Sửu Nhi

Chương 33



Lam Thần thầm cười lạnh một tiếng “Đinh tổng, có phải trước kia người đối xử với cậu ấy không tốt?”

“Đúng thật là không tốt, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ quan tâm tơi nó, thậm chí có một khoảng thời gian tôi quên đi sự tồn tại của nó”

“Rõ ràng đó là con của người, sao người lại đối xử với cậu ấy như vậy? Cậu ấy yếu kém về diện mạo, bản thân sẽ rất tự ti, mà cha mẹ cũng chẳng xem trọng, trong lòng cậu ấy sẽ có bao nhiêu khổ sở chứ? Khó trách cậu ấy bỏ nhà đi, tôi còn nhớ lúc nhỏ ở cô nhi viện cũng có một đứa nhỏ như thế, đứa nhỏ đó…”

Đinh Lập Hiên vội vàng ngẩng đầu lên hỏi “Đứa nhỏ đó làm sao?”

“Bỏ đi, không nói vẫn tốt hơn”

“Nói đi, tôi muốn biết”

Lam Thần thở dài một hơi “Đứa nhỏ đó bị sứt môi, từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, nó ở trên đường ăn xin, viện trưởng thấy nó đáng thương nên đem về nuôi. Nhưng vì nó xấu nên luôn bị những đứa nhỏ khác ăn hiếp, tôi thường thấy nó trốn ra phía sau gốc cây ngồi khóc một mình. Sau này đứa nhỏ đó trở nên trầm mặc, thậm chí ít nói chuyện với người khác, năm mười sáu tuổi nó rời khỏi cô nhi viện, ra ngoài tìm việc làm, có một lần tôi trở về cô nhi viện nghe bọn họ nói chuyện, mới biết đứa nhỏ đó đi x in việc nhưng không ai nhận, trên mặt trên người đều có vết thương, sau đó…”

“Sau đó thế nào?”

Lam Thần cúi đầu, cắn cắn môi “Sau đó nó dùng dao cắt cổ tay tự sát, lúc chết trên người nó có rất nhiều vết thương, ngay cả xương sườn đều bị gảy vài cái, thi thể của nó là do viện trưởng tìm được trong một khu nhà đổ nát, dưới thân còn có một vũng máu lớn, lúc chết mắt còn mở to, cảnh tượng rất khủng khiếp…”  [Thần ơi! em đang kể truyện kinh dị sao, nó gây ám ảnh cho người nghe lắm nha ta đây mà còn ớn mà ]

Lam Thần nói xong, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngón tay cầm thuốc lá của Đinh Lập Hiên đang run rẩy   

Hai người trầm mặc một hồi, Lam Thần nhìn đồng hồ, đứng dậy mở tủ lấy hộp thuốc an thần ra, quay đầu nhìn thoáng qua Đinh Lập Hiên còn đang thất thần. Cậu thừa dịp y không chú ý, lấy viên thuốc từ trong túi áo ra, mở chai nước khoáng, đưa cho Đinh Lập Hiên

“Đinh tổng, uống thuốc rồi ngủ sớm một chút đi”

Đinh Lập Hiên đưa tay nhận lấy viên thuốc, cũng không thèm nhìn lại rồi uống vào, Lam Thần kéo y nằm xuống giường, đăp chăn lại “Ngủ đi, ngày mai còn phải họp nữa”

“Ngoan, em ngủ trước đi”

“Ừm, ngủ ngon”

“Ngủ ngon”

Trong phòng lập tức tối đen lại, Lam Thần thấy hai mắt Đinh Lập Hiên vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, chân mày nhăn lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Thầm nghĩ, ông cũng nên từ từ thể nghiệm dần cảm giác này đi

Một khoảng thời gian sau này, mỗi tối Đinh Lập Hiên đều lăn qua lộn lại không cách nào chợp mắt được, bóng dáng của Vũ Khuynh thường hiện ra trước mắt y, toàn thân nó đầy máu, bộ dáng vô cùng đáng sợ. Mà nếu y có ngủ được thì cũng liên tục mơ thấy ác mộng, ngày nghĩ gì đêm thường mơ thấy cái đó, vì thế càng khiến Đinh Lập Hiên hoài nghi Vũ Khuynh đã gặp chuyện bất trắc, đến đêm mơ thấy ác mộng càng đáng sợ. Mỗi đêm, y đều bị những cơn ác mộng như thế làm giật mình mấy lần, mà lần nào cũng đổ mồ hôi lạnh khắp người

