Sửu Nhi

Chương 19



“Ngại quá, vừa rồi đã sơ ý làm cô bị thương, chân còn đau không?”

Giọng nói dịu dàng của chàng thanh kia làm tim Lý Vân đập mạnh vài cái, thầm nghĩ mình đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn có thể may mắn gặp được một người như thế này. [đúng là thứ chuyên đi cướp chồng người khác thì tốt tới đâu chứ thấy trai là 2 con mắt sáng như đèn neon   ]

“Không có gì, đã hết đau rồi”

Hải cẩn thận đỡ Lý Vân ngồi xuống ghế đá trước cửa siêu thị, nhìn cô ả đang vặn vặn đôi giày cao gót

“Cô mới mua giày phải không? Hay là đổi luôn đi”

“Để tôi tự mang là được rồi”

Lý Vân vừa định lấy đôi giày cao gót trong túi ra. Hải đã ngăn lại, y ngồi xổm xuống dưới chân ả, lấy một đôi giày mới trong túi ra, cẩn thận mang vào, cảm giác giống như hoàng tử mang giầy thủy tinh vào cho công chúa, vừa dịu dàng vừa thương tiếc. Xem ra chỉ cần là phụ nữ đều không thể chống đỡ được nhu tình như vậy

“Chân của cô đi lại không tiện, hay là để tôi đưa cô về nhà?”

“A, không cần đâu, lát nữa sẽ có xe tới đón tôi”

“Vậy cũng được, hôm nay tôi còn có việc gấp phải đi trước, tôi để lại số điện thoại cho cô, nếu chân cô có gì không ổn thì lập tức gọi điện cho tôi, tôi nhất định sẽ chịu tiền thuốc men”

Hải nói chuyện rất dịu dàng khiến người nghe cảm thấy ấm áp, y đúng là người vừa nhã nhặn lại vừa đúng mực, Lý Vân nhìn y một chut rồi cất danh thiếp vào túi

“Vậy tôi đi trước nha”

“Được, tạm biệt”

Hải mỉm cười, xoay người rời đi, Ly Vân lấy danh thiếp ra xem lần nữa, nếu ông chồng của mình mà có thể dịu dàng giống như y thì thật tốt! Nhưng cái tên kia rất trăng hoa, chỉ biết ở ngoài chơi gái, giờ lại còn thêm tật ghẹo trai nữa chứ. [bắt đầu so sánh là mầm mống tan vỡ gia đình cũng bắt đầu phát triển, Thần ơi phá banh nhà nó đi   ]

Lam Thần ở một góc bí mật gần đó nhìn thấy hết mọi chuyện. Đến tối, cậu hẹn Hải ở quán bar, thanh toán số tiền đặt cọc mười ngàn trước cho y

Trưa hôm sau, Lý Vân lại đến công ty, Lam Thần ngăn ả lại bên ngoài “Chào bà Đinh, Đinh tổng đang họp, tạm thời không thể quấy rầy”

“Tôi muốn gặp chồng mình còn chờ cậu cho phép hay sao? Tránh ra”

“Xin lỗi bà Đinh, Đinh tổng có dặn, không thể để người khác vào” Lam Thần cố ý làm ra vẻ thật kiên quyết

Lý Vân vốn không ưa Lam Thần, lúc này lại bị người này cản lại nên cục tức to thêm mấy phần, thuận tay cầm tách trà trên bàn hất thẳng vào mặt Lam Thần. Lam Thần không hề né khiến âu phục ướt một mảng thật lớn, chính vì đă sớm biết đó là nước ấm nên Lam Thần không hề tránh né! Lý Vân vừa tạt xong thì thấy Đinh Lập Hiên đi ra khỏi phòng họp, cúi đầu nhìn Lam Thần, quần áo ướt một mảng lớn, vẻ mặt ủy khuất, nhất thời nổi nóng lên

“Cô tới đây quậy cái gì?”

Tiếng hét lớn kia làm Lý Vân hoảng vía, nói không ra lời “Em…!”

“Từ nay về sau cô không được phép tới công ty nữa, mau về nhà đi”

Lý Vân hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi! Đinh Lập Hiên tới cạnh Lam Thần, rút khăn giấy ra lau mặt cho cậu.

“Em không sao chứ, có bỏng hay không?” 

“Cám ơn Đinh tổng, tôi không sao”

Lam Thần cầm lấy khăn tự mình lau chùi vài cái rồi cởi âu phục ra để trên ghế. Đinh Lập Hiên biết người này đang ấm ức nhưng để lại để trong lòng không chịu nói ra. Y đi tới vỗ đầu cậu, an ủi “Tôi vào họp một lát, em đi thay quần áo đi”

“Vâng, Đinh tổng, người đi trước đi”

Lam Thần mỉm cười nhìn Đinh Lập Hiên, Đinh Lập Hiên thấy thế mới an tâm trở vào họp! Lam Thần thầm cười, nếu như đoán không lầm thì ả Lý Vân đang hờn dỗi kia nhất định sẽ chạy đi tìm người kể khổ. 

Lý Vân ấm ức chạy ra khỏi công ty, chồng mình thế nhưng vì một tên trợ lý nho nhỏ mà bảo mình cút, mình đường đường là bà Đinh vậy mà lại không bằng cả một tên trợ lý! Lúc này không hiểu tại sao ả lại nghĩ đến chàng thanh niên ôn nhu hôm qua! Lý Vân lấy danh thiếp trong túi ra do dự một hồi cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho người này. Hải biết là “con mồi” gọi đến bèn vội vàng nhận lỗi, mời Lý Vân đi ăn cơm xem như đền bù! Một người lạnh lùng, một người ôn nhu, trong nháy mắt Lý Vân đã bị mê hoặc mà vui vẻ nhận lời mời.

