Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 28: Tô hầu gia yến



“Yêu hê_____Hỉ Mị thân ái_____Vương hậu nương nương kim an!” Triệu Công Minh đứng dưới thành lâu giang hai cánh tay, cảm thán: “Một ngày không gặp, như cách tam thu…”

Hồ Hỉ Mị mặt lộ vẻ sợ hãi, rụt sau lưng Tô Đát Kỷ, hai nữ nhân nơm nớp lo sợ, như không quen biết mà quan sát tên tặc tổ tông kia, Triệu Công Minh đành phải xấu hổ khụ một tiếng, ngượng ngùng nói: “Hỉ Mị trưởng thành rồi a”

Binh sĩ xung quanh vừa thấy Trụ vương nhập thành, tức khắc sơn hô vạn tuế, thi nhau triều bái. Ký Châu hầu cung kính tiếp giá, trầm bổng du dương một trận cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết v.v…Trụ vương chỉ thản nhiên nói: “Miễn đi” Đoạn theo Tô hầu mở đường, bảo hộ đoàn người thiên tử, vương hậu tiến vào hầu phủ.

Hồ Hỉ Mị và Đát Kỷ nhỏ giọng nghị luận: “Quả nhiên ngưu tầm ngưu mã tầm mã…Hai tên trộm đi chung với nhau, hai tên trộm…”

Khóe miệng Hạo Nhiên hơi hơi co giật, nhưng vô pháp biện giải. Bôn ba nhiều ngày, rốt cuộc cũng tới được nơi an toàn, phủ đệ của Ký Châu hầu Tô Hộ tuy thanh giản, nhưng mọi vật đều đầy đủ. Tô Hộ lập tức bày tiệc, nghênh Trụ vương lên quân vị, còn mình thì khoanh tay đứng hầu một bên.

Thiên tử chỉ nói: “Đừng ngại” Rồi kêu chúng nhân nhập tiệc, một bữa vãn phạn làm như gia yến, toàn gia Tô Hộ, con rể quý vi thiên tử, Hồ Hỉ Mị, Tô Đát Kỷ rối rít ngồi vào chỗ của mình, Trụ vương lại nói: “Hạo Nhiên cũng ngồi đi”

Theo lễ quân thần, ngoại thần vốn không nên đồng tịch cùng thiên tử, Hạo Nhiên hết cách, đành phải chọn một chỗ ngồi xuống. Triệu Công Minh không mời mà tới, tùy tiện ngồi bên cạnh Hạo Nhiên, hoàn toàn mặc kệ trong lòng Hạo Nhiên có bao nhiêu khó chịu.

Lúc Hạo Nhiên đưa mắt nhìn qua Tô Đát Kỷ thì thấy Đát Kỷ dồn dập mời rượu, ăn uống linh đình, một nụ cười hay một cái nhíu mày đều xinh đẹp, vốn là hồ yêu, lại dĩ thân đại nhập, trực tiếp coi mình như nhi nữ Tô gia.

Tô Đát Kỷ phát hiện được ánh mắt nọ, nhìn lại Hạo Nhiên, dịu dàng cười, bưng đồng tước, Hạo Nhiên nâng chén đáp lễ, lặng lẽ uống.

“…Văn thái sư đã xuất chinh, Cô phải suất quân đến Kỳ Sơn tiếp ứng” Trụ vương trầm ngâm chốc lát, nói: “Chuyện binh lực, làm phiền Tô hầu chuẩn bị vậy”

Tô Hộ đương nhiên luôn miệng đáp ứng, nói: “Tử đệ binh toàn thành Ký Châu ta, tổng cộng hai vạn, sẽ theo đại vương thảo phạt nghịch tặc, máu chảy đầu rơi, tuyệt không nửa câu oán hận”

Trụ vương nói tiếp: “Một vạn đủ rồi, dọc đường đi, Cô thấy đời sống Ký Châu hơi khó khăn. Năm nay không thể trưng binh thêm được nữa. Ngày mai liền khởi hành…”

Hạo Nhiên kinh ngạc: “Ngày mai đi sao?”

