Sửu Hoàng

Chương 7



Trương Bình mơ mơ màng màng, cảm giác như bị ai đó dội nước lên. Mất máu quá nhiều khiến y vội vã há miệng điên cuồng uống.

Nước chảy vào cuống họng làm y ho lụ khụ, đầu đau như muốn nứt ra. Không, không phải muốn nứt ra, đầu y thực sự vỡ rồi.

“Xuẩn nô không biết trời cao đất rộng, vừa mới vào cung hơn nửa năm đã bị đưa vào Nội cung ti này, chính đại điện hạ chỉ đích danh ngươi nữa. Ngươi a, chờ đấy, sẽ bị lột da a!” Có ai ghé vào lỗ tai y ác ý cười nhạo.

Một tháng Trương Bình ở trong hình phòng của Nội cung ti thực sự bị lột mất một tầng da.

Y mở miệng nói một câu nô tài liền bị vả miệng, bị thuyết là không đủ cung kính.

Y bị bắt lột quần luyện tập quỳ trên đá cứng, quỳ đến hai đầu gối sưng đỏ, da rách thịt bong.

“Tiểu tử này có đúng là bị Tứ hoàng tử đánh đến hôn mê bất tỉnh? Sao hắn lại khóc như chết rồi? Ta nghe nói hắn khóc rất thảm, những người nghe hắn gào khóc lỗ tai đều đau!”

“Ai biết? Khả năng đầu hắn bị đập đến ngớ ngẩn, càng đánh hắn càng gào to. Lúc hắn được đưa tới, máu trên đầu chảy liên tục, vẻ mặt huyết ô thoạt nhìn rất giống quỷ. Có thể cứu trở về đúng là phép lạ.”

“Ngươi biết hắn phạm vào chuyện gì không?”

“Ta nói với ngươi, ngươi đừng nói với người khác. Nghe nói tiểu tử này to gan lớn mật dám bảo Đại hoàng tử nói bậy.”

“Thiệt hay giả? Hắn không muốn sống nữa sao?”

“Hay a, xuẩn, quả thực không biết là xuẩn ngốc hay tài giỏi nữa”

“Không ngu hắn sẽ không bị đưa đến chỗ này!”

“Cũng đúng. Này! Hảo quỳ thật thấp xuống! Lại để ông đây thấy ngươi không cúi gập lưng, ông đánh chết ngươi.”

Thái giám chủ sự hình phòng của Nội cung ti làm việc rất chu đáo, dạy y quản trụ miệng lưỡi, dùng châm đâm vào đầu lưỡi của y, đổ nước nóng vào mồm y, nói là “tẩy chuỷ” (rửa miệng)

Y được dạy cho biết thế nào là nô tài thân phận thấp hèn, một bên vừa hô “Tạ ơn ngài ban cho” một bên quỳ dưới đất ăn như loài cẩu.

Họ còn sợ y không nhớ kỹ giáo huấn, đem cắm trúc vào móng tay y, mỗi lần quỳ rạp đều chà xát trên mặt đất rất đau.

Trương Bình thời gian ở đây chưa bao giờ trưng ra tính anh hùng, y bị thụ hình khóc rất thê thảm, gào khóc lớn tiếng hơn bất cứ ai. Kẻ ngu si mới cứng ở đây, hơn nữa y cũng không phải không có oán hận. Trong lòng y thề độc tương lai nhất định sẽ đòi lại đủ.

Y một bên khóc lóc, còn một bên cầu xin tha thứ, người ta bảo y làm gì y sẽ làm cái đó. Khiến cho thái giám phụ trách thụ hình y nhịn không được phải quát lên : ”Câm miệng! Con mẹ nó, thật chói tai! Nếu lúc đầu ngươi ngoan ngoãn nghe lời như thế thì đã không phải chịu khổ.“

Hình phạt dằn vặt tội nhân của Nội cung ti rất đa dạng và phong phú. Vì không có chỗ dựa, không có người đồng tình ủng hộ, cũng không có bạc hiếu kính nên Trương Bình chỉ có thể nhất nhất chịu đựng mọi giáo huấn của thái giám chủ sự.

Như vậy Trương Bình sẽ thay đổi? Biến thành một nô bộc biết nghe lời như Đại hoàng tử kỳ vọng ư?

Trương Bình đích thực có thay đổi. Chí ít biểu hiện ra ngoài của y là như thế.

Bên trong, Trương Bình cũng cho rằng bản thân y đã thay đổi. Y nghĩ rất nhiều về sự kiện ở Tàng thư lâu cho tới những chuyện khác. Tỷ như, y biết mình không thể ăn nói lung tung, thích nói gì thì nói, ngoài ra nghìn vạn lần cũng không được để kẻ khác tóm ra nhược điểm; tỷ như, trăm ngàn lần không nên chống lại các hoàng tử, dù y có tuyệt thế võ công cũng phải xếp xó cam chịu. Huống chi y hiện tại chưa luyện đến bậc thiên hạ đệ nhất võ học.

Hay là y căn bản không nên làm thái giám. Trương Bình phát giác làm hoàng đế mới gọi là vĩ đại. Giá như có thể làm một người vừa mang tuyệt thế võ công, vừa cầm quyền sinh sát của hoàng đế trong tay, sống như vậy mới gọi là sống!

Chẳng biết trên đời này có thái giám làm hoàng đế không nhỉ?

Ân, mặc kệ y có thể trở thành hoàng đế thái giám đệ nhất thiên hạ hay không, ngược lại phòng giam của hình phòng thực sự là nơi tôi luyện tốt để y trở thành cao thủ a. Trương Bình mỗi ngày đều suy tư rất nhiều, cuối cùng cảm thán một câu như thế.

