồng.

Mái chèo bằng xương trong tay Thiên Hóa và Mộc Tra thình lình bị con sóng triều nghênh diện vỗ tới cuốn đi, “Không chống đỡ được nữa!” Thiên Hóa hô to.

Giống như gió lốc gào thét, bè xương phát ra âm thanh gần như muốn nứt vỡ bất cứ lúc nào, Trụ vương nhìn vào biển, quát lớn: “Vương thiên quân nhất định ở dưới đáy biển! Các ngươi coi chừng! Đứng vững!”

Một tay Trụ vương vung Ngô câu kiếm, kiếm phong tựa tuyết phản chiếu huyết hải mênh mông, trời nước một màu. Thiên tử đứng trước mũi bè xương, như muốn làm gì đó, rồi lại như có chút vướng bận, hồi lâu sau, mới thoáng nhìn sang Hạo Nhiên.

Trụ vương mỉm cười nói: “Nói thì dễ làm thì khó. Bảo trọng”

Đó chính là lời đáp trả cho sự phẫn nộ của Hoàng Thiên Hóa trước đó không lâu.

Nháy mắt một con sóng lớn cuốn chiếc bè xương lên cao, cũng hung hăng tách rời bàn tay đang nắm chặt nhau của bọn hắn.

Hai chân Trụ vương song song, gắt gao đính tại mũi thuyền, trở tay thu Ngô câu kiếm vác sau lưng, tay phải bấm một cái kiếm quyết, dựng trước mi tâm, nhắm hai mắt, trầm giọng nói: “Đừng nhớ!”

Trên cao trăm trượng, sóng gào gió giật, thân ảnh hắc sắc phủ một tầng kiếm quang vàng rực ngã ra phía sau, rơi khỏi bè xương, lao vào huyết hải.

“Hỗn đản! Ngươi muốn làm gì?” Hạo Nhiên quát lớn, nháy mắt xông lên phía trước, đưa tay vớt, nhưng lại vớt vào khoảng không.

Nhưng hắn cắn chặt răng, một tay chống xuống đất, chân dài vọt lên cao không, giẫm mạnh một cái trên hàm thanh long, tựa như mũi tên rời cung bổ nhào vào ***g ngực Trụ vương vẫn còn ở giữa không trung kia!

Hết thẩy đều chỉ diễn ra trong nháy mắt điện quang hỏa thạch.

Chợt “Ùm” một tiếng, Trụ vương và Hạo Nhiên gắt gao ôm chặt nhau rơi vào trong biển máu, mặt biển nổi lên một đóa bạch hoa, ngay sau đó bị con sóng lớn vô tình nuốt trọn.

Vào khoảnh khắc rơi xuống biển, hắc bạch nhị khí trải rộng, quang đoàn chuyển động, mơ hồ có hình lưỡng nghi thái cực, hình thành một khối cầu, quang hoa lưu chuyển bao bọc bọn hắn bên trong, ngăn cách khỏi huyết thủy dữ tợn.

Hai cái đuôi linh ngư rượt đuổi nô đùa nhau trong hồ nước hỗn độn thuở khai thiên lập địa.

Ngày và đêm ôn nhu giao hòa giữa ranh giới bình minh.

“Ỷ Cô cưng chiều ngươi liền tùy tiện càn quấy phải không”

Trong lời nói của Trụ vương tiếu ý dào dạt, một tay ôm Hạo Nhiên, tay kia gỡ Ngô câu kiếm ra.

Nháy mắt Đông Hoàng chuông triển khai đôi cánh bạc quét ngang qua; Hiên Viên kiếm tỏa hào quang vạn trượng tựa lưu tinh rơi, kích mở hải vực nghìn dặm, nguyên khí cuồn cuộn của thuở đầu sáng thế rốt cuộc hợp làm một thể thêm lần nữa, vang ầm ầm, phá tan huyết thủy ngất trời, lấy thế sấm vang chớp giật lao xuống đáy biển sâu mờ mịt!

Huyết hải bốc hơi, mặt biển vạn dặm thình lình bạo phát!

