Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 20: Ông ta tới rồi



Chú́c Vũ Hàm rất muốn lưu lại mấy ngày nhưng đơn vị đang có rất nhiều việc chờ cô về xử lý, sau khi ăn xong bát mì do Dương Phàm nấu, Chúc Vũ Hàm mở cốp xe rồi gọi Dương Phàm bảo:" Mấy cái hòm này em mang vào đi, lần đầu tiên tới chơi không chuẩn bị lễ vật gì, nhận tạm nhé."
Dương Phàm đi tới nhìn, trong cốp xe toàn là rượu xịn, bốn bình Mao Đài, tám chai Hoàng Hạc Lâu 1916, mặc dù không biết giá cụ thể nhưng Dương Phàm biết rõ đồ của Chúc Vũ Hàm không phải là đồ rẻ.
"Cái này, không được đâu, đắt tiền lắm." Dương Phàm có điểm không muốn nhưng Chúc Vũ Hàm lườm nói:" Đàn ông gì mà lằng nhằng thế, mấy chai rượu này là người khác tặng cha chị mừng tết, mẹ chị kêu chị mang đi thanh lý, em cứ cầm lấy chắc sẽ có lúc dùng tới."
Dương Phàm cũng nghĩ tới tình huống này, xa xôi thì không nói chứ tối nay khẳng định phải đi thăm hàng xóm, vốn cũng cần một ít trà thuốc. Nghĩ tới trà, Dương Phàm sớm đã phát hiện bốn cái ống được khắc chữ như Hoàng Sơn Vân ở trên, nếu đã quyết định lấy rượu, Dương Phàm cũng không nể tình nữa, chỉ vào mấy cái ống nói:" Mấy ống trà này cho em vài cái làm quà tặng khách."
Chúc Vũ Hàm không ngờ Dương Phàm thay đổi nhanh vậy, không khỏi bật cười nói:" Loáng cái đã không còn xem mình như người ngoài rồi sao? Mấy cái này cũng chả hiếm hoi gì, muốn thì cứ lấy, thế mới giống em của chị."
"Ha ha, coi như đây là quà chị tặng em là được rồi." Dương Phàm trước tiên là cắt đứt ý niệm sau này phải tặng mình quà của Chúc Vũ Hàm đi đã.
Chúc Vũ Hàm mắng:" Lưu manh, nhớ là rỗi phải tới thăm chị đó."
Dương Phàm cười ha hả rồi đem đồ vào trong nhà sau đó quay lại tiễn Chúc Vũ Hàm lên xe, mắt tiễn Chúc Vũ Hàm đi khỏi mới chuyển thân. Phát hiện Dương Lệ Ảnh đang cười nhìn mình, trên tay còn mang theo một tách trà nóng hổi.
"Đi rồi sao!" Dương Lệ Ảnh đưa tách trà tới, Dương Phàm sau khi nhận lấy mới nghi hoặc nhìn mẹ mình một cái rồi nói:" Hôm nay mẹ làm gì thế? Lại giở mấy cái thủ đoạn đối phó với mấy cô theo đuổi con như trước kia, nếu không phải là ánh mắt của mẹ, con còn cho rằng mình nhìn lầm. Chúc Vũ Hàm không phải người theo đuổi con như mẹ nghĩ đâu, chị ấy là chị nuôi của con đấy."
Dương Lệ Ảnh cười nhạt, do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói:" Cái kia, ... ."
Dương Phàm vừa nhìn cái vẻ mặt này là biết tới 8, 9 phần, không khỏi cười lạnh nói:" Ông ta tới có phải không?"
"Uhm, ông ấy muốn gặp con, mẹ sợ Chúc Vũ Hàm nán lại không đi cho nên... ."
Thấy sắc mặt mẹ ửng hồng như hoa đòa tháng 3, Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng. Từ trước tới này Dương Phàm cho rằng Dương Lệ Ảnh là một người mẹ tốt, trừ việc không thích nấu nướng ra, những mặt còn lại lo cho Dương Phàm có thể nói là từng li từng tí. Mẹ cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm đó là quá cố chấp về mặt tình cảm.
"Mẹ à, mẹ thật sự quyết định cùng nhau treo cổ hay sao?" Dương Phàm không khỏi bật cười, nói tới cố chấp, những gì mình thể hiện cũng có thể coi như là di truyền từ mẹ sang. Mẹ luôn hi vọng mình có thể cùng với Trần Chính Hòa giống như những người bố và người con, bản thân mình không phải cũng luôn từ chối sao?