Bất luận cảm giác của Trương Bình thế nào, thiếu niên sôi nổi, phẩm chất anh hùng, vừa tràn đầy tinh thần trọng nghĩa lại ngây thơ không biết trời cao đất dày kia sau khi nhập cung gần một năm rốt cục bị nơi đây tàn nhẫn giày vò mài đi gai góc.

Bị giam trong hình phòng , chịu sự quản lý của Ti nội cung một tháng khiến y thay đổi, sự thay đổi mà đáng nhẽ ra cần phải tốn vài năm, thậm chí vài chục năm mới làm được. Thái giám từ nơi này đi ra dù trước đây có kiệt ngạo bất tuân đến đâu, gian ngoan thế nào đi nữa, sau khi rời khỏi đây nhất định sẽ trở nên phi thường nghe lời, phi thường thành thật.

Trương Bình lúc được thả ra cũng có vẻ phi thường thành thật, phi thường nghe lời.

-------------------

Hoàng Phủ Kiệt lại bắt đầu đói bụng. Bởi vì làm sai một chuyện, Hiền phi thiếu chút nữa đem trâm cài đâm nát lưng hắn. Nếu là trước đây, Hiền phi rất có thể sẽ đâm vào mi cốt hắn nhưng Hồng Tụ đã nhắc nhở nàng. Hoàng Phủ Kiệt đã tới Thái học viện đọc sách, không nên lưu lại vết thương trên mặt .

Mười lăm ngày trôi qua.

Đêm khuya, bên ngoài hình phòng Nội cung ti xuất hiện thân ảnh nhỏ bé, hắn xác định chỗ của hình phòng rộng lớn xong bèn loạt xoạt bò tới.

Bên trong truyền đến tiếng người khóc bi ai.

Chỗ này và lãnh cung được xưng là hai nơi u ám nhất trong hoàng cung, chẳng phân biệt ngày hay đêm, luôn luôn đầy rẫy tiếng la thảm thiết cùng kêu khóc vọng ra, người bình thường sẽ không ai chạy đến nơi đây.

Không ai chú ý tới hắn. Cũng chẳng có ai nghĩ sẽ có người chạy đến đây chỉ vì một thái giám tội nhân. May ra có người canh cửa chú ý tới, nhưng cũng không đặc biệt lưu tâm. Dù sao chỉ là một hoàng tử đi dạo trong cung vì tối không ngủ được. Chỉ cần hắn không bước vào khu vực cấm tiếp cận thì ai sẽ đa sự?

Bóng đen nằm trên thân cây gắng sức nhìn vào bên trong phòng.

Trong phòng có ánh sáng, tựa hồ như ai đó đang chịu thụ hình. Thỉnh thoảng truyền ra tiếng chửi bậy, tiếng cười nhạo cùng thanh âm đánh đập, còn có âm thanh khóc lóc van cầu rất thê thảm.

Khóc rất thê thảm là một thái giám trung niên đang bị treo lên.

Bị đánh rất thê thảm là một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, cũng bị treo. Tiểu thái giám này dường như mất đi tri giác, nhắm mắt cúi đầu mặc cho hình quan đánh chửi gã.

Bóng đen trên cây biến mất.

Sau đó mỗi đêm bóng đen đều tới, mỗi lần đều nấp trên cây nhìn thủ lĩnh thái giám Nội cung ti xử phạt các thái giám và ”giáo dục” tiểu thái giám nọ.

Hình phạt mỗi tối đều không giống nhau, mỗi ngày đều tiến hành “giáo dục” tiểu thái giám lúc đêm khuya.

Bóng đen vẫn nhìn, nghe, chứng kiến tất thảy.

------------------

Đêm đã khuya, Hoàng Phủ Kiệt vận một thân hắc y đứng trong sân, nhìn con chim nhỏ nằm trên mặt đất.

Điểu nhi cánh đã bị gẫy, con mắt đã mù, cái mỏ bị vỡ, lông chim cũng bị vặt phân nửa, trên bụng còn bị thủng một lỗ, nội tạng theo đó phòi ra.

Nhìn một hồi, Hoàng Phủ Kiệt ngồi xổm xuống nhặt lên một tảng đá, ác độc dùng đá đập đầu chim nhỏ, sau đó là đến cánh, thân thể, hai chân, đập đến không nhìn ra hình thù gì mới thôi.

Hoàng Phủ Kiệt đứng dậy dùng chân di di trên đất, xoá sạch mọi thứ.

Nhìn bùn đất dưới chân, nam hài âm thầm phát ra tiếng cười kỳ quái.

Hết thời gian đóng cửa tự kiểm, Hoàng Phủ Kiệt lại đến Thái học viện. Hắn thoạt nhìn giống như cũ, nhưng hình như vẫn có điểm khác.

Khi thủ hạ của Tam hoàng tử được lão tam bày mưu “vô tình” làm đổ nghiên mực của hắn, kết quả Hoàng Phủ Kiệt vốn luôn cam chịu bất ngờ đứng lên đá tên thị nô một cước, còn hung hăng mắng y một câu: Mắt chó của ngươi mù rồi!

Tam hoàng tử lúc đầu ngạc nhiên sau đó thì tức giận, lại nghe Hoàng Phủ Kiệt âm trầm theo sát hắn nói: “Tam hoàng huynh, ngu đệ vụng về đã thay các hoàng huynh giáo huấn y. Không thể để tiện nô cưỡi lên đầu ta làm mất mặt mũi và uy nghiêm hoàng gia.”

