Sửu Nhi

Chương 34



Sau khi tới Tần thị, Lam Thần lập tức bắt tay vào công việc. Vì muốn việc kinh doanh của khách sạn tăng lên, Lam Thần đã chủ động kí kết hợp đồng với nhiều công ty du lịch, cậu cũng nghiên cứu thêm nhiều hạng mục phục vụ mới, hơn nữa còn kí kết hợp đồng với mấy vị đầu bếp nổi tiếng ở Hongkong, chuẩn bị tổ chức tuần ẩm thực.

Trong hai khách sạn có một cái ở sát bờ biển, đa số thời gian Lam Thần đều phải chạy tới chạy lui, ngẫu nhiên cũng sẽ có những lúc rảnh rỗi. Lam Thần thích nhất là ngồi trên quán bar ở lầu một trong làng du lịch nhìn ra cảnh biển bên ngoài cửa sổ, lầu một ở làng du lịch này đều thiết kế cửa sổ hướng ra biển, kéo dài từ giữa nhà ăn Trung cho đến tận dãy nhà ăn Tây, bất kể là tiệc đứng hay quán bar, ở mỗi góc độ đều có thể thưởng thức cảnh biển bên ngoài. Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể thấy trên bờ cát có rất nhiều du khách, mà đa số họ đều là đi nghỉ mát cả gia đình, ngẫu nhiên cũng sẽ thấy những người cha ôm những đứa con của mình, cẩn thận dạy đứa nhỏ tập bơi, cảnh tượng ấy thật ấm cúng, khiến Lam Thần trông thấy không khỏi phải suy tư: nếu năm đó cha cậu có thể đối tốt với cậu một chút, có lẽ mọi chuyện cũng không đến nông nỗi như bây giờ.

Bản tính của Lam Thần vốn không xấu, thậm chí có thể tính là thiện lương, tuy trả thù người khác nhưng trong nội tâm của cậu vẫn luôn chịu áp lực nặng nề, hơn nữa đối với chuyện của Vũ Kiệt, cậu cũng không ngừng khiển trách chính mình, sau cảm giác thành tựu vì trả được thù lại chính là cảm giác áy náy, tội lỗi [ theo ta em ko cần tự trách người chứ ko phải thánh mà bao dung cho dù có bị đối xử ntn, pạn Kiệt bị vậy là do định lực của bạn yếu kém thậm chí là cực kì tệ hại   ]. Nhưng Lam Thần cũng không thể ngừng tay được, cậu vẫn phải trơ mắt nhìn Vũ Kiệt từng bước sa vào vũng lầy, như mọi người biết đó, một khi đã chạm vào thuốc phiện, cho dù cậu ta có cai nghiện được đi nữa thì chỉ cần sau này có người dụ dỗ cậu ta một chút, cậu ta vẫn có thể sẽ tiếp tục sa vào.

Còn đối với Đinh Lập Hiên, tuy Lam Thần biết những trừng phạt đó rất đáng nhưng đến cuối cùng cậu vẫn không làm tiếp được. Chuyện hôm đó đã trôi qua lâu rồi, nhưng mỗi lần nhớ lại Lam Thần đều cảm thấy rùng mình, tuy có thể cảm nhận được khoái cảm khi trả được thù nhưng cậu vẫn không thể ngăn cản cảm giác đau lòng này. Lam Thần tổng hợp những mâu thuẫn giữa yêu và hận của mình lại thành một khối, yêu y đó nhưng lại không thể từ bỏ việc trả thù y, mà càng hận y thì lại càng yêu y sâu đậm hơn.

Tất cả các quản lý ở đây đều biết Lam tổng thích ngồi trong quán bar, cho nên mỗi lần báo cáo công việc, họ sẽ đi thẳng tới quán bar tìm cậu. Chiều hôm nay, quản lý khách sạn đi khẽ tới bên cạnh Lam Thần, nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của cậu, anh do dự một lát rồi nhỏ giọng gọi.