Hai người xoay tròn thần tốc, thân cùng kiếm hợp nhất, đao phong như nguyệt thực nở rộ quang hoa nghìn trượng, lợi nhận vô song mang theo khí thế chân long bổ tới, chém Vương thiên quân thành hai nửa!

Nháy mắt Hồng thủy trận bị phân đôi, chấn động kịch liệt, ầm một tiếng sụp đổ.

.

Trước Giai Mộng quan.

Kỳ lân gầm thét, dời sông lấp biển, phượng hoàng hót chói tai, trời long đất lở.

Cao trên trời xanh, vô số lưu tinh mang theo lửa bay tới, rơi xuống đất, khắp trời đều là hỏa vũ, lưu tinh liên tiếp đâm vào người kỳ lân, thạch kỳ lân đau đớn rống một tiếng, độn giác bị va chạm dập nát, sau đó một trảo liều mạng nhô lên kéo xé đôi cánh phượng hoàng!

Hai con cự thú cắn xé, tử đấu nhau, đã không còn là chiến trường mà tiên đạo có thể nhúng tay vào được nữa.

Mấy vạn người lui thật xa ra ngoài bình nguyên, chứng kiến màn kinh tâm động phách này. Tiên nhân lơ lửng trên bầu trời, phàm nhân kiểng chân ngước nhìn, từ lúc sáng thế tới nay, đó là màn đại chiến hoa lệ nhất chỉ xếp sau trận chiến Viêm Hoàng.

Chiến trường kéo dài trăm dặm, kỳ lân bị lưu tinh luân phiên kích đến quay cuồng không ngừng trên mặt đất, đè sập tường thành, phượng hoàng hót một tiếng chói tai, cùng thạch kỳ lân lăn thành một đoàn, nỗ lực vỗ hai cánh, ầm một tiếng, sau đó xoáy ngang vẫy ra, ném mạnh Hắc kỳ lân vào trong Giai Mộng quan!

Cả ngàn dặm ngoài Kỳ Sơn toàn là biển lửa! Trong Giai Mộng quan bỗng chốc trở thành phế tích!

Đôi mắt của Thái Công Vọng phản chiếu đại hỏa ngút trời kín đất, hỏa diễm đỏ thắm chiếu bầu trời đêm sáng rực như ban ngày, hồng vân quay cuồng hóa thành tro tàn trong hỏa diễm, vô số sinh linh từ trong Kỳ Sơn chạy ra, vùng vẫy đau đớn giữa ngọn lửa.

Hắc kỳ lân trở mình, ngưỡng thiên gầm thét, một trảo hung hăng ấn phượng hoàng xuống dưới thân mình.

“Phổ Hiền”

Phổ Hiền chân nhân quay đầu qua, nói: “Hửm?”

Thái Công Vọng chậm rãi nói: “Lát nữa sau khi Côn Lôn sơn sụp đổ, Nhiên Đăng binh giải, sẽ đến phiên ngươi lên sàn”

Phổ Hiền cười nói: “Ừm”

Lát sau, Phổ Hiền mỉm cười: “Tiểu Vọng, đừng khóc, ngày sau tái hội trên đài Phong thần”

Tử Nha nghẹn ngào gật gật đầu, đưa qua một viên châu, Phổ Hiền tiếp nhận, gắng sức nắm trước ngực. Nói: “Ngươi đi ngay đi”

Dương Tiễn ôm Ngọc Đỉnh lảo đảo từ phương xa bay tới, lúc rơi xuống nghe được câu nói cuối cùng của Thái Công Vọng và Phổ Hiền chân nhân, kinh sợ đến nửa ngày không thốt nên lời, thật lâu sau mới nói: “Phổ Hiền…Phổ Hiền sư thúc!”