Nhị hoàng tử vỗ tay cười to, đứng dậy bảo hắn nói được lắm.

Đại hoàng tử cũng nói: “Lão tứ nói không sai. Lão tam, ngươi phải hảo hảo dạy bảo lại quy củ cho thị nô.”

Tam hoàng tử là một chủ nhân khôn khéo, hắn vỗ bàn quát “Cẩu nô! Bản điện phạt ngươi quỳ bên ngoài!”

Gã thị nô vội vàng dập đầu nhận tội, nhanh chóng ra ngoài điện quỳ.

------------------

Ba tháng sau, Trương Bình trở nên phi thường thành thật, phi thường nghe lời bị đuổi về Thụy hoa cung. Có người nói y ở trong đó thêm 2 tháng nữa để dưỡng thương, bởi vì Đại hoàng tử không muốn y chết, muốn đem tiện nô đã được hảo hảo dạy dỗ làm lễ vật tặng lão tứ.

Hiền phi nhận lại tiểu thái giám, vốn định trách phạt y nhưng thấy y run rẩy quỳ trên đất, vẻ mặt si ngốc, bộ dạng khùng dại, cũng chẳng có hứng thú mắng mỏ. Nương nương bèn phất tay ra hiệu cho Hồng Tụ tống y trở về viện của Tứ hoàng tử.

Trương Bình nơm nớp lo sợ lui ra, theo sát phía sau Hồng Tụ.

“Trương Bình.”

“Có nô tài.” Trương Bình lập tức đáp lại theo phản xạ có điều kiện.

Hồng Tụ nhìn y một chút, ba tháng không gặp, tiểu thái giám mười lăm tuổi này chỉ còn một tầng da mỏng. Nguyên sơ y thành thật nhu thuận, lại có phần chất phác ngây thơ hiếm có, nay khuôn mặt đã biến đổi tràn ngập sợ hãi, rất hèn mọn.

“Ai, ta từng nói ngươi thành thật nhưng ngươi thế nào lại ngu như thế? Kẻ ở bên trong kia có đáng để ngươi làm vậy?” Hồng Tụ thở dài thương xót. Hài tử hảo hảo như vậy mà bị phế đi.

“Bỏ đi, sau này ngươi chỉ cần hầu hạ Tứ hoàng tử cho tốt là được. Chờ hai ngày nữa ta sẽ phái một cung nữ đến chăm sóc cho ngươi.”

Trương Bình vâng dạ, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Thấy Hồng Tụ dẫn Trương Bình bước vào, Hoàng Phủ Kiệt đang ngồi ở bàn học hơi ngẩng đầu lên.

Hồng Tụ lơ đễnh, thái độ của Hoàng Phủ Kiệt đối với nàng luôn sợ đến nỗi không dám nói lời nào.

Trương Bình vừa bước qua cửa, lập tức lấy tư thế quỳ sát đất chuẩn mực nhất hô lên: “Nô tài Trương Bình khấu kiến Tứ điện hạ. Tứ điện hạ vạn phúc an khang.”

Hồng Tụ sau khi tùy ý dặn dò vài câu liền rời đi.

Trương Bình vẫn quỳ trên đất như cũ, không hề cử động.

Hoàng Phủ Kiệt cũng không có mở miệng bảo y đứng lên, chỉ tiếp tục vẽ tranh.

Trong phòng rất an tĩnh, không biết tự lúc nào Hoàng Phủ Kiệt ngừng bút, xoay người đối diện với Trương Bình đang quỳ rạp, yên lặng nhìn.

Trương Bình vẫn không cử động.

Hoàng Phủ Kiệt rốt cục từ ghế trên nhảy xuống đi tới bên cạnh Trương Bình.

Trương Bình khí tức rất an nhiên.

Hoàng Phủ Kiệt ngồi xổm, cúi đầu chổng mông nhìn kỹ mặt Trương Bình.

Trương Bình duy trì tư thế quỳ sát , hai tay đặt thẳng ở phía trước…đã ngủ say.

Hoàng Phủ Kiệt khẽ đẩy y.

Trương Bình ngã sụp sang một bên, hai chân vẫn duy trì tư thế cuộn lại, ngủ không biết trời trăng.

Tiểu hài tử chọc chọc mặt y, thấy y ngủ say như chết liền nằm nép vào trong lòng y, đầu dựa sát vào ngực, bàn tay nhỏ bé đặt lên thắt lưng, một chân gác lên hông Trương Bình, cũng nhắm mắt lại ngủ theo y.

May là Trương Bình nửa đêm giật mình tỉnh giấc, bằng không ngủ thẳng cẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, y không sinh bệnh mới là lạ.

Trương Bình tỉnh lại liền chú ý tới một thứ ấm nóng như lửa ở trước ngực. Tiểu hài tử bởi vì hàn lãnh, hận bản thân không thể chui sâu vào người Trương Bình, bấu víu vào y như chú khỉ con.

Trương Bình lau mặt, khổ não a.

Y định chạy trốn khỏi hoàng cung, thế nhưng hài tử này như thế bảo y phải ly khai thế nào đây? Dẫn hắn cùng đi ư? Đại khái là không chờ đến lúc bọn họ ra khỏi kinh thành, quan binh đã giết đến Phương Đỉnh thôn.

Tuy trải đời không nhiều, nhưng cái gì nên cái gì không nên, bản thân y hiểu rất rõ.