“Lam tổng!”

Lam Thần thu lại suy nghĩ, quay đầu nhìn người tới, “À, ngồi đi!”

“Vâng!”

Quản lí khách sạn ngồi xuống đối diện với Lam Thần, trộm đánh giá người này một chút. Lần trước gặp cậu ấy chính là lúc cậu ta bị Đinh tổng ôm vào lòng, bộ dáng đó nhìn vào trông yếu đuối như vậy nhưng ai có ngờ đến khi làm tổng giám đốc của làng du lịch lại nghiêm khắc đến thế. Nhìn tuổi tác của người trước mặt xem chừng còn nhỏ hơn anh, làm em trai của anh cũng còn có thể. Tuy nhiên, thái độ làm việc của cậu ấy lại khiến cho người ta cảm thấy còn nghiêm túc hơn cả Đinh tổng, dường như cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thấy vị Lam tổng này cười lần nào, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng kia thật không hợp với diện mạo xinh đẹp đó! [Thần rất có phong thái quản lý cao cấp nha   ]

“Có chuyện gì?”

“Đây là bản báo cáo doanh thu của khách sạn trong tháng này, mời người xem qua!”

“Ừm!”

Lam Thần cầm lấy bản báo cáo xem sơ qua, đúng là không khác với dự tính của cậu lắm. Mỗi lần đến khách sạn, cậu đều đến quầy lễ tân hỏi thử, số liệu trong tháng cậu đã sớm tính được trong đầu, bảng báo cáo này chỉ là ghi chi tiết hơn thôi.

“Tốt lắm, gởi một bản đến tổng công ty đi!”

“Vâng!”

Quản lý khách sạn có chút kinh ngạc, dường như Lam Thần xem quá nhanh. Quản lý cầm lấy bản báo cáo rồi không dám nói thêm gì, đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau, anh lại gọi đầu bếp trưởng đến, hai người nhìn nhau gật đầu ra hiệu.

“Lam Tổng!”

“Ngồi đi!”

“Vâng!”

Lam Thần một tay chống cằm ngồi trên sô pha, quan sát vị đầu bếp trưởng mới tới này, đồng phục làm việc của ông trắng tinh không có chút vết bẩn, đây cũng chính là yêu cầu của Lam Thần. Làm việc ở trong bếp khó tránh việc làm dơ quần áo, nên Lam Thần yêu cầu tất cả các đầu bếp mỗi ngày đều phải thay quần áo sạch sẽ, trên quần áo làm việc không được phép dính vết bẩn. Những lúc thấy đầu bếp đi ngang qua bên người, Lam Thần cũng sẽ kêu lại kiểm tra một lần, hiện tại các đầu bếp ở đây cũng đã xem chuyện này như thói quen, mỗi ngày sau khi tan ca thì việc đầu tiên của họ chính là giặt quần áo.

“Có chuyện gì?”

“Lam tổng, hợp đồng của mấy vị đầu bếp Hongkong kia sắp hết hạn!”

“Phương thức nấu nướng của bọn họ ông đã học hết chưa?”

“Cũng tạm được!”

“Vậy là tốt rồi, hợp đồng vừa hết thì bảo bọn họ trở về đi. Nhưng các ông phải bảo đảm những món đó các ông phải làm được, hơn nữa hương vị cũng phải giống như vậy.”

“Dạ!”