Tuy nhiên, Đinh Lập Hiên lại không biết, thuốc mà y uống căn bản không phải là thuốc an thần mà bác sĩ đã kê, đó là thuốc phencyclidine do Lam Thần lén mua về. Phencyclidine là loại thuốc có tác dụng kích thích trung khu thần kinh làm tăng cảm giác ức chế, hưng phấn, đau đớn và ảo giác của con người, dùng xong năm phút sau sẽ bắt đầu tác dụng, khoảng ba mươi phút sẽ lên tới đỉnh điểm, tạo nên cảm giác hân hoan, ấm áp, đau đớn, phiêu phiêu trôi dạt ra khỏi tiềm thức con người. Đồng thời nó cũng sản sinh ảo giác, thay đổi cảnh tượng, không gian xoay chuyển theo chiều hướng của những chướng ngại trong hình thức suy nghĩ

Những ảo giác đáng sợ mà Đinh Lập Hiên thấy là từ loại thuốc này mà ra, hơn nữa Lam Thần còn thường xuyên tác động về mặt tâm lý khiến y càng khó thoát khỏi sợ hãi, trong ngắn ngũi mấy ngày mà y gầy sút hẳn, tinh thần cũng ủ rũ không chút phấn chấn

Trưa hôm đó, Lam Thần thừa lúc Đinh Lập Hiên muốn ngủ trưa cho y dùng thuốc, vừa nằm xuống không được bao lâu đã có hiệu quả ngay, Đinh Lập Hiên mơ mơ màng màng ngìn thấy cha y giận dữ, giơ gậy lên mắng y

“Cháu nội của ta đâu? Mày đem Vũ Khuynh đi đầu rồi?”

Hình ảnh cha y vừa biến mất, y lại thấy Mạnh Thanh bước lại gần, lúc này cả người Mạnh Thanh toàn là máu, tóc tai bù xù, hai cánh tay cong vẹo khác thường, đó là bộ dáng lúc cô xảy ra tai nạn. Cô trừng mắt nhìn y, vươn tay ra bóp cổ y

“Con tôi đâu? Có phải anh đã giết con tôi rồi không, có phải anh đã giết Vũ Khuynh rồi không, nói mau…”

Đinh Lập Hiên bị bộ dáng của Mạnh Thanh làm cho khiếp sợ, mặt trắng bệch, hô hấp ngày càng khó khăn. Sau một trận giãy dụa, y mới thoát khỏi ảo giác này, lúc ngồi dậy cả người ướt đẫm mồ hôi. Y còn chưa từ trong sợ hãi khôi phục lại, vừa nhấc đầu lên đã thấy Vũ Khuynh người đầy máu thất thiểu đứng bên giường, ánh mắt u oán nhìn y

“Ba, sao ông lại nhẫn tâm với tôi như vậy?”

“Vũ Khuynh, xin lỗi, ba có lỗi với con, con tha thứ cho ba đi”

“Tôi hận ông, cho dù có biến thành quỷ tôi cũng không tha cho ông” 

Mặt của Vũ Khuynh càng ngày càng xiêu vẹo, huyết lệ không ngừng tuôn từ hốc mắt ra ngoài, nó vừa nói vừa vươn hai tay đang chảy máu đầm đìa đến bóp cổ Đinh Lập Hiên. Đinh Lập Hiên sợ hãi lui về phía sau, chui người vào chăn, ở trong bóng tối không ngừng phát run

Lam Thần ở ngoài cửa trông thấy hết thảy những gì đang xảy ra, cậu nhìn Đinh Lập Hiên giấu mình vào chăn, rồi xoay người ra văn phòng

Hai tiếng sau, Đinh Lập Hiên vẫn chưa đi ra ngoài, lúc này trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng “cộp, cộp”, Lam Thần vội vàng mở cửa chạy vào, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, khiến cậu vô cùng hoảng sợ. Quần áo y xốc xếch, lại còn ngồi trên thảm không ngừng đập đầu vào cạnh bàn, trán chảy đầy máu

“Đinh tổng, người sao vậy?” Lam Thần vội vàng chạy tới kéo Đinh Lập Hiên vào lòng. Mặt mày đầy máu trộn lẫn với nước mắt, Đinh Lập Hiên mơ mơ màng màng khóc lóc

“Vũ Khuynh, ba có lỗi với con, con tha thứ cho ba nha?”