Trương Bình đập đập tay lên trán tiếp tục khổ não. Cách y đối đãi với vị hoàng tử này có đúng hay không? Kinh qua ba tháng “giáo dục”, y không dám liều khẳng định.

Hiện tại ngẫm lại, ba tháng trước y sao mà ấu trĩ!

Y cho rằng bản thân có khả năng trợ giúp Hoàng Phủ Kiệt, kết quả thì sao? Y chẳng qua cũng chỉ là một thái giám không có phẩm trật, tối hèn mọn, y có tư cách gì cùng một hoàng tử xưng huynh gọi đệ? Cho dù y được sủng ái bao nhiêu cũng chẳng có thân phận trèo cao. Biết trợ giúp hắn, dạy bảo hắn thế nào?

E rằng y thực sự sai rồi.

Trương Bình nhịn không được cảm thán, nghĩ bản thân phải trưởng thành hơn mới có thể gánh vác được trọng trách.

Thân thể đã khôi phục tri giác, Trương Bình ôm lấy tiểu hài tử đi tới bên giường.

Muốn đem tiểu hài tử đặt lên giường, nhưng làm thế nào thì tiểu hài tử treo tòng teng trên người y cũng quyết không buông.

Gỡ tay trái, hai chân lại quặp chặt lấy y.

Gỡ tay phải, tay trái lại quấn lên.

Tiểu hài tử khả dĩ biết có người muốn tách hắn ra khỏi Trương Bình, mặc kệ ý nguyện Trương Bình thế nào, tiểu hài tử ôm càng lâu càng chặt, sống chết cũng không chịu buông tay.

Trương Bình dở khóc dở cười. Này, tiểu quỷ, ngươi như vậy còn ngủ được sao?

“Điện hạ, thỉnh ngài thứ lỗi, nô tài trên người có thương tích, có thể thỉnh ngài buông nô tài ra?” Trương Bình cung kính nói, âm giọng có điểm khàn đục.

Tiểu hài tử lập tức buông tay. Trương Bình đặt tiểu hài tử nằm xuống giường. Tiểu hài tử đưa tay kéo vạt áo của y lại không chịu thả.

“Nô tài muốn đi thắp nến.”

Tiểu hài tử thả tay, Trương Bình bước tới chỗ giá cắm nến thắp sáng căn phòng.

“Ngài có đói bụng không? Nô tài đi chuẩn bị đồ ăn cho ngài ngay.” Trương Bình quay trở lại trước giường, cúi đầu chờ tiểu hài ra lệnh.

Tiểu hài tử dùng ánh mắt rất âm trầm nhìn y trừng trừng.

“Điện hạ, xin hỏi ngài đối với nô tài có gì phân phó?” Trương Bình cảm nhận được ánh mắt đối phương, không dám ngẩng đầu mà dè dặt hỏi.

“Đại ca.”

Ân?

“Ngươi là đại ca, không phải nô tài.”

Trương Bình cúi đầu cười mỉa “Trước đây đều là nô tài nói bậy, điện hạ chớ tưởng thật.” Trương Bình mơ hồ nói, vết phỏng trong miệng y vẫn chưa lành.

Tiểu hài tử lăn lông lốc một vòng, xoay người úp mặt vào tường không nói thêm gì với Trương Bình.

Trương Bình đứng chờ ở bên giường, nghĩ bản thân có nên quỳ mà chờ không. Suy nghĩ một chút, y quỳ xuống.

Trương Bình cúi đầu, lần thứ hai suy nghĩ đến chỗ y sẽ đi sau này.

Y từng tìm mọi cách tốt nhất để bang trợ Tứ hoàng tử, thậm chí còn muốn dạy dỗ tiểu hài tử ấy.

Nhưng sự thực chứng minh y còn ấu trĩ và nông cạn lắm. Y căn bản không có cách làm đạo sư của tiểu hài tử, chứ đừng nói đến bảo hộ hắn.

Y mới mười lăm tuổi, không phải là lão già năm mươi, chả có lấy chút kinh nghiệm phong phú về nhân sinh cùng học thức cao rộng, lấy gì chống lại những kẻ khi dễ Hoàng Phủ Kiệt? Hơn nữa bọn họ có quyền lực lớn, đối với y càng có quyền sinh sát.

Hay là y chỉ nên an phận làm một lão thị nô, ngày ngày hảo hầu hạ tiểu hài tử.

Hay là từ giờ trở đi, y phải để tiểu hài tử nhận thức được đặc quyền của hoàng tử, mà đặc quyền này ngoại trừ phụ hoàng của hắn, không ai đủ quyền lực cướp đoạt.

Y không có biện pháp dạy hắn thành thiên hạ đệ nhị, dạy hắn thành một hoàng tử chu toàn sao?

Mà muốn dạy tiểu hài tử trở thành một hoàng tử chân chính, nhất định phải làm tiểu hài tử này nhận thức được hắn là chủ nhân của y, còn y chỉ là nô bộc của hắn. Hắn chỉ có thể tùy ý tức giận trách phạt y, không cần thiết phải nương tay thương tình.

Trương Bình cho rằng bản thân y đã chạm đến điểm mấu chốt, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

Vai tiểu hài tử hơi run run.

Trương Bình giật mình.

Âm thanh nức nhở nho nhỏ kìm nén bi thương truyền đến tai y.

Y sao lại không chú ý tới Tứ điện hạ đang khóc.

“Ta biết ta vô dụng. . .”

“Ta không hiểu được. . . Ta không biết cách bảo hộ ngươi. . .”

“Ta nỗ lực cầu xin, thế nhưng. . . mẫu thân ngay cả liếc mắt nhìn ta cũng không nguyện.”