Phổ Hiền cười nói: “Dương Tiễn, Ngọc Đỉnh sư huynh, các ngươi không sao chứ”

Ngọc Đỉnh khắp người đẫm máu, dựa trên đá thổn thức: “Giờ vẫn chưa chết, kịp thời tiễn ngươi một đoạn”

Dương Tiễn cả kinh: “Nguyên Thủy Thiên Tôn tử đấu cùng Thông Thiên giáo chủ! Ngươi đi làm gì! Phổ Hiền sư thúc! Ngươi…”

Ngọc Đỉnh chậm rãi nói: “Mấy ngày trước không biết Nguyên Thủy Thiên Tôn đã đi đâu, hiện giờ điều khiển Côn Lôn sơn, chính là Nhiên Đăng đạo nhân”

“…”

Dương Tiễn như bị một chậu băng thủy dội từ đầu xuống chân. Nói: “Sư thúc…”

Tuổi của Phổ Hiền xấp xỉ đệ tử đời thứ ba, tính tình cũng tương đương, vô luận thế nào Dương Tiễn cũng không thể tin vị thiếu niên sư thúc gầy yếu của mình sẽ xuất chiến ngay vào lúc này, đây chẳng khác nào tự sát!

Phổ Hiền chân nhân nhàn nhạt mỉm cười, xoay người qua, hướng mặt vào biển lửa, đạo bào tung bay, Định hải châu trong lòng bàn tay hút lấy lam quang biển cả, thủy khí tràn đầy, nâng hắn bay lên cao không.

Phượng hoàng do Côn Lôn sơn hóa thành rốt cuộc địch không lại uy Hắc kỳ lân, bị bóp chặt cổ nhấc lên thật cao, trên trán phượng hoàng xuất hiện thân hình một đạo nhân toàn thân bốc lửa.

Hắc kỳ lân muộn rống một tiếng. Giọng Thông Thiên giáo chủ khàn đi rất nhiều.

“Nguyên Thủy ở đâu? Sao lại là Nhiên Đăng?!”

Nhiên Đăng đạo nhân đã khí cùng lực kiệt, liệt diễm tiêu tán, hiển lộ chân thân. Trong đồng tử phản chiếu cái miệng há rộng của Hắc kỳ lân, một đạo kiếm khí thanh sắc thành hình, lấy thế dời non lấp biển thình lình luồn tới, đâm xuyên qua ***g ngực xích lõa của Nhiên Đăng đạo nhân!

“Cho dù nhỏ yếu như ngươi, cũng có người cần phải bảo hộ”

Trong định hải châu đột nhiên bạo phát ra hồng thủy ngất trời, lam quang bao bọc thân ảnh Phổ Hiền chân nhân từ trên đám mây vạn trượng lao thẳng xuống, hung hăng đâm vào người thạch kỳ lân!

Thân thể thạch kỳ lân bị đốt đỏ bừng gặp phải đợt hồng thủy này, tỏa ra vô số nhiệt khí, bao phủ toàn chiến trường, định hải châu vỡ thành ngàn vạn mảnh, phiêu tán vào hư không.

Động tác của Hắc kỳ lân ngừng lại, tiếng gầm cuối cùng chưa kịp phát ra đã bị lực nóng lạnh này lần lượt tấn công, sụp đổ tan tành!

Trong tiếng nổ rung trời, Kim Ngao đảo, Côn Lôn sơn đồng thời băng vẫn!

Hai đạo anh linh xông thẳng lên trời, vô số cự thạch sau trận sụp đổ ầm ầm trút xuống, hiện ra một đóa liên hoa thanh sắc.

Sáu mươi bốn cánh sen giáng thanh* xoay tròn nở rộ, xuất hiện đài sen, giữa đài sen, tuyệt thế kiếm tiên mở hai mắt, đồng tử tựa tử hải vạn dặm, ba đào bất kinh, lõa nửa thân, bào tụ theo gió tung bay sau lưng khiến hơi thở của mấy vạn người trên trận khẽ đông lại. [*màu xanh tím]

Một tay của Thông Thiên giáo chủ nắm thành kiếm quyết đặt ngang, tay kia cầm Tru tiên kiếm chỉ xéo, kiếm chưa rời vỏ, nhưng trên bao kiếm lại dính đầy tiên huyết, cả kiếm lẫn vỏ đang xuyên qua một khối thân thể nhỏ gầy.

Thông Thiên tiện tay vẫy Tru tiên kiếm, ném thân thể của Phổ Hiền chân nhân cùng vỏ kiếm cổ mộc về phía đại địa, chốc lát sau, phương xa phát ra tiếng xương cốt gãy đoạn, Tru tiên kiếm rời vỏ.

Thông Thiên thản nhiên nói:

“Vị kế tiếp”