Mấy đầu bếp Hongkong kia đã đến đây một tháng, thức ăn của họ làm rất ngon, nhưng tiền lương lại rất cao, một tháng phải trả cho mỗi người họ hơn trăm ngàn, Lam Thần tự nhiên cũng sẽ không lãng phí nhiều tiền trên người bọn họ như vậy, cho nên cậu đã sớm căn dặn đầu bếp, chỉ cần có thể học hết cách chế biến những món ăn của bọn họ thì bọn họ cũng mất đi giá trị lợi dụng . Đây cũng là phong cách làm việc của Lam Thần, những gì không đáng để vung tiền ra thì tuyệt không lãng phí. Mấy đầu bếp kia đúng là đã mang đến lợi nhuận không nhỏ cho việc kinh doanh của khách sạn, doanh thu trong một tháng thực hiện tuần ẩm thực đã vượt hơn cả doanh thu ba tháng của khách sạn! [đầu óc kinh doanh nhạy bén thật cái này mới đúng là con a Đinh nha còn pạn Kiệt thì ta hơi nghi ngờ chút  ] Lúc Lam Thần mới ngồi lên chức vụ này, mấy vị lãnh đạo trong công ty cũng không xem trọng cậu nhưng đến khi những bản hợp đồng cùng bản báo cáo doanh thu được gởi về thì bọn họ đều phải ngậm miệng lại, sự thật hiển nhiên trước mắt, muốn người khác không phục cũng không được! Mỗi lần gọi điện cho Lam Thần, Đinh Lập Hiên đều nhịn không được phải khen ngợi một trận.

Đầu bếp trưởng bàn với Lam Thần một số vấn đề về công việc rồi đứng dậy rời đi, mới vừa đi được hai bước, “Chờ một chút!”

“Lam tổng?”

Lam Thần liếc mắt qua cổ tay áo của ông một cái, giơ ngón tay lên, “Trang phục làm việc cũng ông có vết bẩn, đi đổi bộ khác đi!”

Đầu bếp trưởng nhìn theo tầm mắt của Lam Thần xuống tay áo của mình, không phát hiện có chỗ nào bẩn, nhìn kĩ lại một chút thì thấy bên cổ tay có một vết dầu nhàn nhạt, “Vâng, tôi lập tức đổi ngay!”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng ông lại nghĩ thầm, mắt của tổng giám đốc này là tia X quang hay sao á, một vết nhỏ như vậy mà cũng có thể nhìn ra? Ông nở một nụ cười rồi lập tức xoay người đi ra ngoài. Lam Thần bưng tách cà phê lên, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Làm việc trong ngành ẩm thực, việc quan trọng nhất chính là vấn đề vệ sinh, Lam Thần rất xem trọng vấn đề này. Lúc cậu vừa mới đến tiếp nhận công việc, ngày hôm sau đã hạ lệnh tiêu độc nhà hàng và phòng bếp, tất cả những thức ăn chuẩn bị đưa lên cho khách đều phải được kiểm tra kĩ càng, đặc biệt nhất là phải đặt nặng vấn đề vệ sinh nhà bếp. Nhà bếp mấy trăm mét vuông mỗi ngày đều phải tổng vệ sinh, ngoại trừ đáy nồi ra, những nơi khác đều phải dùng nước ấm lau qua lau lại vài lần, thế cho nên hiện tại nhà bếp của khách sạn còn muốn sạch sẽ hơn cả nhà của bọn họ. Lần trước bên kiểm dịch đến kiểm tra ngạc nhiên đến nổi không thể tin vào hai mắt mình, một khách sạn mà có nhà bếp vệ sinh như vậy đúng là khiến cho người ta không khỏi bội phục, hơn nữa ngay cả khe hở gạch men đều được cọ rửa trắng tinh, cả phòng bếp nhìn vào giống như đã dung chất tiêu độc 84 rửa sạch hết.   [hâm mộ quá, Thần ơi cho ta xin chữ ký]

Làng du lịch vừa mới khai trương nên việc vệ sinh cũng tương đối dễ, nhưng khách sạn này đã khai trương hơn năm, sáu năm nay, cho nên muốn vệ sinh sạch sẽ theo yêu cầu của Lam Thần đúng thật là không dễ dàng. Để làm đúng theo yêu cầu của sếp, lúc ấy tất cả các nhân viên phải tập trung lại làm hết một đêm mới có chút hiệu quả, tuy nhiên vẫn chưa đạt tới yêu cầu của Lam Thần. Thế là, suốt một tuần sau mỗi ngày mọi người đều phải tăng ca thu dọn, đến cuối cùng Lam Thần mới vừa lòng gật đầu, tính ra thì xém chút nữa cậu đã làm tất cả nhân viên ở bộ phận nhà hàng mệt đến thổ huyết.