“Ta là hoàng tử thì có ích lợi gì chứ. . . Còn chẳng bằng một tần phi chịu sủng, thậm chí dưới cả một người cung nữ.”

“Bọn họ đều ghét bỏ ta, thậm chí thống hận ta, bây giờ ngay cả ngươi cũng không muốn ta nữa. . .”

“Nô tài không có!” Trương Bình nghe đến đây, rốt cục nhịn không được mở miệng.

“Ta không cần nô tài, ta cần đại ca!” Tiểu hài tử không nén nổi, khóc rống lên. Oa oa khóc, khóc đến tiểu thân thể co rúm lại.

“Ta muốn đại ca, ta cần đại ca, ngươi trả đại ca lại cho ta. . .Ư ư!”

Trương Bình cố gắng nhẫn nại. Tiểu hài tử tựa hồ đem toàn bộ ủy khuất của hắn từ trước đến nay trút ra, khóc lạc cả giọng.

Dần dần, tiếng khóc của tiểu hài tử nhỏ dần, trở nên nghẹn lại thút thít.

Khóc khóc, tiểu hài tử đột nhiên đập đầu vào tường.

“Bộp bộp!”

“Đại ca của ta đã không còn. . . Đại ca của ta cũng chê ta xấu, không muốn đến gần ta. . .”

Trương Bình nhịn không nổi nữa, quát to một tiếng, kéo tiểu hài tử lại gắt gao ôm vào trong lòng.

“Ai nói ta không cần ngươi nữa! Ta chỉ nói giỡn dọa ngươi mà cũng không được a! Ai kêu ngươi ngày đó dộng đầu ta thiếu chút nữa bể gáo. Còn nói ngươi không hung hăng, bình thường cũng không thấy ngươi. . .” Những suy nghĩ bị ép dưới đáy lòng quá lâu đang gào thét, Trương Bình thẳng thắn đem ra nói hết.

“Ô ô! Đại ca, đại ca! Trương Bình, Trương Bình!” Tiểu hài tử sống chết ôm lấy y, con mắt khô cạn không thể khóc nữa chỉ có thể gào khan.

“Được rồi được rồi, đêm hôm khuya khoắt cẩn thận kẻo người ta nghe thấy. Ngoan, đừng khóc nữa.” Trương Bình mười lăm tuổi vừa yêu thương vừa trìu mến ôm Tứ hoàng tử nhỏ bé đang khóc ầm, nhẹ giọng an ủi hắn.

“Suỵt, đừng khóc, ngoan.”

Tiểu hài tử dần dần ngừng kêu khóc, rúc vào trong lòng y tí tách rơi lệ.

Trương Bình đương vỗ về hắn, trong miệng bỗng lợm tanh. Vừa lúc tiểu hài tử ngẩng lên, thấy y đau đớn đến trợn mắt.

“. . . Làm sao vậy?”

“Lưỡi lại rách, đau chết ta.” Trương Bình thực sự đau buốt, bụm miệng chờ đau đớn qua đi.

“Ta xem.” Tiểu hài tử với tay về phía y.

Trương Bình cũng không có ý che giấu, mặc tiểu hài tử dùng tay mở miệng y xem xét.

“Tê! Đau, nhẹ thôi.”

Tiểu hài tử nghiêng đầu, để ánh nến chiếu rõ hơn một chút.

“Tiếng nói của ngươi làm sao vậy? Vì sao thanh âm khàn khàn như thế? Ngươi nói trên người không chỉ một vết thương, còn bị thương ở đâu nữa?” Tiểu hài tử bịt miệng, nén tiếng nấc nghẹn của mình.

“Không có gì, chuyện cũng qua rồi. Ta còn nhân họa đắc phúc (trong họa được phúc), nội công tăng thêm một bậc. Ha ha! Về phần thanh âm. . . có thể thanh quản đã bị thương rồi.”

Trương Bình không muốn làm tiểu hài tử lo lắng, giả vờ vui vẻ nói. Nhưng trong bụng y thì mắng chửi thái giám Nội cung ti tơi bời. Con bà nó, tất cả đều là bọn biến thái súc sinh giày vò con người! Cha mẹ y nói không sai, hoàng cung là mồ chôn người sống mà.

Tiểu hài tử gục đầu xuống, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, thân thể đã run nhè nhẹ. Sao lại không việc gì? Hắn đã nhìn thấy hết! Trương Bình chịu khổ ra sao, hắn hiểu rõ nhất.

“Thực sự ta không sao.”

Tiểu hài tử vòng tay ôm chặt y.

“Ta sẽ biến cường. Ngươi hãy chờ, ta nhất định giúp ngươi báo thù.” Tiểu hài tử nặng nề nói, đồng thời trong lòng cũng tự thề độc.

Trương Bình vui vẻ, mặc kệ tương lai ra sao, tiểu hài tử này tâm luôn luôn tốt.

“Hảo! Ngươi nỗ lực biến cường vì ta và cũng vì chính ngươi. Chúng ta chung quy không thể để bị dẫm nát dưới đế giày của kẻ khác, đúng không? Tốt nhất ngươi nên biến cường làm hoàng đế, đến lúc đó chúng ta không còn sợ ai nữa. Để không bị người khác khi dễ, phải trở thành kẻ đứng đầu thiên hạ!” Trương bình bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái.

“Ngươi xem phụ hoàng cha ngươi uy phong lẫm liệt, ông ta muốn ai sống thì người đó phải sống; muốn ai chết thì người đó không thể không chết; Hoàng hậu, tần phi còn có các hoàng tử trong hậu cung, ai được sủng ái, ai không được sủng ái, cuộc sống ai hảo, ai bất hảo, tất thảy đều do ý niệm của ông ta.”