Trụ vương đáp: “Ngươi theo Đát Kỷ, Hỉ Mị về Triều Ca, trên đường cẩn thận, Công Minh đã phụng mệnh Thông Thiên giáo chủ tới giúp ta…”

Hạo Nhiên nói: “Không được, ta không yên tâm”

Trụ vương hơi không vui, nói: “Cô đã an bài thỏa đáng, vết thương cũ của ngươi chưa lành, phải trở về Triều Ca tu dưỡng”

Nhưng Hạo Nhiên lại giành nói: “Ngươi chớ khinh địch, sau lưng quân Tây Kỳ là cả Côn Lôn sơn…”

Trụ vương đặt mạnh chung rượu lên bàn, tức giận nói: “Cô định đoạt hay ngươi định đoạt?!”

Cuộc đối thoại của quân thần hai người khiến người nhà Tô Hộ sợ hãi không thôi, đây là thần tử gì vậy? Đát Kỷ vội vàng cười chuyển đề tài, lại thấy Hạo Nhiên vươn người đứng dậy, không nói một câu, quay lưng rời tiệc.

.

Cuối hè đầu thu, ban đêm đã khá lạnh, Hạo Nhiên nhíu mày đứng trong hoa viên một hồi, men rượu đã hơi giảm, rốt cuộc cảm thấy không ổn, gọi một tên tiểu tư tới, hỏi đường quay về phòng. Đi tìm thiên tử.

Thiên tử ngà ngà say, y phục chưa thay, hài chưa cởi, nằm trên tháp, vài danh thị tỳ che miệng cười khúc khích, đứng dưới mái hiên bàn tán. Hạo Nhiên biết người trong phủ đệ này chung quy không rõ quy củ trong vương cung, cũng chẳng qua trách phạt, chỉ hỏi: “Canh giải rượu chuẩn bị chưa?”

“Uống xong rồi” Một thị nữ ôn nhu cười nói: “Đại vương không chịu để chúng ta hầu hạ”

Hạo Nhiên mới minh bạch ra, đến bên tháp trút ngoại bào giùm thiên tử, thoát trường ngoa, Trụ vương có vẻ mệt mỏi, mặc kệ Hạo Nhiên an bài, chỉ bất tỉnh.

Hạo Nhiên thấy vết kiếm trên ***g ngực thiên tử ửng hồng, dù ngủ, nhưng mi mục anh khí, như một thiếu niên nhơ nhỡ an tĩnh, ôn hòa. Nhất thời trong lòng chợt sinh nhu tình, kề sát vào hôn hôn đôi môi dày của Trụ vương, rồi thuận tay kéo chăn gấm qua đắp cho thiên tử.

“Ngày mai ngươi về Triều Ca” Trụ vương nhắm mắt, trầm giọng nói: “Nghe lời Cô”

Hạo Nhiên không ngờ thiên tử cư nhiên giả ngủ, lời phản bác đã nghĩ hảo trước đó đều quên sạch sẽ, ngượng ngùng nói: “Không…”

Trụ vương thở dài, hơi hơi mở mắt, một tay đặt lên gò má Hạo Nhiên, ngón tay cọ cọ môi Hạo Nhiên, nói: “Cô phải tụ họp cùng Văn thái sư, mang ngươi theo rất bất tiện, tính tình Văn thái sư cương liệt…Đợi Cô tới nói chuyện ổn thỏa với hắn trước, như vậy mới không đến mức…”

Hạo Nhiên lúc này mới biết, Trụ vương vốn sợ Văn Trọng có thành kiến với chuyện của hai người, đành phải đáp ứng, hầu hạ trụ vương an giấc xong, mới cẩn thận kéo sa liêm, ra khỏi hậu viện hầu phủ. Minh nguyệt bị bao phủ trong màn đêm, sao thưa thớt, Hạo Nhiên đứng trong hoa viên, loáng thoáng nhớ tới tiếng huyên của Đồng tiên sinh đêm đó.