Ngữ khí của con khiến cho Dương Lệ Ảnh không khỏi phì cười:" Thằng quỷ này, dám nói với mẹ mày thế hả? Mẹ đã 40 rồi, nuôi nấng thằng quỷ nhà mày hai mươi mấy năm, cả đời này cũng thế. Sau này mẹ ra sao không quan trọng, quan trọng là mày đó."
Sống mũi Dương Phàm cay cay, tính cách của mẹ có sự kế thừa của sự thanh cao do ông ngoại để lại, nếu không phải nguyên nhân là vì mình, sợ rằng cũng không có việc Chu Minh Đạo chủ động nhận học trò đâu? Tâm lý khó chịu vẫn hoàn khó chịu, nhưng thấy sắc mặt mẹ hồng hào, khỏi cần nói thì cũng biết là tình xưa lại được thắp cháy, chắc hẳn là mấy hôm nay lão Trần kia lại ở Uyển Lăng vui chơi giải trí đây.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Dương Phàm sầm lại, cười mà như không hỏi:" Lão ta dự định bao giờ cưới mẹ? Vợ lão ta không phải là chết được hai năm rồi sao?"
Dương Lệ Ảnh nghe được trong lời con có sự bất mãn, bèn giải thích:" Ông ấy hiện là quyền tỉnh trưởng, đợi đại hội khai mạc là lập tức có thể ổn định vị trí, ý của ông ấy là chờ sau khi ổn định vị trí... ."
"Đừng nói nữa!" Dương Phàm nghe mà trong lòng bốc hỏa, cắt lời Dương Lệ Ảnh nói:" Trong lòng lão ta chỉ có chính trị mà thôi, hừ, được thôi, nhiều năm như vậy rồi, mặc mẹ muốn làm gì thì làm."
Dương Lệ Ảnh quả thật có điểm sợ đứa con lớn lên theo chủ kiến này, thấy Dương Phàm phẫn nộ, không khỏi lo lắng hỏi:" Còn nữa, con có gặp ông ấy không?"
Dương Phàm rất muốn nói không nhưng thấy ánh mắt mẹ đang mong đợi, đành nén chua xót trong lòng mà quay mặt lại đáp:" Gặp chứ, vì sao lại không gặp?" Nói tới đây Dương Phàm trong lòng càng thêm tức giận chêm thêm một câu:" Nợ nần bao năm nay coi như cũng tính luôn một lần với lão ta."
Dương Lệ Ảnh trong lòng hân hoan, không khỏi tùy miệng hỏi:" Tính món nợ gì?"
Dương Phàm tức giận nói:" Mẹ đừng cho rằng con không biết, bao năm nay hai người lén lút gặp nhau. Mà mẹ cũng đừng nghĩ con không biết vì học phí năm đầu của con mẹ phải ăn dưa muối nửa năm. Lúc đó lão ta đang ở đâu? Chỉ biết vui sướng trên cơ thể mẹ thôi!"
Dương Phàm nói và kìm cho nước mắt không rơi, Dương Lệ Ảnh tiến lên ôm lấy con, tay vỗ nhẹ lên lưng Dương Phàm:" Cái này không thể trách ông ấy được, ông ấy cũng muốn cho mẹ tiền nhưng mẹ không cần. Ông ngoại con có luật không bước qua cửa nhà họ Trần, không nhận của nhà họ Trần dù chỉ một đồng. Nhà họ Dương ta mặc dù không giàu có gì nhưng không thể để mất bản chất. Tình cảm giữa mẹ và ông ấy là việc hai người, hai bên tình nguyện nên mẹ cũng không muốn để tiền bạc làm vấy bẩn. Lại nói mấy năm nay, trong lòng ông ấy cũng khó chịu, con đã 22 tuổi rồi còn chưa gọi ông ấy một tiếng bố, đây coi như cũng là sự trừng phạt với ông ấy rồi."
Dương Lệ Ảnh nói mà nước mắt cứ rơi xuống, từng giọt từng giọt vương lên cổ Dương Phàm. Những gì không vui giữa hai mẹ con biến mất chỉ trong tích tắc này.
Một lúc lâu Dương Phàm mới rời khỏi mẹ, xấu hổ lấy ra một điếu thuốc trong cái hòm Chúc Vũ Hàm tặng thuận tiện giả bộ lấy đồ trong túi mà lau nhanh nước mắt nói:" Con đi thăm hàng xóm một phát, mấy năm nay mọi người đều giúp đỡ mẹ con mình, quay về cũng phải chào hỏi người ta."
Dương Lệ Ảnh cũng khôi phục lại, đi tới ngăn nói:" Thằng ngốc, bao nhiêu nhà như vậy con chuẩn bị thế này làm sao mà đủ chứ? Mẹ đã chuẩn bị song hết từ sớm rồi, không cần con lo. Thuốc ngon này giữ lại mà hút đi. Mẹ đã đặt bốn bàn tiệc rượu ở cái quán trước cổng trường rồi, bốn chai rượu này là đủ dùng."