“Nếu như ngươi thực sự trở thành hoàng đế, đừng nói là báo thù, xấu cũng có thể nói thành mỹ. Khi ấy người trong thiên hạ không một ai dám nói ngươi xấu, hơn nữa bọn họ còn nói ngươi là chân long hạ phàm, vốn trời sinh dị mạo. Ha ha!”

Trương Bình càng nói càng cảm thấy đúng. “Ta biết lúc trước ta căn bản đã đặt ra mục tiêu sai lầm cho ngươi. Ta không nên bồi dưỡng ngươi thành võ lâm cao thủ đệ nhị , ta phải bồi dưỡng ngươi thành hoàng đế có võ công thiên hạ đệ nhị mới đúng !”

Tiểu hài tử nghe xong, chăm chú hỏi y : ” Làm hoàng đế so với làm tướng quân càng cường đại hơn?”

“Đúng vậy.” Trương Bình trả lời không chút do dự.

Tiểu hài tử gật đầu : “Hảo, tương lai ta nhất định làm hoàng đế”

” Hảo, hảo, dứt khoát lắm! Không hổ là người ta chọn. Nhưng ngươi không được nói với ai, nếu không đừng nói là làm hoàng đế đến cái mạng của chúng ta cũng chẳng giữ nổi. A…đau!”

Trương Bình tìm được mục tiêu mới của cuộc đời, trong lòng nhất thời hưng phấn, càng nói với tiểu hài tử càng hùng hồn, tâm tình khoái trá nên nhịn không được mở miệng cười to. Kết quả vết thương ở miệng tét ra, y đau đớn bụm miệng che đi nhưng vẫn ôm tiểu hài tử lăn qua lăn lại trên giường, thuyết rất nhiều chuyện.

--------------

Gió thổi qua bứt lá hòe bay theo gió, khí trời dường như sắp có tuyết rơi.

Trương Bình bởi vì dưỡng thương nên đã bỏ lỡ tân niên đầu tiên trong hoàng cung. Tân niên đến, địa vị của Hoàng Phủ Kiệt cuối cùng cũng có nâng lên.

Biến hóa lớn như vậy nguyên nhân là do hoàng đế ở Tàng thư lâu từng thuyết các hoàng tử phải thân thiết với nhau. Mà yến thượng năm nay, Thắng đế đem lời này ra nói lại lần nữa. Lần này ngài tuyên ngôn trước mặt toàn bộ phi tần, hoàng tử cùng công chúa tới dự.

Tuy rằng như mọi khi, Hiền phi và Tứ hoàng tử không được mời tới dự niên yến nhưng thái độ của các hoàng tử đối với Hoàng Phủ Kiệt từ sáng chuyển vào tối, chí ít biểu hiện ra ngoài Hoàng Phủ Kiệt đã không còn bị khi nhục.

“Yêu, đây không phải là Trương công công gặp đại nạn không chết sao? Nghe nói ngươi đắc tội Đại hoàng tử điện hạ, bị đánh thành tên ngốc tử, có thật không?”

Trương Bình cúi đầu, mang thư túi đi phía sau Hoàng Phủ Kiệt.

Hoàng Phủ Kiệt quay đầu nhìn một chút.

Cung nữ cười nhạo Trương Bình tựa hồ hoàn toàn không có đem hoàng tử này đặt ở trong mắt, thấy hắn cũng chỉ thỉnh an lấy lệ, bắt đầu chọc ghẹo Trương Bình ở phía sau.

Thấy Hoàng Phủ Kiệt chạy tới cửa viện, xem ra cũng không có ý định quản Trương Bình, các cung nô khác lập tức nhào đến.

“Này Trương Bình, ngươi thực sự ngốc à? Vậy ngươi thiếu ta bạc lúc nào đưa ta?”

“Ha ha, đúng vậy đúng vậy, ngươi cũng nợ ta không ít bạc. Khi nào trả đây?”

“Trương bình, nhìn ta đi, ta là Liễu Thuận, ngươi không nhận ra sao?” Trong thanh âm hỗn loạn trêu ghẹo cũng có quan tâm.

Trương bình ngẩng đầu, cười khúc khích cộc lốc trả lời. “Hắc hắc.”

“Thảm rồi thảm rồi, thực bị đánh đến đần độn rồi.”

“Các ngươi đừng náo loạn nữa, hắn đã đủ đáng thương rồi a.”

” Hảo ngốc tử, ngươi đi theo Tứ hoàng tử chúng ta, không ngốc cũng bị dọa cho ngốc thôi.”

“Suỵt, La Lan nhỏ giọng một chút, ngươi cẩn thận khéo Hồng Tụ đại nhân nghe thấy.”

“Hừ, sợ cái gì. Hồng Tụ đại nhân có nghe được cũng sẽ không nói gì, đứa ngu si xứng với kẻ quái nhân, không đúng sao. Này, Trương Bình, dập đầu với cô đây một cái, cô đây sẽ cho ngươi qua”

“La Lan, ngươi đừng như vậy.”

”Sao, một thái giám không có phẩm trật như ngươi dám quản ta? Trương Bình có là người hầu hạ hoàng tử thì sao, y chẳng qua cũng chỉ là tiểu thái giám giống ngươi, La Lan ta đường đường cung nữ lục phẩm, phụ trách ngự tẩm sao không thể bắt y quỳ xuống?”