Rồi nghĩ tới Văn Trọng, Văn Trọng lại có lực uy hiếp như thế, ngay cả thiên tử ba mươi tuổi cũng sợ hắn ba phần, sách sử ghi lại Văn Trọng tử chiến tại Tuyệt Long Lĩnh, vậy ai đã giết hắn? Không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn tự thân xuất mã chứ? Văn Trọng vừa chết đã khơi dậy trận đại chiến cuối cùng giữa Xiển giáo và Tiệt giáo, Thông Thiên giáo chủ thiết trận Tru tiên kiếm…Văn Trọng là đồ nhi Thông Thiên, vậy Đồng tiên sinh…

“Tiệt giáo…”

Nghĩ tới đây, sau giả sơn mơ hồ có tiếng người truyền lại, đúng là một nam một nữ đang đàm luận trong hoa viên, Hạo Nhiên nghi hoặc, khẽ bước lên vài bước, nghe rõ hơn chút, chính là Đát Kỷ và Triệu Công Minh.

Chỉ nghe Đát Kỷ nói: “Sao ta lại muốn tứ bề thụ địch chứ? Thâm cung này tựa như ***g hổ, không phải ta ăn hắn, thì hắn sẽ ăn ta”

Triệu Công Minh nói: “Ngươi muốn tính kế ai chẳng liên quan tới ta, ta bất quá là chuyển lời thôi; giáo chủ nghiêm lệnh, không được động vào Đông Hoàng chuông kia nữa, lời ta đã chuyển, nếu ngươi không kịp thu tay…”

Trong lời Đát Kỷ mang theo chút ấm ức, giọng nói bất tri bất giác tăng vọt: “Đã ưu ái tiểu tử kia như vậy, sao lúc trước không thu nạp vào môn hạ sớm một bước đi?”

Triệu Công Minh chậm rãi đáp: “Giáo chủ vốn là người đa sầu đa cảm, trên Kim Ngao đảo, chuyện này còn lạ lùng gì nữa, theo ta thấy, giáo chủ cũng cực thích tiểu tử kia, mặc dù Đông Hoàng chuông đầu nhập Côn Lôn, nhưng vẫn xem hắn như đệ tử mình, lòng bao che khuyết điểm có thể thấy rõ. Huống hồ hiện tại, Đông Hoàng chuông đi theo Ân Thụ Đức, chính là phản bội Côn Lôn; ngươi càng không thể bởi vì tư tình mà gây khó dễ”

Đát Kỷ sầu lo nói: “Giáo chủ cũng quá quan tâm tới đám tiểu yêu chúng ta đi, thật là một người cực tốt”

Lát sau Triệu Công Minh lại nói: “Tam giáo đã đề tên lên bảng phong thần, tương lai sau này sẽ rơi lên người linh vật đó, nếu ngươi hành động thiếu suy nghĩ, quấy nhiễu đại cục…”

Đát Kỷ cười khẽ: “Tiểu yêu bất quá chỉ là một con cờ của Nữ Oa nương nương thôi, nay nói với ta lời này, cũng quá đề cao ta rồi”

Đát Kỷ cực nhẹ giọng nói: “Nương nương chỉ tiện tay khuấy một cái, Xiển Tiệt lưỡng giáo liền tranh đấu không ngừng, liên lụy nhân gian cũng chẳng khác nào nước đục”

Triệu Công Minh lạnh lùng nói: “Giáo chủ đã sớm có kế sách ứng đối, Nữ Oa cũng chỉ là một chuẩn thánh, ngươi nghĩ rằng đài Phong thần xây lên cho đẹp mắt thôi à?”

Đột nhiên Đát Kỷ lại nói: “Chỉ sợ tên Thân Công Báo kia không muốn phối hợp thôi, lần này Văn Trọng xuất chinh, hắn tất sẽ nhân cơ hội…”

Triệu Công Minh cười nói: “Tên đó hư hư thực thực, đến nay ta vẫn không biết hắn phụng mệnh ai, nhưng chắc chắn luôn là nhất phái Tam Thanh, sẽ không đầu hướng Nữ Oa”