Hải nhanh chóng phát huy phong độ thân sĩ đến cực hạn, có lần đầu tiên ắt có lần thứ hai, thứ ba, hơn nữa Đinh Lập Hiên càng ngày càng hay kiếm chuyện vô cớ với Lý Vân, thường xuyên nổi cáu. Lúc tâm trạng Lý Vân không tốt sẽ nhớ tới người tên Hải này, thường xuyên qua lại…

Một tháng sau, Hải mang theo một phong thư, đến quán bar gặp Lam Thần

“Mọi chuyện thế nào?”

“Rất thuận lợi, đây là thứ mà cậu muốn, hai mươi tấm ảnh và phim gốc”

Lam Thần nhận lấy phong thư rút hình ra xem, chụp không tồi, hài lòng gật gật đầu “Đây là bốn mươi ngàn còn lại”    

Hải cầm lấy tiền, không thèm đếm lại mà cất thẳng vào túi! Kế tiếp lại lấy ra một cuốn băng nho nhỏ “Đây là quà tặng kèm, không tính phí”

Lam Thần mỉm cười tiếp nhận rồi lấy mười ngàn trong túi ra đưa cho y “Đây là phần thưởng, số điện thoại của anh tôi sẽ nhớ kỹ, sau này còn nhiều vụ làm ăn còn nhờ anh giúp đỡ”

Hải không ngờ Lam Thần hào phóng như vậy, mỉm cười nhận lấy tiền

“Được, về sau nếu có vụ làm ăn nào cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp”  

“Ok, tạm biệt” Lam Thần đứng dậy, mỉm cười rồi xoay người ra khỏi quán bar. Sáng mấy ngày sau, Lam Thần vừa mới đến công ty thì nghe thấy nhân viên lễ tân gọi mình lại

“Trợ lý Lam, có bưu kiện gởi cho Đinh tổng, phiền anh mang lên giúp”[các bạn đoán thử xem trong phong bì có gì ???...    ]

Lam Thần nhận lấy bưu kiện “Được, cám ơn cô”

Mặt nhân viên lễ tân lập tức đỏ lên “Không cần khách khí như vậy đâu trợ lý Lam”

Lúc Đinh Lập Hiên đến công ty, thấy một bưu kiện đặt trên bàn mình, cởi áo khoát đặt một bên, mở bưu kiện nhìn thoáng qua, không có địa chỉ người gởi, xé bao bì, đổ những thứ bên trong ra ngoài! Thì ra đó là ảnh chụp vợ mình đang trần truồng ôm một tên đàn ông khác. Từ góc độ chụp của ảnh không thể nhìn rõ mặt tên đàn ông đó nhưng mỗi tấm đều có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của Lý Vân! Đinh Lập Hiên càng xem càng tức, bên trong còn có một tờ ghi chú đánh bằng máy.



Đinh Lập Hiên tức giận vỗ lên bàn một cái, tiếng vang lớn đến nỗi ngay cả Lam Thần ở ngoài cửa cũng nghe thấy. Cậu im lặng nghe ngóng tình hình, một lát sau thấy Đinh Lập Hiên mắt đầy lửa giận mở cửa bước ra.

“Lam Thần, bưu kiện kia từ đâu đến?”

“A…là lấy từ quầy lễ tân! Sao vậy Đinh tổng?” [giả ngu kìa   ]

“Bỏ đi, không có gì”

Đinh Lập Hiên trở vào mặc áo khoác, cầm mấy bức ảnh, bước ra khỏi cửa

“Đinh tổng, người muôn đi đâu?”

“Tôi về nhà một lát, có việc gì em cứ điện thoại cho tôi”

“Vâng, Đinh tổng đi thong thả”

“Ừm”

Lam Thần thấy y bước vào thang máy, vội vàng bảo tài xế chuẩn bị xe. Buông điện thoại xuống đi đến bên cửa thấy Đinh Lập Hiên lên xe rời đi, trong lòng cười lạnh một tiếng, xem ra là cha cậu đang định về nhà tìm Lý Vân tính sổ.

Đinh Lập Hiên về đến nhà, tức tốc đi ngay vào phòng ngủ, Lý Vân còn chưa biết đầu đuôi đã bị y đánh một cái ngã xuống đất “Sao anh đánh tôi”      

“Hừ, đây là chuyện tốt mà cô đã làm” Đinh Lập Hiên vứt mấy tấm ảnh lên người Lý Vân, nhìn thấy mấy tấm ảnh đó lòng Lý Vân không khỏi lạnh xuống 

“Ông xã, em bị người ta bỏ thuốc, có người muốn hại em, anh phải tin em, em không làm chuyện có lỗi với anh” Lý Vân ôm chân Đinh Lập Hiên không ngừng cầu xin

“Cút ngay”

Đinh Lập Hiên đá Lý Vân một cước, lấy điện thoại ra gọi cho Lam Thần

“Chào Đinh tổng”

“Bảo Trương luật sư phác thảo một bản hiệp nghị ly hôn”

“Ly hôn?”

“Nhanh lên”

“Vâng, Đinh tổng”

Lý Vân nghe thấy hoảng hồn lên “Ông xã, đừng…đừng ly hôn với em, em thật sự không có làm chuyện có lỗi với anh”

“Hừ, tôi nói cho cô biết, tôi đã quyết định ly hôn, hơn nữa một phân tiền cô đừng hòng có”