Trương Bình ôm thư túi ngơ ngác nhìn La Lan cười.

“Cười cái gì! Còn không quỳ xuống cho ta!”

“Vâng. Vâng. Nô tài khấu kiến nương nương, nô tài thỉnh an nương nương.” Trương Bình không hề phản đối, nằm sấp xuống lạy.

“Muốn chết hả, ngươi nói bậy bạ gì đó! Đứng lên đứng lên, đi đi, thực không ra gì!” Cung nữ La Lan miệng nói không ra gì, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra dáng ý ngầm tươi cười trên mặt nàng.

“Trương Bình, ngươi còn lơ ngơ gì đó?” Hoàng Phủ Kiệt cuối cùng cũng mở miệng gọi một tiếng.

Mọi người nghe Tứ hoàng tử gọi y, cũng không dám bạo gan ở lại trêu đùa Trương Bình nữa, bèn tản ra làm việc.

Trương Bình bò dậy, vẻ mặt kinh hoảng chạy về bên cạnh Hoàng Phủ Kiệt.

Cửa viện đóng lại !

Thấy Hoàng Phủ Kiệt vẻ mặt âm trầm hờn dỗi, Trương Bình mở miệng nói:

“Đừng tức giận nữa, không có gì đáng để tức giận. Nàng ta thân phận cao hơn ta, đó là sự thực. Nhưng nàng ấy là một cung nô nhỏ tại sao dám coi thường một hoàng tử? Ngươi có nghĩ tới chưa?”

Hoàng Phủ Kiệt không có gật đầu cũng không có lắc đầu.

Trương Bình nghĩ hắn đã minh bạch nguyên nhân, nhưng bản thân vẫn nói: “Bởi vì trong lòng nàng ta, ngươi hư danh vô thực uy. Nếu ngươi muốn làm hoàng tử thật sự, cần phải tạo uy. Ngươi cần biến cường trước, đầu tiên là không được sợ ai. Ngươi phải khiến họ sợ mình mới có khả năng nói tới lập uy.”

“Ngươi cần nhớ kỹ bản thân mình là hoàng tử. Trong cung, ngoại trừ đương kim thánh thượng, hoàng hậu nương nương và ba huynh trưởng ra thì chức ngươi lớn nhất. Ngươi không cần phải sợ bất luận kẻ nào, kể cả mẫu thân ngươi và Hồng Tụ.”

“Cung nô ở trước mặt ngươi có diễu võ dương oai bao nhiêu thì kỳ thực trong lòng bọn họ phi thường sợ hãi bấy nhiêu. Chúng sợ vì chúng tự biết mình nhỏ bé nên phải tận dụng cơ hội làm càn. Một ngày nào đó ngươi bày ra uy nghiêm hoàng tử, ta cam đoan không còn kẻ nào dám cưỡi lên đầu ngươi.”

“Nào, điện hạ của ta, thỉnh ngài ưỡn ngực cho ta xem.”

Ngực nhỏ lập tức vươn cao.

-------------------

Ngày mười lăm Tết nguyên tiêu, Trương Bình lui cui ở tiểu trù phòng làm cho tiểu hài tử một bát trường thọ diện. (mì trường thọ)

Tiểu hài tử vì không biết, gắp mì lên phát hiện sợi mì thật dài muốn cắt bớt.

“Chờ một chút.” Trương Bình vội vã ngăn lại “Đây là mì trường thọ, phải ăn từ đầu đến đuôi, không thể làm đứt đoạn.”

“Mì trường thọ? Ngày hôm nay mừng thọ ai?” Tiểu hài tử khó hiểu nhìn y.

“Ngày hôm nay không mừng thọ ai, bởi vì năm ngoái gặp đại nạn, nên năm nay làm cái này cầu cho ngươi có một năm xuôi chèo mát mái, cuộc sống viên mãn thuận lợi.”

“Đây là cho ta?”

“Đúng vậy.” Lẽ nào tiểu hài tử chưa từng ăn mì trường thọ?

“Sinh thần đều ăn mì này?”

“Ân.”

“Tại sao. . . ngày trước ta không có ăn”. Tiểu hài tử không nói tiếp, sắc mặt trở nên u ám.

“Có thể trong cung không có tập quán này, ăn mì trường thọ là phong tục quê ta. Nào, ngươi ăn đi, nếm thử tay nghề của đại ca. Nếu ngươi thích ăn, hàng năm ta sẽ làm cho ngươi. Nếu như ngươi không thích ăn, chúng ta sẽ làm cái khác.” Trương Bình cười nói, dời đi chú ý của tiểu hài tử.

Không, trong cung cũng ăn mì trường thọ. Tiểu hài tử từng nghe các hoàng tử khác đề cập qua, còn nghe bọn hắn so đo lễ vật phụ hoàng tặng vào ngày sinh thần. Những ký ức ấy vẫn bị hắn đặt trong góc sâu nhất, bởi vì mỗi lần nhớ tới trái tim hắn đều đau đớn, dằn vặt. Hắn không thích loại cảm giác ấy, vì thế hắn cấm bản thân suy nghĩ đến nó.

Ngày hôm nay rốt cục đã có người nhớ tới sinh thần của hắn, đồng thời còn làm cho hắn một bát mì trường thọ. Tuy rằng ngày hôm nay không phải sinh thần, nhưng chứng tỏ cuối cùng cũng đã có người đặt hắn ở trong lòng. Hắn liệu có thể chờ mong nhiều hơn một chút ?

“Lần đầu tiên có người làm sinh thần cho ta.” Tiểu hài tử cúi đầu.

Ân, cũng đoán được.