“Ngày nào đó giáo chủ, lão già Nguyên Thủy, Lão Quân tam tiên sẽ mượn trận đại chiến lưỡng giáo này, trảm tam thi thành thánh*, Nữ Oa đã không đáng để lo, tuy thả vạn yêu tàn phá thế gian, cũng không rung chuyển được chút căn cơ Viêm Hoàng nào. Dù Đông Hoàng chuông dao động bất định, chung quy vẫn là nhất mạch Tam Thanh, chuyển qua đổi lại, vẫn là người trong nhà. Nếu ngươi đối địch với hắn, gây thêm phiền phức, đến lúc đó chớ trách ta ra tay độc ác…” [*trong tín ngưỡng đạo giáo, ‘Tam thi’ đại biểu cho ba loại “Ác dục” trong cơ thể con người, như tư dục, thực dục và tính dục. Nguyên hình của Tam thi là ba loại sâu. Đạo thư《Mộng tam thi thuyết》nói rằng: “Trong nhân thân có tam thi trùng”. Cụ thể gồm thượng thi tam trùng, trung thi tam trùng, hạ thi tam trùng, cho nên gọi là “Tam thi cửu trùng”. Người tu đạo muốn đi lên con đường thành tiên phải diệt trừ tận gốc rễ Tam thi]

Đát Kỷ thở dài, nói: “Ta chỉ biết Nữ Oa nương nương tạo người, vốn đối với chúng sinh này luôn bình đẳng”

Triệu Công Minh cười lạnh nói: “Tạo người? Bất quá tạo ra vài món đồ chơi giải khuây mà thôi; hiện giờ ngươi thuận tay nặn ra một tượng đất, rồi xem nó là con cái mình luôn sao? Đáng tiếc nàng không nghĩ tới, đôi tượng đất đích thân tạo ra này lại kết đôi thành đàn, dũng cảm đối mặt với đấng tạo hóa của bọn họ…”

Hạo Nhiên sau giả sơn như trúng sét đánh, cuộc đối thoại giữa Triệu Công Minh và Đát Kỷ tuy vô cùng khó hiểu, nhưng dường như đã giũ tung ra một cái bao phục kinh thiên! Tam Thanh và Nữ Oa có hiềm khích? Trận chiến Phong thần, nguyên nhân chân chính là gì? Theo lời Triệu Công Minh, đúng là Nữ Oa khiêu khích nội đấu, Thông Thiên giáo chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn đều mắt nhắm mắt mở, mặc cho loạn cục này hình thành?

Tư duy vừa chuyển, lời Đát Kỷ và Triệu Công Minh liền nghe không còn rõ ràng nữa, hồ yêu đứt quãng nói thêm vài câu, rời khỏi giả sơn, Hạo Nhiên đang do dự có nên đuổi theo hỏi cho minh bạch hay không thì Triệu Công Minh lại treo tiếu dung ái muội từ sau giả sơn vòng ra.

“Yêu hê_____bảo bối nhi_____!”

Hạo Nhiên nổi da gà toàn thân, lui một bước, suýt nữa trượt ngã xuống đất, Triệu Công Minh vén tóc trán, vươn một tay ra, cúi đầu câu câu cằm Hạo Nhiên, hành vi ngả ngớn, chẳng khác nào đang đùa bỡn nữ tử, Hạo Nhiên đang muốn mắng nhiếc thì ánh trăng nhô ra khỏi mây đen, chiếu lên mặt Triệu Công Minh, ngũ quan kia tuấn tú, sóng mắt dập dờn, mày liễu cao gầy, là một mỹ nam tử cực anh tuấn.

“Nghe lén cái gì vậy a?” Triệu Công Minh thừa dịp hắn ngơ ngác, thuận tay kéo Hạo Nhiên qua, xoay người sang chỗ khác, cả hai áp lên giả sơn. Thân mình Triệu Công Minh thon dài, nhưng lực tay lại vô cùng lớn, Hạo Nhiên nhất thời không thể vùng vẫy. Triệu Công Minh nương ánh trăng, tỉ mỉ ngắm nhìn diện dung Hạo Nhiên, tấm tắc không dứt, nói: “Quả nhiên là tạo hóa linh tú”

Hạo Nhiên sởn gai ốc, vẻ mặt đó của Triệu Công Minh, rõ ràng đang xem mình như một món đồ chơi, ngữ khí ẻo lã thật khiến người ta buồn nôn. Vậy mà nam nhân này cứ khăng khăng như mình đúng lý hợp tình, biểu cảm không mang chút bỉ ổi nào, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, hít sâu một hơi: “Ngươi…”

Triệu Công Minh trêu ghẹo: “Ngoan ngoan, động tĩnh lớn như vậy, sợ người khác không biết hai chúng ta đang vụng trộm à?”