Nếu Trần Chính Hòa đã tới Uyển Lăng, Dương Lệ Ảnh chuẩn bị như vậy cũng không cần phải giải thích nữa. Hành trình cụ thể của Dương Phàm khẳng định Trần Chính Hòa đã biết rồi. Còn về việc gặp mặt, bên Trần Chính Hòa khẳng định đã an bài, cũng không cần Dương Phàm phí hơi.
Hai năm ở Bắc Kinh, Dương Phàm nghĩ nhiều nhất cũng chính là mẹ, luôn cảm thấy bản thân mình hơi ích kỷ. Mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi mình không lớn, chỉ cần mẹ vui, có việc gì không thể theo ý mẹ chứ? Chính vì điểm này nên Dương Phàm mới đồng ý gặp mặt Trần Chính Hòa. Đương nhiên còn có một điểm mà bản thân Dương Phàm cũng không rõ, đó chính là sau bao nhiêu năm đọc sách, mắt thấy có cơ hội phát triển sự nghiệp, trợ lực của Trần Chính Hòa không dùng quả thật là lãng phí tài nguyên. Chỉ là điểm này được giấu trong lòng Dương Phàm, nói ra thì Dương Phàm cũng không thể nào tin mà thôi. Là người ai cũng sẽ thay đổi, Dương Phàm cũng không ngoại lệ.
Chuông tan học reo lên, rất nhanh sân trường náo nhiệt hẳn lên. Ông bảo vệ chắc hẳn đã sớm đem việc Dương Phàm ngồi xe xịn về làng ra nói rồi, hàng xóm nườm nượp kéo tới, năm xưa lúc Dương Phàm thi đại học, mọi người đã giúp đỡ rất nhiều. Mẹ con họ Dương tính tình hiền lành, phẩm hạnh lại tốt, tại nơi dân phong tương đối giản dị như cái làng này có lẽ là cũng có nhân duyên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dương Lệ Ảnh bận bịu thu xếp mời khách, rồi đưa khách tới cửa hàng trước làng, những ai chưa tới thì để Dương Phàm đi kêu. Hoàng Hạc Lâu 1916 cũng mở ra một chai, đặt lên bàn ai muốn uống thì cứ rót, mọi người đều quen biết nhau nên cũng không ai khách khí. Nhất thời trong sân tràn ngập tiếng cười nói, phần nhiều là vì Dương Lệ Ảnh đang cao hứng, vì Dương Phàm thành tài mà cảm thấy vui mừng.
Trong đó có người biết giá chai Hoàng Hạc Lâu 1916, thầm lấy làm lạ, lên bàn tiệc lại thấy rượu Mao Đài, mọi người càng thêm kiên định rằng Dương Phàm phát tài rồi, nên uống rượu càng thêm vui. Quả thật người ghen tị cũng không phải không có nhưng mẹ con họ Dương không muốn tranh chấp, một chút lòng ghen tị cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Phần còn lại thì nghĩ tới sau này Dương Phàm thành tài, không phải là còn phải nhờ vả đến người ta sao, nhà nào mà chả có con cái, có phải không?
Náo nhiệt tới hơn 7 giờ tối, tiệc rượu mới tàn. Mọi người cầm lấy phần quà Dương Lệ Ảnh chuẩn bị rồi cười ha ha tản mát như chim.
Dương Lệ Ảnh dẫn Dương Phàm tới trước một cây cổ thụ tại cổng trường, một chiếc Audi mầu đen đang đỗ trong bóng tối, bên xe có một người đàn ông đang đứng, thấy hai mẹ con tới liền dập thuốc trên tay chạy tới nịnh nọt cười nói:" Thủ trưởng đang ở trong xe."
Dương Phàm im lặng đi ở phía sau, nghe đối phương nói vậy trong lòng liền trở nên hồi hộp, Trần Chính Hòa không ngờ lại tự thân tới đón, không quản là mục đích gì, phần thành ý này cũng coi như là đủ rồi.
Lúc nói chuyện thì đèn trong xe được bật lên, cửa sau được mở ra, ở trong Trần Chính Hòa 48 tuổi thò đầu ra cười nói với hai mẹ con Dương Phàm:" Tôi chờ không được nên mới tự mình tới."
Câu nói nghe thì bình thường này lại có lực sát thương nhất định, Dương Phàm vốn có điểm không tình nguyện trong một thuấn gian những oán giận bao năm nay cũng biến mất hơn nửa.