Surrender My Love

Chương 34



RAGNAR yêu cầu được đi xem lâu đài của Selig và sau khi đức vua rời khỏi, yêu cầu của anh được đáp ứng. Erika cảm thấy khá lo lắng trong lúc họ đi vì nàng không được đi cùng họ, và họ rời khỏi trước khi nàng đủ cam đảm để đòi theo cùng. Và rồi họ đi với nhau, làm sự lo lắng của nàng còn tồi tệ hơn.

Nhưng người duy nhất nói chuyện với nàng là bố mẹ của Selig, và rất ngắn gọn. Còn lại tất cả những người trong đại sảnh, hoặc ít nhất là từ những người phụ nữ, nàng không nhận được gì ngoại trừ cái nhìn đầy thù địch. Nàng đã dám cưới Selig của họ. Họ sẽ không tha thứ cho nàng vì điều đó.

Nàng thực sự cũng không quan tâm đến chuyện đó lắm. Tất cả những gì nàng có thể nghĩ là anh trai nàng và chồng nàng đánh giết lẫn nhau và không ai ở cùng để ngăn họ lại.

Chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng ngạc nhiên thay, không có gì xảy ra cả. Ragnar và Selig trở về trước khi trời tối, không ai bị thương, và Ragnar chắc chắn vui vẻ hơn trước lúc anh đi.

Anh chỉ nói những điều tốt về lâu đài của Selig – từ cái nhìn của một người đàn ông. Anh ta có khá ít nô lệ dễ dãi mà một người vợ muốn loại bỏ, nhưng ngoài việc đó ra, anh nghĩ là em có thể xoay xở tốt ở đó."

Sự nhấn mạnh mà anh nhấn vào từ đó bảo nàng rằng, Ragnar, ít nhất, đã được “thư giãn”, điều có thể khiến tâm trạng của anh thoải mái như vậy. Anh trai nàng thường thoải mái bất ngờ sau khi quan hệ. Nàng tìm kiếm dấu hiệu đó ở chồng mình, nhưng anh trông không khác gì khi nàng nhìn thấy anh trước đây khi ở giữa đám đông, cười nói với tất cả những người phụ nữ.

Không phải chuyện anh ở xung quanh những người phụ nữ mời gọi làm nàng khó chịu. Anh có thể và sẽ làm như anh thích, giống như tất cả những người đàn ông vẫn làm, và nàng không có quyền gì để nói, không chỉ vì mối quan hệ kỳ lạ của họ, mà bởi vì những người vợ hiếm khi được tham dự vào những gì chồng họ làm. Một người vợ sẽ may mắn nếu một hoặc nhiều tình nhân của chồng không sống cùng mái nhà với mình.

Erika không có ý định phá vỡ điều đó và phàn nàn nếu nàng không phải là một trong những người may mắn đó. Nàng có thể đã quan tâm đến điều đó, thực sự yêu chồng mình và mong đợi nhiều hơn ở anh. Nhưng có điều gì như thế cả.

Trong khi tâm trạng của anh trai nàng đã trở nên khá dễ chịu, tâm trạng của Erika chuyển từ sự lo lắng sang bực bội. Nàng chỉ có thể cố đổ lỗi cho việc nàng đã nói dối, và lo lắng cả ngày chứ chắc chắn không phải do Selig có thể không chung thủy.

"Anh ta có khiếu hài hước rất thú vị đấy, Rika," Ragnar bảo nàng trước khi họ ngồi vào bàn. "Nhưng anh chắc rằng em đã tự khám phá được điều đó rồi."

Nàng chẳng biết gì về chuyện đó. Selig? Thú vị? Cũng giống như một con sói đang sùi bọt mép ý.

Turgeis quay lại trại của Ragnar cho bữa tối, nhưng luôn trở lại vào mỗi bữa ăn. Với trang phục của mình, anh ngồi với những người nô bộc ở bàn khác. Những ghế xung quanh anh đều trống, những người đàn ông ở đây đều rất thận trọng khi làm gì đó quanh anh. Kể cả những người hầu cũng lo lắng tột độ khi phục vụ anh. Hai tai nạn xảy ra bởi vì những ngón tay run rẩy.

Nhận thức được điều này cũng khiến Erika khó chịu. Bạn của nàng chẳng làm gì cho những người Saxons này sợ hãi, vậy mà họ chỉ nhìn vào hình dáng của anh mà không thấy gì xa hơn. Dĩ nhiên điều đó cũng chẳng giúp gì, khi anh thường trừng mắt nhìn về phía Selig, và khi Turgeis trừng mắt lên, anh trông khá là đáng sợ. Tuy nhiên, điều đó có vẻ như chẳng làm phiền gì, nên người khác cũng không nên khó chịu về điều đó.