Hạo Nhiên định dùng tiếng chuông đánh văng Triệu Công Minh, nếu không cũng phải chấn cho tên hỗn đản này thất khiếu chảy máu, nhưng lại bị Triệu Công Minh vạch trần trước một bước, lập tức nhục chí, ngượng ngập nói: “Ngươi muốn thế nào?”

Không đợi Triệu Công Minh hồi đáp, Hạo Nhiên đã thu liễm tâm thần, hỏi: “Trảm ‘Tam thi’ nghĩa là sao? ‘Tam thi’ là gì?”

Hơi thở Triệu Công Minh nóng rực, không ngừng khiêu khích bên tai Hạo Nhiên, một tay càng ôm chặt eo Hạo Nhiên hơn, cơ thể hai người dán sát vào nhau trên giả sơn. Chỉ nghe Triệu Công Minh nhẹ giọng nói: “Bất quá là tranh giành địa bàn thôi, gác chuyện của tiểu đệ lại, ngươi lo lắng như thế, động chân tình với giáo chủ rồi à?”

Hạo Nhiên vẫn chưa kịp phản ứng, hỏi lại: “Ta đã nhập Xiển giáo rồi, tại sao Thông Thiên giáo chủ vẫn…Ngô…”

Không đợi Hạo Nhiên hỏi xong, Triệu Công Minh đã đưa môi lên, miệng lưỡi hỏa nhiệt giao triền, cho Hạo Nhiên một nụ hôn ẩm ướt bất ngờ.

Hạo Nhiên chật vật không chịu nổi, liều mạng đẩy Triệu Công Minh ra, nhưng Triệu Công Minh giơ hai tay lên, nghiêm mặt nói: “Đông Hoàng chuông, nghe ta một lời”

“Giáo chủ thương ngươi thân côi cút, sứ mệnh thâm trọng, phúc duyên nông cạn, mới lệnh ta đi trộm đài Phong thần. Rồi phát chiếu lệnh rộng rãi, tiên đạo xuất thân từ Kim Ngao đảo, đều không được gây chuyện với ngươi” Trong mắt Triệu Công Minh ẩn hiện tiếu ý: “Hiện giờ, ngươi có hối hận?”

Không đợi Hạo Nhiên bác bỏ, Triệu Công Minh nói tiếp: “Ngươi để tay lên ngực tự vấn lòng đi, chúng tiên Xiển giáo, ai chẳng vì vận mệnh thần khí ấy mà lấy lòng ngươi?”

“Hạo Nhiên lão đệ, ngu huynh không có ý gì khác, ngươi thích đi Côn Lôn sơn, ai cũng không ngăn cản ngươi” Triệu Công Minh lại cười nói: “Biết ngươi nghi hoặc hành vi của giáo chủ nên giải thích ngờ vực của ngươi ngay tại đây, chớ oan uổng hắn nữa”

“Trong thiên hạ, chỉ có hắn không để ý ngươi là Đông Hoàng chuông, hay là một con chó đất. Từ khi Văn Trọng ly biệt Kim Ngao, giáo chủ tuy cô độc nhưng chưa bao giờ thốt ra; thấy ngươi hành sự hơi giống khí phách lúc trẻ của hắn thì sinh lòng yêu mến, đối đãi ngươi như đệ tử thân truyền. Chuyện này cùng việc đám tiên đạo Côn Lôn sơn chẳng biết xấu hổ đi lấy lòng ngươi tuyệt không thể nhập làm một mà nói được”

“Ngươi hãy chờ xem ngu huynh nói có đúng hay không” Triệu Công Minh cười xoay người, nghênh ngang rời đi.

Hạo Nhiên ôm gối dựa vào giả sơn ngồi xuống, nhịp tim rốt cuộc cũng ổn định đôi chút, nghiền ngẫm ý vị trong lời nói của Triệu Công Minh, nhưng không giải thích được câu nói sau cùng, chỉ cảm thấy người Kim Ngao hành sự thật là tùy tâm sở dục.

Đang nghĩ ngợi, trong bóng cây sau lưng lại đi ra một người.

