Sửu Thụ Ngự Phu

Chương 17



Tửu quán Động Đình là tiệm cơm ngon nhất vùng hồ Động Đình. Tên khất cái kia kéo theo An Trữ hùng hùng hổ hổ chạy lên lầu, bị tiểu nhị vội vàng ngăn lại: “Nhị vị nhị vị”

“Ta muốn uống rượu dùng bữa, ngươi ngăn lại làm cái gì?” Tên khất cái trừng mắt.

Tiểu nhị cũng không phải hạng dễ bị khi dễ, cười theo, lời nói ra mang hàm ý khinh thường: “Nhị vị gia, tửu quán của chúng ta thực là không thích hợp, tới cũng đều là chút quan to quý nhân. Nhị vị mặc thân xiêm y như vậy, dễ gây sợ hãi cho khách nhân khác, điểm này không ổn lắm…Tiểu nhân không thể để cho các vị đi vào.”

Tên khất cái kia cười lạnh một cái, kéo tay An Trữ, lôi đến trước mặt tiểu nhị: “Mở to mắt của ngươi ra nhìn cho rõ, đây là vân la đoán của Tây Vực, trừ bỏ trong hoàng cung, cũng chỉ có Đông Phương gia ở Giang Nam là có, vị này chính là quý nhân của Đông Phương gia, còn chưa đủ tư cách tiến vào đây?!” (vân la đoán: một loại vải vóc chỉ có ở Tây Vực, thời xưa được tiến cống cho vua.)

Tiểu nhị cùng hắn tranh luận lên: “Ta nói chính là ngài a, ngài mặc thành như vậy, không lẽ cũng là Đông Phương gia?”

Đông Phương Ngọc khoanh tay đứng một bên xem kịch vui, có điểm hứng thú nhìn tên khất cái cãi nhau với tiểu nhị.

“Y phục của ta rách nát thì thế nào? Y phục của ta bẩn thì sao? Hôm nay có người mời ta ăn cơm thì có chuyện gì? Có phải hay không, vị này Đông Phương giangười đâu?” Tên khất cái xoay người muốn kéo An Trữ, lại quơ phải khoảng không, nhìn lại, An Trữ đã đứng bên Đông Phương Ngọc xem kịch vui từ lúc nào.

“Ta! Ta nói,” tên khất cái trừng to mắt, “ Có người như vậy thôi?!”

An Trữ nhún nhún vai, rất là vô tội.

“Tốt lắm tốt lắm, cũng quậy đủ rồi đi.” Đông Phương Ngọc lúc này mới mở miệng, “Tiểu nhị, cho một gian nhã phòng, đi thôi.”

“Vị đại gia, thế nhưng hắn” tiểu nhị chỉ vào tên khất cái kia.

“Ngươi nếu thật là muốn từ quần áo nhận thức người, y phục kia của hắn, tuy rằng rách nát một chút, bẩn thỉu một chút, nhưng xác thực là lý ngư ti chức thành do Nam Hải tiến cống, đó cũng là trừ bỏ trong hoàng cung cũng không thể có ở đâu khác.” (lý ngư ti chức thành: vải lụa được dệt từ cá chép, cũng chỉ dùng để tiến cống cho vua.)

Tên khất cái kia quay đầu lại, trợn to mắt nhìn y.

Đông Phương Ngọc cười cười: “Tiểu nhị, dẫn đường đi.”

“…Hảo hảo, bên này thỉnh.” Tiểu nhị bấy giờ mới khẩn khoản mời.

Vào nhã phòng, tên khất cái gọi một bàn đầy thức ăn rượu ngon. Không bao lâu, rượu và thức ăn được mang lên, tên khất cái không chút khách khí ngấu nghiến ăn, bộ dạng như quỷ đói đầu thai.

“Uy,” An Trữ gọi hắn, thấy hắn vùi đầu ăn không để ý tới, lại lớn thanh thêm chút nữa, “Uy!”

“A?” Tên khất cái ngẩng đầu, miệng còn đang gặm chân gà.

“Ngươi là từ hoàng cung đi ra?” An Trữ hấp háy mắt, có điểm chờ mong, tuy rằng chưa bao giờ quen biết.