Nhưng điều đó gợi cho Erika nhớ đến kết luận mà nàng đã rút ra và lo lắng trong quá khứ. Turgeis là một người đang ông cô độc. Mọi người ở Gronwood đã chấp nhận anh, theo nghĩa là gắng lờ anh đi. Không ai giúp đỡ chia sẻ với anh cả.

Erika, người bạn duy nhất của anh, thực tế, khá là buồn bã vì điều này. Nàng đã cố gắng thay đổi điều này trước đây. Nàng đã kiếm cho Turgeis một người hầu cận, nhưng cậu bé đã chạy trốn. Nàng cố gắng khiến anh tham gia vào những nhiệm vụ cùng với những người cùng lứa với anh, nhưng chẳng đi đến đâu. Nàng thậm chí đã cố gắng khuyến khích những người phụ nữ ở Gronwood về anh, nhưng bọn họ hoặc là trông sợ hãi vì chuyện đó hoặc cười phá lên. Anh đã xấp xỉ bốn mươi. Anh đáng lẽ nên có vợ và gia đình của mình.

Nàng đã có chút hi vọng nhỏ nhoi rằng chuyện sẽ khác đi ở Wessex với những người mới, bao gồm cả những người Nauy giống như anh. Chưa kể những người phụ nữ ở đây đều đã quen thuộc với chiều cao của Selig và Royce, chỉ thua Turgeis có nửa foot. Nhưng từ những gì nàng nhìn thấy, hi vọng đó quá mỏng manh.

Ở bàn mình, nàng ngồi giữa chồng và anh trai nàng. Để che mắt Ragnar, Selig vòng tay ôm vai nàng khá thường xuyên để thể hiện sự thân mật giữa vợ chồng nàng. Anh thậm chí còn tựa gần vào và hôn cổ nàng, khơi nên cảm giác dễ chịu trong thân thể nàng- điều mà nàng chẳng thích một chút nào. Và anh thì có vẻ như chẳng hề nghĩ gì đến chuyện đó sẽ tác động đến nàng ra sao.

Nàng bị bỏ qua trong phần lớn cuộc trò chuyện bởi chồng và anh trai nàng nói đến những chuyện mà nàng không hứng thú gì, hoặc họ nói chuyện với những người khác. Gia đình của Selig khiến Ragnar cảm thấy mình được hoan nghênh, nàng rất cảm kích điều đó. Đây có thể là bữa ăn vô cùng khó chịu cho bọn họ, nhưng Ragnar rất thích bữa ăn này. Selig cũng vậy, nếu điều đó có nghĩa, anh cười rất nhiều và không chìm vào rượu bia như hôm trước. Chỉ mình Erika ước rằng mình đang ở chỗ khác, không phải vì lợi ích của anh trai nàng, nhưng hành động của nàng thì lại khác.

Khi nàng cuối cùng cũng có thể rời khỏi mà không phiền mọi người, nàng ngạc nhiên khi nghe Selig bày đặt lý do để đi cùng nàng. Không chỉ điều đó, mà còn chuyện cánh tanh anh ôm ngang eo nàng khi anh hộ tống nàng rời khỏi sảnh, một lần nữa chỉ để che mắt Ragnar, và nàng đau đớn nhận thức được điều đó, những ngón tay trải rộng ra một bên sườn nàng, giữ nàng thật sát vào anh. Anh cũng không thả nàng ra kể cả khi họ lên cầu thang và không ở trong tầm nhìn của mọi người nữa, dù nàng cố gắng để tránh xa khỏi anh. "Cô phải đồng ý, wench, thế này cũng tốt chả kém gì sợi dây xích của cô” anh nói với nàng khi anh mở cửa vào phòng của anh – giờ đã là phòng của họ.

Nàng đã có thể giật người tránh xa khỏi anh. Sau câu bình luận đó, nàng gần như muốn cào anh để đáp trả. Và nàng có lẽ đã trả lời một cách chế nhạo nếu đống quần áo trên giường không thu hút sự chú ý của nàng.

Anh đứng ngay phía sau nàng, dù anh không đụng vào nàng nữa. "Em gái tôi thật là rộng rãi." Anh nói.

Quả thực như thế thật. Có ba chiếc áo dài với những chiếc áo mặc trong rất phù hợp, và không phải dạng quần áo để dành quyên góp.

"Sự rộng lượng của cô ấy là cho anh, không phải tôi," nàng trả lời với một chút cay đắng.

"Sao lại thế?"

