Ta Cổ Đại Làm Danh Sư

Chương 5: Xét nhà



Editor: Thỏ bíu

Dương hề giúp nhi tử thay đổi áo bông cận thận, nhi tử thực nghe lời không hỏi, nàng còn giấu bạc trên người nhi tử.

Đối mặt ánh mắt khó hiểu của nhi tử, Dương Hề vuốt tóc nhi tử, “Đây là bạc để sống.”

Tử Hằng có rất nhiều điều không hiểu, không hiểu vì cái gì muốn giấu bạc, nhưng hắn thực cận thận nghe lời giấu bạc.

Chờ Dương Hề mang theo nhi tử trở lại chủ viện, linh đường đã bố trí tốt, tiểu thúc* mười sáu tuổi cùng tiểu cô *đã quỳ gác đêm.

(Tiểu thúc* là em trai chồng, tiểu cô*là em gái chồng)

Những người nhìn chằm chằm Chu phủ biết được tin tức, Chu Hoài đã chết.

Dương Hề thấy tiểu thúc cùng tiểu cô mặc nhiều y phục, nàng đối diện ánh mắt cùng hai người, liền hiểu Chu Ngọc nói cho bọn họ cất giấu bạc.

Mẹ chồng Diệp thị thấp giọng khóc thút thít, thanh âm cũng không lớn nhưng lại khóc thành tiếng, cha mẹ chồng cũng là thanh mai trúc mã, phu thê tình thâm.

Cha chồng xuất thân nông dân, thi đỗ khoa cử thuận buồm xuôi gió, lúc ấy có nhiều tiểu thư quan gia nhìn trúng cha chồng, cha chồng không phải loại người giàu sang rồi bỏ vợ bần hàn, phẩm hạnh của cha chồng tốt nhưng lại phụ trợ Từ đại nhân ti tiện, cừu nhân của Từ đại nhân hận cha chồng, Từ đại nhân một chiếm thế thượng phong, Chu gia gặp phải khó khăn.

Thậm chí tương lai còn đuổi tận giết tuyệt!

Dương Hề cảm thấy thời tiết lạnh hơn, nàng biết ngày mai trận tuyết đầu mùa của năm nay sẽ rơi, không biết là ám chỉ cha chồng bị oan, vài người vẫn đối với Chu gia bỏ đá xuống giếng, đời trước không chuẩn bị không có bạc, Chu gia từng bước chịu gian khổ, trưởng tử của nàng cũng nhiễm phong hàn mà ra đi.

Dương Hề không thấy tướng công, lúc này Chu gia không thể có bất luận động tác gì, nàng sợ thay đổi quá nhiều không thể thuận lợi rời kinh thành.

Vân Nhã rất nhanh đến đây, nhỏ giọng nói: “Đại thiếu phu nhân, điểm tâm phòng bếp đã làm xong.”

Dương Hề nhìn thoáng qua mẹ chồng bi thương đứng lên, nàng cũng có rất nhiều việc muốn chuẩn bị, “Kêu Lý quản gia lại đây.”

Nói xong hướng chủ viện, từ khi nàng gả đến Chu gia mẹ chồng liền giao cho nàng quyền quản gia.

Mẹ chồng thân thể không tốt, năm đó vì cha chồng khoa cử ăn không ít khổ, sau đó sinh tiêủ cô bị xuất huyết nhiều,thân thể bị thương thật sự không tinh lực quản gia.

Lý quản gia tới rats nhanh, Dương Hề cẩm trong tay là khế ước bán mình.

Lý quản sự cẩn thận mở miệng, “Đại thiếu phu nhân, ngài có chuyện gì dặn dò?”

Dương Hề, “Ngươi đã làm ở Chu gia nhiều năm, mấy năm nay Chu gia nợ ngươi.”

Lý quản sự thanh âm nghẹn ngào, “Không có lão gia tiểu nhân cũng sống không đến hôm nay.”

Dương Hề trong lòng khó chịu, đúng là trong nhà hạ nhân không tồi nàng mới nhớ thương, đời trước Chu gia hạ nhân lại lần nữa bán đi, lớn lên tốt nha đầu kết cục đều không tốt, áp xuống trong lòng khó chịu lấy ra bán mình khế, “Đây là ngươi toàn gia bán mình khế, nhất định phải cẩn thận thu hảo.”

Lý quản gia trừng lớn đôi mắt, “Không, tiểu nhân không đi.”

Hắn có thể nào vong ân phụ nghĩa rời đi, hắn muốn cùng Chu gia cùng tồn vong.

Dương hề nghe trong lòng thoải mái cha chồng xem người đôi mắt chuẩn, “Ta cũng là hai tay chuẩn bị.”

Cuối cùng dương hề thuyết phục lão quản gia, theo sau lại cho vân nhã mấy trương bán mình khế, đến lúc đó vân nhã chuyển giao cấp mặt khác mấy cái nha đầu, nàng thật sự không tinh lực thấy càng nhiều hạ nhân.

Vân nhã không nghĩ rời đi, dương hề thở dài thật là trung tâm nha đầu, đáng tiếc nàng không thể lưu nàng chỉ có thể đem nàng phó thác cấp lão quản gia, độc thân nữ tử là họa không phải phúc, từ lão quản gia một nhà che chở nàng cũng yên tâm.

Thời gian một chút quá khứ, nàng trở lại linh đường chu ngọc đã trở lại, chính thẳng tắp quỳ hoá vàng mã.

Chu phủ tiếng khóc cả đêm không nghỉ, thiên tờ mờ sáng dương hề cùng chu ngọc đi đầu ăn cơm sáng, chẳng sợ không ăn uống bà bà cũng rõ ràng lợi hại quan hệ ngạnh uống lên một chén cháo.

Sau khi ăn xong dương hề ẩn giấu mấy cái điểm tâm ở tay áo túi, theo thời gian tới gần ngược lại càng thêm bình tĩnh.

Hạ nhân tiếng kinh hô, dương hề cùng chu ngọc mở to mắt, bọn họ rõ ràng xét nhà nên tới vẫn là tới.