Trong lòng Lam Thần cảm thấy chua xót “Đinh tổng, người làm sao vậy, tôi là Lam Thần, người nhìn rõ lại đi”

Đinh Lập Hiên hoảng hốt mở to mắt ra nhìn kĩ lại rồi ôm chặt lấy Lam Thần “Lam Thần, tôi lại thấy Vũ Khuynh, trên người nó toàn là máu, ngay cả nước mắt cũng là máu, thật khủng khiếp”

“Đinh tổng, không sao hết, người đừng nghĩ nhiều như vậy, Vũ Khuynh nhất định không có việc gì đâu”

“Vũ Khuynh nhất định xảy ra chuyện gì rồi, đều là tôi sai, đều tại tôi cả, hãy để tôi chết đi” Nói xong y lại đập đầu vào cạnh bàn, Lam Thần bối rối cố hết sức mới giữ y lại được, cậu ôm chặt y vào lòng trấn an

“Đinh tổng, đừng suy nghĩ lung tung, không có gì đâu”

Nhìn thấy Đinh Lập Hiên bị thuốc tra tấn đến tự làm thương tổn mình, Lam Thần cảm thấy mềm lòng. Ảo giác của y càng ngày càng nghiêm trọng, nếu tiếp tục kéo dài y nhất định sẽ làm ra chuyện đáng sợ hơn nữa, cuối cùng Lam Thần vẫn dừng tay, không tiếp tục cho Đinh Lập Hiên dùng thuốc nữa. Bị tra tấn hơn một tháng, Đinh Lập Hiên mới dần dần khôi phục lại bình thường

[có thể sẽ có người thấy em Thần làm vậy hơn quá đáng nhưng ta lại thấy em nó làm vậy là hợp lý... dù sao em nó cũng trải qua 16 năm lầm lũi và bị hắt hủi. dù sao cuối cùng em cũng thu tay làm ta cảm phục em nó lắm]

Tâm trạng tuy đã dần dần hồi phục lại nhưng trạng thái tinh thần của Đinh Lập Hiên vẫn không tốt, mọi chuyện kéo đến khiến y mệt mỏi đến gần như chịu không nổi nữa. Với lại trong công ty còn có rất nhiều chuyện, việc kinh doanh bên Tần thị cũng cần có người đến đó tiếp quản, lúc này Đinh Lập Hiên lại đang bận rộn tứ bề, bỗng nhiên y chợt nhớ tới Lam Thần. Chuyện làng du lịch lần trước, Lam Thần xử lý rất tốt, giao việc kinh doanh cho người này Đinh Lập Hiên cũng thấy an tâm, phía Lam Thần cũng vui vẻ đi tiếp nhận nhiệm vụ

Trước lúc đi, Đinh Lập Hiên đã triệu tập cuộc họp cổ đông, tự mình bổ nhiệm Lam Thần làm tổng giám đốc, tiếp quản hai nhà hàng lớn ở Tần thị. Mọi chuyện ở công ty thông thường đều do Đinh Lập Hiên quyết định, những người khác tự nhiên cũng không dám phản bác gì, đến khi cuộc họp kết thúc, họ lập tức đi tới chúc mừng Lam Thần. Trở về văn phòng, Lam Thần vẫn đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn đến xuất thần, thế cho nên có người đi đến phía sau mình, cậu cũng không phát hiện. Đinh Lập Hiên bước nhẹ tới sau lưng Lam Thần, kéo cậu vào lòng

“Lam Thần, đang suy nghĩ gì vậy?”

“Đinh tổng, sao người lại muốn tôi tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc? Chẳng lẽ người không sợ tôi làm không tốt hay sao?”

Đinh Lập Hiên nắm bờ vai Lam Thần, xoay người cậu qua, một tay nâng cằm cậu lên, hôn nhẹ xuống

“Tôi tin em”

Cuộc họp hôm nay là do Đinh Lập Hiên triệu tập bất ngờ, Lam Thần cũng không ngờ y lại tự nhiên tuyên bố thăng chức cho cậu như vậy, thật sự là ngoài dự tính. Cậu xoay người qua ôm lấy eo cha mình, tựa đầu vào ngực y, khẽ thở dài một hơi

“Đinh tổng, tôi sẽ không để người thất vọng”

“Được, vất vả cho em rồi, có thời gian tôi sẽ đến thăm em”

“Sau khi tôi đi, người phải bảo trọng thân thể, đừng làm chuyện điên rồ”

“Yên tâm đi”

Đinh Lập Hiên cúi đầu hôn xuống, nụ hôn từ cạn đến sâu kéo dài rất lâu cũng không muốn tách ra

Đến tối, Đinh Lập Hiên tự mình đưa Lam Thần ra tận cửa, nhìn theo xe cho đến lúc khuất hẳn. Lần này đi, phỏng chừng một khoảng thời gian dài hai người cũng không thể gặp mặt rồi