Hạo Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy được một đôi kiếm sĩ ngoa.

Lúc ngẩng đầu lên thì thấy nam nhân kia mặc một cái áo khoác phanh ngực, ngậm một cọng cỏ, lộ ra ***g ngực kiện tráng, không phải Hoàng Thiên Hóa thì còn ai?

“Ngươi…” Hạo Nhiên vội đưa mắt nhìn về hướng Triệu Công Minh rời đi, may mà đã qua canh hai, trong hoa viên vắng vẻ, bằng không nếu Hoàng Thiên Hóa bị bắt giữ, hậu quả sẽ khó lường! Lại nghĩ tới câu nói sau cùng của Triệu Công Minh, mới hiểu được thì ra tên này vẫn luôn biết có người đang âm thầm nhìn trộm.

Trong một cái hoa viên nho nhỏ, lại tụ tập bốn người, đêm nay thật là náo nhiệt.

“Cười cái gì?” Hoàng Thiên Hóa nghi hoặc hỏi.

Hạo Nhiên lắc đầu nói: “Không có gì” Chợt ý thức được tình hình hung hiểm, vội kéo Hoàng Thiên Hóa, vòng qua đình lang, trốn vào trong phòng khách mà mình đang ở.

.

Ngoài cửa mơ hồ có cước bộ thị vệ tuần tra truyền vào, Hạo Nhiên vặn ngọn đèn mờ đi một chút, hỏi: “Hàn độc của ngươi giảm chưa?”

Hoàng Thiên Hóa không đáp, chỉ nói: “Tử Nha sư thúc sai ta tới tìm ngươi trở về”

Hạo Nhiên vốn tưởng rằng Hoàng Thiên Hóa một mạch đuổi theo hai người, đến Ký Châu rửa thù cho mẫu thân, không ngờ kiếm sĩ này lại đi thẳng vào vấn đề, muốn khuyên mình hồi doanh, tức thì ngây ngốc. Hoàng Thiên Hóa nói: “Đông Hoàng chuông, ngươi cư nhiên ở lại Thương làm gian tế?”

Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Khương Tử Nha nói với ngươi à?”

Hoàng Thiên Hóa lắc đầu nói: “Ta đoán, ngươi theo ta về Tây Kỳ, ta có thể gắng sức bảo vệ ngươi không bị trách phạt”

Hạo Nhiên nghi hoặc trong lòng, nếu Khương Tử Nha đã kêu Hoàng Thiên Hóa tới truy tìm mình, thì trở về Tây Kỳ đương nhiên vô sự, cớ sao lại nói “Gắng sức bảo vệ”? Chưa nghĩ minh bạch đã đáp: “Không, hiện giờ ta không thể về Tây Kỳ. Ngày mai ta phải đi cầu Công Minh, trà trộn vào đội thân binh của hắn, cùng theo Ân Thụ Đức xuất chinh”

Hạo Nhiên lại lẩm bẩm: “Thiên Hóa, ngươi có từng nghe qua thuyết pháp ‘Trảm tam thi’ chưa?”

Hoàng Thiên Hóa như đè nén tức giận, nói: “Đông Hoàng chuông, nghe lời ta, ngươi thân là quy y thiên đạo, tuyệt không thể…”

Hạo Nhiên bỗng tức giận trong lòng, cười giễu: “Đông Hoàng chuông. Ngươi là tới tìm Đông Hoàng chuông, ngươi có biết ta tên gì không? Côn Lôn trên có Nguyên Thủy Thiên Tôn, dưới có đệ tử đời thứ ba, trước giờ chỉ gọi ta là Đông Hoàng chuông, có bao giờ biết được tên thật của ta?”

Hoàng Thiên Hóa bị lời này kích động, nhất thời nói không ra câu phản bác nào, Hạo Nhiên lại mắng: “Trong mắt các ngươi, ta bất quá chỉ là một món thần khí biết đi biết nói chuyện mà thôi, đã vậy, sao không dùng sức mạnh, giáng một côn xuống, trói ta về Tây Kỳ luôn đi?!”

Bất tri bất giác thanh âm trở nên vang dội, thị vệ bên ngoài gõ cửa: “Đại nhân, có chuyện gì vậy?”