Tên khất cái xuy cười một tiếng: “Ai đi ra từ cái nơi quỷ quái đó chứ!”

“Nhưng mà vừa rồi Ngọc ca ca nói…” An Trữ nhìn Đông Phương Ngọc.

“Y phục này?” Tên khất cái bỏ chân gà xuống, rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, “Lại nói tiếp ta liền tức giận, tên kia đoạt cả bọc hành lý của ta đi rồi, làm hại ta chỉ mặc được có một bộ xiêm y này mà chạy trốn…”

“A?” An Trữ mở to mắt.

“Không nói không nói, vừa nói sẽ tức.” Tên khất cái khoát tay, “Ngươi sao? Ngươi chính là tiểu tâm phúc gần đây của Đông Phương Ngọc đi? Quả nhiên là đủ xấu a.”

An Trữ trừng hắn: “Ta còn không chê ngươi bẩn mà!”

“Ngươi tên là gì?” Tên khất cái lại hỏi.

“An Trữ,” An Trữ trả lời, “Đông Phương An Trữ.”

“Quả nhiên là ngươi?!” Tên khất cái nhảy bật lên, chỉ vào mặt hắn, kinh ngạc nói.

An Trữ chẳng biết tại sao, nhìn nhìn Đông Phương Ngọc.

“Xin hỏi các hạ là thần thánh phương nào?” Đông Phương Ngọc vỗ vỗ tay An Trữ, hỏi tên khất cái kia.

“Ngươi chính là sửu tiểu tử đã cứu lão nhân kia?!” Tên khất cái tiếp tục truy hỏi.

An Trữ khó hiểu, Đông Phương Ngọc chỉ điểm cho hắn: “Lấy cẩm túi của ngươi ra đây.”

An Trữ ngoan ngoãn lấy ra, đổ tất cả mọi thứ bên trong lên bàn. Tên khất cái liếc mắt một cái đã nhìn đến trong đó một cái mộc chất ban chỉ, chỉ vào nói: “Tuyệt mộc ban chỉ ngâm hơn trăm nămthì ra lão nhân không nói dối…” (mộc ban chỉ: khối gỗ dài bằng ngón tay, do Tuyệt Mộc thần y ngâm cùng các loại dược liệu khác hơn trăm năm tạo thành dược liệu hiếm có.)

Đông Phương Ngọc cầm cẩm khăn lên xem, trên đó thêu tất cả công dụng của đống bảo bốilần trước bị rơi xuống sông ướt hỏng, Đông Phương Ngọc đành phải cùng An Trữ cố nhớ lại cộng thêm phỏng đoán mấy thứ này từ đâu ra, sau đó nhớ kỹ, khi tới hồ Động Đình thì tới một tiệm buôn của Đông Phương gia mua một cẩm khăn rồi thêu lên đó.

Mộc ban chỉ, có mùi thuốc, là một vị lang trung lão nhân được An Trữ cứu lưu lại. Lúc ấy Đông Phương Ngọc đoán, lang trung giang hồ kia, có lẽ là Tuyệt Mộc lão nhân – vị thần y mai danh ẩn tích nhiều năm qua.

Hiện tại nghe tên khất cái nói ra bốn chữ “Tuyệt mộc ban chỉ”, Đông Phương Ngọc biết mình đoán không sai.

“Có thể nói cho chúng ta lai lịch của ngươi sao?” Đông Phương Ngọc nhìn về phía tên khất cái, khuôn mặt không còn vẻ thản nhiên tự đắc lúc đầu mà chỉ còn sự nghiêm túc.

Tên khất cái kia ngồi xuống: “Tên ta là Đoạn Thủ”

“Phốc…” An Trữ phun ra một ngụm nước trà.

“Cười cái gì mà cười, ta đây đi không cải danh ngồi không đổi họ, đã kêu Đoạn Thủ!” Đoạn Thủ trừng hắn một cái, “Tuyệt Mộc lão đầu là sư phụ của ta. Hắn ngày đó vì ta mà ban đêm xông vào hoàng cung, kết quả bị thủ vệ đả thương, được một sửu tiểu tử tên là An Trữ cứu. Sau khi trốn ra đối ta ân cần dạy bảo, bảo ta nhất định phải báo đáp người nọ.”