“Phụ hoàng luôn luôn làm sinh thần cho các hoàng huynh hoàng đệ, còn tặng bọn họ lễ vật. Có quả cầu bằng ngọc lung linh, tiểu mã câu, ngọc bội, san hô, vẹt, bảo kiếm, cung tiễn, văn phong tứ bảo, thật nhiều …thật nhiều… Đối với ta, người chưa từng có tặng gì.” Tiểu hài tử càng cúi đầu thấp hơn.

Trương Bình há mỏ, tiểu quỷ này học được binh sách bi ai từ bao giờ ? Vừa muốn cười lại không dám cười, mục đích của tiểu hài tử đã rất rõ ràng, hắn cũng muốn có quà. Y cũng chẳng đành lòng nhìn hắn như thế.

“Được rồi được rồi, ta biết khắp thiên hạ này chỉ có hoàng tử ngươi tối không được yêu thương. Mau, ăn mì đi.”

Tiểu hài tử chẳng tức giận, ngẩng mặt lên, hai mắt thâm thúy bắn ra tia mong chờ.

” Ăn mì xong rồi còn có cái gì nữa?”

“Ngươi phải ăn trước đã, không làm sợi mì đứt đoạn mới được.” Trương Bình phát hiện tiểu quỷ so với trước đây rất có tinh thần. Vừa nghĩ đây là công lao của y, không khỏi nho nhỏ đắc ý.

“Ăn thế nào a? Nhiều như vậy, ta sao nhét được hết vào mồm?” Tiểu hài tử nhìn mặt bát, đau đầu nói.

Trương Bình cười, thầm thương hắn ngay cả chuyện bình thường này cũng không biết làm sao. Xem ra không uổng phí ta mất một lượng bạc cho người ở Ngự thiện phòng mua mì về . Một lượng bạc chỉ bán cho y có một bát mì! Mụ nội nó, thật hiếp người quá đáng mà!

“Ngươi cho mì vào trong miệng nuốt, nhưng không được dùng răng cắn, bí quyết là dùng môi giữ lấy.”

Tiểu hài tử nghĩ cũng có lý, lập tức cầm đũa nếm thử. Thử dùng miệng hút sợi mì, từng chút một, không làm đứt giữa chừng. Trương Bình cố ý đem mì ra làm lý do tặng quà cho tiểu hài tử.

“Sợi mì thật dài, mệnh cũng thật dài. Ngày hôm nay Tết nguyên tiêu, Trương Bình ta chúc ngươi trường mệnh bách tuế, tuế tuế bình an, suốt đời viên mãn.” Trương Bình nói lời lành xong, lấy trên cổ mình chiếc trường mệnh tỏa (vòng trường mệnh) đeo lên người tiểu hài tử.

“Ta là một kẻ nghèo hèn, không có gì tốt cho ngươi, chỉ có cái này. Đây là vật ta mang trên người từ thưở lọt lòng. Theo tập tục của người xưa, tiểu hài tử phải đeo suốt cho đến ngày truyền lại cho con cháu mình. Nhưng ta hiện tại đã là thái giám, khẳng định không thể trông mong có hài tử. Trường mệnh tỏa tặng ngươi, cũng ngụ ý Trương Bình ta giao tính mệnh bản thân cho ngươi.”

Trương Bình giúp tiểu hài tử hảo chỉnh lại vạt áo, dùng bộ mặt nghiêm nghị hiếm thấy nói tiếp.

“Ở quê ta, đem trường mệnh tỏa tặng cho người khác có nghĩa là muốn giúp người đó tránh được đại họa. Ngươi hảo hảo giữ lại, chờ sau này có chiếc tốt hơn sẽ thay thế.”

Tiểu hài tử tay đặt trước ngực, mân mê chiếc vòng.

Trương Bình cười “Không phải là cái gì đáng giá, làm bằng đồng thau thôi. Ngươi đừng tưởng nó là bảo vật gì.”

Tiểu hài tử đột nhiên nhảy từ ghế trên xuống, đi tới bên cạnh Trương Bình giang hai tay ra.

Trương Bình đã thành thói quen, ôm tiểu hài tử bế ngồi lên đùi.

Tiểu hài tử cũng im lặng, thò tay vào trong y phục móc trường mệnh tỏa ra để trong lòng bàn tay ngắm nghía.

Trương Bình cứ như vậy ôm hắn, thuận miệng nói với hắn rất nhiều chuyện cần chú ý.

“Nếu muốn trường mệnh bách tuế, ngoại trừ cần phải giả bộ ngu ngốc trước mặt kẻ khác, còn phải chú ý đến quan hệ thiệt hơn sau này. Ngươi xem Nhị hoàng tử điện hạ không có võ nghệ, nhưng lại có thể cùng Đại điện hạ địa vị ngang nhau. Là vì sao? Nguyên nhân là Nhị hoàng huynh ngươi biết lôi kéo nhân tâm các hoàng tử khác, mượn đao giết người. Hắn tuổi còn nhỏ mà đã rất lợi hại trong giao tiếp với các hoàng tử. Ngươi sau này phải học Nhị hoàng huynh người rất nhiều.”

“Ân.”

Tiểu hài tử nhớ kỹ: Hồ ly lợi hại hơn sài lang, bởi vì nó có thể mượn đao giết người.

Trương Bình thấy hắn gật đầu, vui mừng xoa xoa cái đầu nhỏ. Khó trách mẹ y ưa truyền thụ tri thức cho huynh đệ bọn y, nguyên lai là cảm giác giáo dục người khác không tệ chút nào.