Hoàng Thiên Hóa chưa kịp hồi đáp, Hạo Nhiên đã liên tục ra dấu, bảo Thiên Hóa trốn lên tháp, nói: “Không có gì! Ta lẩm bẩm một mình thôi!”

Lại thấy ngọn đèn mờ ảo, nghĩ rằng bóng người sẽ hắt lên giấy cửa sổ lập tức không dám ngồi trước bàn nữa, Hạo Nhiên thở dài, ngồi bên tháp, gác chân dài lên cuối thành giường, không nói gì nữa.

Hồi lâu sau, tiếng bước chân thị vệ xa dần, Hạo Nhiên mới nói: “Hoặc là dùng Mạc Tà bảo kiếm của ngươi, chặt bỏ tay chân ta, như vậy ta chắc chắn sẽ không thể giãy dụa, ngươi mang ta về Tây Kỳ lĩnh thưởng, dù gì sau khi ta bị thương da thịt, không tới một ngày sẽ phục hồi toàn bộ như cũ…”

Trong lúc nói chuyện vô tận đau thương đánh tới, tâm trí Hạo Nhiên thông suốt, đã hiểu rõ lời Triệu Công Minh, khóe miệng câu lên một nụ cười mỉm, như một kẻ vô lại nằm trên giường, nhắm hai mắt, giang rộng tay chân, nói: “Nhưng dù Thiên Hóa huynh động thủ, tiểu đệ tuyệt không dám oán hận một câu nào”

Chờ hồi lâu, không nghe Hoàng Thiên Hóa trả lời, hô hấp kia gần trong gang tấc, trong lòng Hạo Nhiên rung động, đang muốn mở mắt thì lại bị Hoàng Thiên Hóa nhẹ nhàng ôm lấy.

Đang lúng túng, Hoàng Thiên Hóa đã buông hai tay, nằm lại trên gối, gối đầu lên cánh tay mình, mắt nhìn đỉnh màn la sa, khàn giọng nói: “Đông Hoàng chuông, thật không lừa ngươi, Tử Nha sư thúc chưa từng phân phó, Thiên Hóa là rời đại quân đến đây”

Hạo Nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói của Hoàng Thiên Hóa, chiến sĩ lỗ mãng này thực sự lo lắng cho mình, mới làm trái quân kỹ, tự tới tìm. Lập tức trong lòng cảm động, không còn tức giận nữa, hòa nhã nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi ta…”

Hoàng Thiên Hóa nói: “Đông Hoàng chuông, ngươi thực sự đã nhiễm hàn độc trên cơ thể ta?”

Lúc nhỏ Hoàng Thiên Hóa bị hàn độc phát tác, sư phụ hắn Thanh Hư chân quân từng dùng chân khí tiên gia kiệt lực hóa giải, nhưng độc tính của hàn độc kia quá mãnh liệt, ngược lại liên lụy người làm sư thân nhiễm kịch độc, điều trị mấy năm sau mới dần khang phục, khổ không thể tả. Thiên Hóa lo lắng Hạo Nhiên nên mới hỏi vậy.

Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Phát tác một lần rồi, nay đã cùng chân khí của ta triệt tiêu lẫn nhau. Thiên Hóa huynh không cần lo lắng”

Bấc đèn đã cháy đến đoạn cuối, chìm vào trong dầu, lặng lẽ tắt. Ánh bạc vô thanh vô tức rải vào phòng.

“Ta không đành lòng nhìn ngươi trợ Thương vi ngược, đi vào con đường sai lầm”

“Ta trợ Thương vi ngược, có liên can gì tới ngươi?

“Ngươi có ân với ta”

“Đạo lý báo ân, chính là đem ân nhân bắt trở về sao?”

“Đông Hoàng chuông…”

“Tên ta là Hạo Nhiên, không phải Đông Hoàng chuông”

“Hạo Nhiên, ngươi vốn đứng đầu thượng cổ thần khí, tại sao lại đắm mình trong trụy lạc, bầu bạn bên cạnh hôn quân…Làm ra chuyện nghịch thiên”

“Ngươi không hiểu đâu, Thiên Hóa”

.

Hạo Nhiên cực nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là khách qua đường của hắn, nhưng hắn lại là cả đời của ta…”