Từ lúc làm việc cho nhà hàng ở khách sạn này tới giờ, đã trải qua bốn vị giám đốc, lúc mới nhìn thấy Lam Thần, mọi người thật sự không hiểu tại sao tổng công ty lại phái một người nhìn yếu ớt đến gió thổi muốn bay như thế đến làm tổng giám đốc, nghe nói trước đây cậu ta còn làm trợ lý riêng gì đó nữa, cho nên đối với năng lực của Lam Thần, họ thật sự hoài nghi. Gần đây Lam Thần lại làm cho tất cả nhân viên trong nhà hàng mệt đến thở không nổi nên trong lòng họ lại thêm oán giận. Tuy nhiên, sau khi xảy ra một sự kiện, đã khiến cho bọn họ biết tổng giám đốc của mình có năng lực thế nào, hơn nữa còn khá là gian xảo.

Hôm đó kì thật chỉ xảy ra một chuyện nhỏ, khách phát hiện trong thức ăn có một sợi tóc, đối với những chuyện này thì hầu như ở bất kì nhà hàng nào cũng đã từng xảy ra, bình thường thì cũng chỉ không tính tiền món đó, nhận lỗi với khách, vừa vặn hôm nay đụng phải Lam tổng, cậu đi tới trước mặt vị khách đang nổi giận kia trịnh trọng cúi người một cái.

“Thật có lỗi, tôi đại diện cho khách sạn xin lỗi với các vị!”

Vị khách kia thấy thái độ của Lam Thần cung kính như vậy cơn tức cũng giảm xuống một nửa, tuy nhiên lúc này y vẫn không biết người trước mắt mình là ai, “Cậu là?”

Quản lý vội vàng chạy tới giải thích, “Đây là tổng giảm đốc của khách sạn chúng tôi, Lam tổng!”

Người khách kia lần đầu mới gặp vị tổng giám đốc trẻ tuổi như vậy, trong lúc nhất thời còn có chút không thể tin được, chiếc đũa trên tay còn đang chỉ vào món ăn có sợi tóc kia, do dự hai giây, “Có tổng giám đốc ở đây thì tốt rồi, cậu nói việc hôm nay nên giải quyết thế nào đây?”

Bỏ nhiều tiền đến đây dùng cơm như vậy, lại ăn phải tóc, người mời khách như y thật sự rất xấu hổ. Kì thật chỉ cần khách sạn không tính tiền món ăn này, cho y một chút mặt mũi thì y đương nhiên cũng không tính toán gì nữa, nhưng lúc này Lam Thần lại nói một câu làm cho mọi người phải giật mình.

“Để tỏ lòng biết lỗi của khách sạn chúng tôi đối với ngài, bữa ăn hôm nay sẽ không tính tiền, hy vọng sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn này sẽ không làm ảnh hưởng đến tâm tình của các vị!”

Mười mấy người khách đang ngồi cùng bàn cũng kinh ngạc không kém, vì một sợi tóc mà miễn phí hết cả bàn ăn? Thậm chí còn làm cho bọn họ cảm thấy ngại! Người có thể bước vào khách sạn năm sao dùng cơm đương nhiên cũng không cần chút tiền đó, nhưng Lam Thần làm như vậy khiến cho mấy vị khách kia không thể phát giận được, hơn nữa tâm tình đều tốt cả lên! Lúc sau, thái độ họ thay đổi ngay, sự cố nho nhỏ này thậm chí còn giúp Lam Thần quen biết được thêm mấy vị khách có lai lịch.