Ta Chỉ Cách Hạnh Phúc Có Một Bước

Chương 16



Ta bắt đầu tìm trạm xe bus, lại đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn không biết nhà của Tử Dạ, từ hồi gặp bọn họ đến giờ ta vẫn ở bên Nhân ca ca, đừng nói địa chỉ nhà Tử Dạ, ngay cả số điện thoại của hắn ta cũng không biết, chỉ biết hắn làm cùng công ty với Nhân ca ca — Hoàn Vũ building.



 

Gọi một chiếc taxi đi đến công ty của bọn họ nhưng lại bị từ chối. Bất đắc dĩ ta nhìn mình một thân áo sơ mi mỏng, tay cẩm một bọc quần áo, chân ta còn đang chảy máu, băng vải quấn quanh cũng nhiễm đỏ, lại còn không đi giày cho nên băng vải dính đầy đất… Cả người ta bẩn bẩn, hoàn toàn không giống kẻ có tiền để mà gọi xe taxi, nhìn tới nhìn lui chẳng khác gì một người làm thuê chạy trốn.

Xem ra chẳng có tài xế nào chịu chở ta đâu, nghĩ vậy ta cũng chấp nhận số phận. Mặc dù đi cả đêm khiến ta mệt mỏi không chịu nổi nhưng ta vẫn cố gắng kéo lê hai chân vừa đi vừa hỏi Hoàn Vũ building… Nhân ca ca chắc cũng không nghĩ đến việc trên người ta không có chút tiền nào, căn bản ta không muốn dùng tiền của hắn, dùng những thứ không phải của mình làm ta cảm thấy rất bất an.

Ta đi từ hửng đông đến tối mịt, rốt cục cũng đến được cửa Hoàn Vũ building, chỉ có điểu hình như mọi người đã tan sở rồi.

“Tìm ai?” Bảo vệ hỏi ta.

“Ta tìm… Vương Tử Dạ…” Vừa mới mở miệng ta đã bị tiếng nói khàn khàn của mình hù họa. Một ngày rồi ta vẫn chưa uống chút nước nào, không có tiền, tất nhiên cơm cũng không có mà ăn, bây giờ ta chẳng khác gì một tên ăn mày.

“Vương tổng không có ở đây.” Giọng nói của bảo vệ vang lên.

“Vậy… ta có thể… đi vào trong chờ không….?”

“Không được! Quần áo không chỉnh tề không được phép vào Hoàn Vũ.” Bảo vệ có vẻ đã nhận định ta là một tên ăn mày hoặc là một tên kẻ trộm, hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta, đại khái hắn đang suy nghĩ chưa từng thấy một tên trộm nào như ta đi.

Ta biết mình không thể đi vào nên lễ phép cảm ơn hắn rồi quay đi, tìm một góc nho nhỏ tối tăm, ta chậm rãi ngồi xuống co ro… chờ đợi.

Gió đêm lạnh lẽo khiến ta bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi. Đi suốt một ngày hai đêm đã làm ta tiêu tan hết thể lực, cho dù bây giờ cảm thấy lạnh lẽo nhưng ta vẫn trầm lặng mà tiến vào mộng đẹp…

“Đứng lên, đứng lên…” Ta bị ai đó thô bạo đánh thức, vội vàng mở mắt ra, trời đã sáng rồi, đã tới giờ đi làm. Ta bị một dì quét dọn kêu: “Đây là chỗ ngủ của ngươi sao? Tránh ra, tránh ra, đừng cản trở công việc của ta.”

“Xin hỏi… khụ khụ…” Ta chà xát thân thể lạnh lẽo của mình hỏi, “Vương tổng…. khụ… đã… đi làm chưa?”

“Ngươi là ai?”

“… khụ khụ… ta là… bạn của hắn…” Chắc là do buổi tối trời lạnh cho nên ta ho không ngừng.

“Ngươi?” Người phụ nữ kinh ngạc nhìn ta, “Vương lão bản có bạn như ngươi sao?”

“… khụ khụ khụ…” Ta cũng không biết nên trả lời cô thế nào cho tốt.

“Tốt nhất ngươi đi đi.”

Người của hai thế giới khác nhau, ngay cả muốn gặp mặt cũng khó khăn vậy sao, ta còn dựa vào cái gì để được ở bên cạnh Nhân ca ca chứ? Nghĩ tới đây, ta chậm rãi đi ra ngoài.

Ta rất đói bụng, cũng rất khát và mệt, nhưng điều kiện không cho phép ta nghỉ ngơi, ta chỉ có thể chậm chạp bước đi trên đường, nhìn đoàn xe cộ tới lui, tình cảnh quen thuộc lúc đầu lại xuất hiện trước mắt, trong óc ta đột nhiên toát ra rất nhiều giả thiết… Nếu như lúc đầu ta không bị bán đi, nếu như lúc đầu ta không trốn được, nếu như ta không ngã vào xe của Nhân ca ca… thật nhiều giả thiết xoay tròn trong đầu.

“Tiểu Quân?” Một chiếc xe dừng trước mặt ta, thì ra là Tử Dạ.

“Ngươi hảo, lâu lắm rồi không gặp.”

“Thật là ngươi sao?” Tử Dạ dừng xe lại, bước xuống kéo ta, “Sao ngươi lại ở đây? Tiêu Nhân đâu?”

“Nhân ca ca? Hắn ở nhà.”

“Sao ngươi lại lạnh thế này?” Tử Dạ cầm lấy tay ta hỏi.

“Ta chờ ngươi cả đêm rồi.” Ta nói rất dễ dàng, tâm lý khổ sở càng lúc càng tăng, sự tự ti lại càng thêm mãnh liệt làm ta cơ hồ không dám ngẩng đầu lên.

“Cái gì? Ngươi thật là, mau cùng ta trở về.” Tử Dạ nói xong liền kéo ta lên xe rồi phóng về nhà.

“Ngươi có thể cho ta ở nhờ không?” Ta đột nhiên hỏi.

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cãi nhau với Tiêu Nhân?” Tử Dạ nghi hoặc nhìn ta.

“Ta lừa các ngươi.” Ta thản nhiên nói: “Ta là cave.”

“Két~~~~~” Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, Tử Dạ đỗ xe vào bên đường, nếu ta không cài đai an toàn chắc sẽ bị bay ra khỏi cửa sổ rồi, “Tiểu Quân… ngươi…”

“Thật đấy! Cho nên không được ở đó nữa, ngươi có thể cho ta ở nhờ không? Hay là bây giờ ta nên xuống xe?” Ta nói chuyện vô cùng lưu loát, như là đã luyện tập rất nhiều lần.

Tử Dạ không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào ta, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

Ta cũng nhìn Tử Dạ, trong mắt bình thản không một gợn sóng, nhưng tâm lý lại đang suy nghĩ hắn im lặng nghĩa là ý gì.

“Thật ngại quá, quấy rầy ngươi rồi.” Ta cởi dây an toàn ra rồi xuống xe, ta quyết định đem sự im lặng của hắn thành từ chối, dù sao người có thể tiếp nhận hạng người như ta cũng chẳng nhiều lắm.

“Có việc gì về nhà nói tiếp.” Tử Dạ đột nhiên kéo tay ta lại, thắt dây an toàn, sau đó liền giẫm chân ga phóng về nhà.

Cont…