“Ngươi làm sao mà hắn phải ban đêm đột nhập hoàng cung a?” An Trữ hỏi.

“Ta, kia đều là lấy cớ, hắn là nhằm vào dược liệu quý hiếm trong Ngự dược phòng, muốn đi trộm.” Đoạn Thủ bĩu môi, “Nói là vì cứu ta, vì cứu ta không đi Vương phủ đi hoàng cung làm cái gì? Đều là kiếm cớ bắt ta thay hắn báo ân.”

“Ngươi là đồ đệ của Tuyệt Mộc lão đầu?” Đông Phương Ngọc chọn mi, “Chắc là tẫn đắc chân truyền đi?”

Đoạn Thủ xua tay, “Làm sao làm sao, ta tài sơ học thiển trời sinh ngu dốt…”

“Tuyệt Mộc lão nhân là ai?” An Trữ đột nhiên chen vào.

“…”Đoạn Thủ nhìn hắn, “Hắn không nói cho ngươi?”

“Là nhất đại thần y, bất quá mấy năm gần đây hành tung mơ hồ, có lẽ là du ngoạn tứ hải đi.” Đông Phương Ngọc giải thích cho An Trữ.

“Xì, là về quê làm ruộng thì có.” Đoạn Thủ đảo mắt xem thường.

“Thần y vì sao phải làm ruộng?” An Trữ lại hỏi.

“Đánh cuộc bị thua.” Đoạn Thủ lại trở mình xem thường lần nữa.

“Vậy ngươi muốn thay hắn báo ân sao?” An Trữ luôn luôn trực tiếp, hơn nữa có lối suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh.

“Báo a, báo xong ta cũng hết trách nhiệm, có thể tiêu dao khoái hoạt đi.” Đoạn Thủ cũng có thể theo kịp hắn.

An Trữ nhìn hắn: “Ngươi là đồ đệ của thần y?”

“Không phải vừa mới nói sao?” Đoạn Thủ lườm hắn, “Ngươi quả nhiên là thực dốt nát a?”

“Vậy ngươi biết giải độc sao?” An Trữ lần này không để ý đến hắn châm chọc.

“Biết một chút.” Đoạn Thủ gật đầu.

“Thật tốt quá!” An Trữ vui vẻ cười rộ lên, kéo kéo tay áo Đông Phương Ngọc, “Người Cái Bang được cứu rồi!”

“Độc của Cái Bang?” Đoạn Thủ giật nhẹ khóe môi, “Công trình lớn như vậy, các ngươi chỉ mời ta ăn một bữa cơm này nhất định là không đủ!”

“Ngươi không phải báo ân sao?” An Trữ quyệt miệng.

Đoạn Thủ đột nhiên đặt tay lên bàn, khuynh thân về phía trước dò xét, “Vị Tiểu ca này, ta thấy ngươi thân trúng kỳ độc hơn nữa đã tích tụ mười mấy năm, có muốn ta giải độc cho ngươi hay không a?”

An Trữ trợn to mắt, Đông Phương Ngọc cũng thay đổi sắc mặt nhìn hắn: “Lời này là thật?”

“Thế nào, giúp Cái Bang giải độc hay là giúp ngươi giải độc, chọn một cái đi?” Đoạn Thủ ngoắc ngoắc khóe miệng, nói.

An Trữ ngập ngừng do dự, có chút khó xử, nhưng đúng là vẫn nói: “Ngươi giúp bọn họ giải độc đi…Dù sao ta đây mười mấy năm cũng không có gì trở ngại…”

“Hai cái đều phải.” Đông Phương Ngọc nói, “Ngươi cho là báo ân cũng được, cho là chúng ta mời ngươi chữa bệnh cũng được, ngươi muốn thù lao thế nào, chỉ cần có thể trả, Đông Phương Ngọc ta nhất định hai tay dâng lên.”

Đoạn Thủ nhìn bọn họ, nhún nhún vai: “Được rồi, một khi đã như vậy, ta đây liền không khách khí. Ta muốn các ngươi giúp ta trốn một người.”

“Không thành vấn đề.” Đông Phương Ngọc khẽ cười nói.