"Để anh không cảm thấy xấu hổ bởi một người vợ ăn mặc rách rưới, dĩ nhiên."

"Và làm thế nào mà chuyện đó làm tôi xấu hổ, wench?"

Nàng nghe thấy tiếng cười trong giọng nói anh. Nàng quay lại nhìn vào đôi mắt xám của anh. “Vậy thì tôi nhầm.” Nàng nhún vai. “Chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, nên anh có thể đem trả những thứ này cho em gái anh. Anh trai tôi sẽ gửi quần áo của tôi đến, nhưng nếu anh không thích tôi mặc chúng, anh có thể khóa chúng lại hoặc vứt chúng đi."

"Hoặc quẳng chúng ra ngoài cửa sổ, như cô đã làm thế với đồ đạc của tôi?" anh chất vấn.

Ngay lập tức nàng đưa mắt tìm những sợi xích mà anh đề cập tới, hi vọng mình không thấy chúng. Nàng nhìn thấy chúng ở trong góc của nàng, và sự tức giận của nàng khơi lên ngay khi nhìn thấy.

"Tôi từ chối đeo chúng lần nữa," nàng nói nhẹ nhàng nhưng không kém giận dữ.

"Nếu tôi muốn, cô sẽ phải đeo chúng vào."

"Vậy thì anh sẽ phải có một cuộc chiến để làm được thế," nàng hứa hẹn.

Anh cười phá lên. "Chúng ta đã biết kết quả của việc đó rồi phải không?"

Nàng bắt gặp cái nhìn của anh, một mày nhướng lên. "Thật sao? Tôi không đề cập đến tôi, Selig, tôi nói đến Turgeis. Anh ấy sẽ nổi giận nếu anh ấy nhìn thấy tôi bị xích."

Sự thích thú của anh chấm dứt ngay tại đó. "Cái gã khổng lồ khốn kiếp—"

"Ở bên tôi nếu anh không muốn tháo gỡ những gì đã xong xuôi hôm nay. Anh trai tôi đã cứu mạng anh. Tôi cứu Turgeis. Nhưng không như anh, anh ấy đã cố gắng cả đời để trả nợ tôi."

"Tôi đã trả nợ cho anh trai cô," anh gầm lên. "Tôi từ chối đánh nhau với anh ta."

"Kết quả của chuyện đó vẫn chưa đảm bảo, thế nên nó hầu như không đủ." Anh trừng trừng nhìn nàng trong một lúc; sau đó, anh nói, rất nhẹ nhàng, "Chọc tức sự kiềm chế của tôi là khuấy động sự đam mê của tôi đấy. Nêu cô không muốn phải làm quen với điều đó, tôi khuyên cô không nên nói gì thêm."

Anh quay đi, gạt nàng ra. Câu hỏi của nàng vang lên, không ngờ tới – và không liên quan gì. "Anh có ve vãn nô lệ của mình hôm nay giống như anh trai tôi làm hôm nay không?"

Anh quay lưng lại, ánh mắt hoài nghi trong vòng 2 giây. Rồi sự thích thú quay lại trong đôi mắt, và anh trao nàng nụ cười mà nàng ghét cay ghét đắng.

"Và phá hỏng ảo tưởng của anh trai cô là chúng ta là cặp đôi mới yêu nhau sao? Dĩ nhiên là không. Chuyện đó có thể đợi đến lúc sau khi anh trai cô rời khỏi đây."

Nàng quay lưng mình lại với anh và tiến đến cái góc của mình, quyết tâm lờ anh đi. Nàng không thể tin được rằng nàng đã hỏi câu hỏi đó. Chỉ bởi vì anh đề cập đến sự đam mê, gợi cho nàng nhớ đến suy nghĩ của mình về khuynh hướng không chung thủy của anh. . .

Nàng cảm thấy nhục nhã. Nàng nghe có vẻ ghen tuông! Và cái tên độc tài đẹp trai kia được mua vui bởi nó!

Nàng tìm cách viện cớ. Chắc chắn nàng nghĩ điều gì đó như là để thỏa mãn trí tò mò của nàng, chú không phải ghen tuông. Nàng không ghen.

"Mình không ghen!" nàng nói với với bức tường trước mặt nàng.

"Thật là nhẹ nhõm đấy," anh nói phía sau lưng nàng, ngay trước khi những chiếc áo dài của Kristen bị trùm lên người nàng. “Làm gì đó với những thứ này đi. Cô có thể mặc hoặc không mặc chúng, nhưng không nên trả chúng lại cho em gái tôi cho tới khi cô có đủ quần áo để thay thế chúng. Nó sẽ bị tổn thương khi sự rộng lượng của nó bị rẻ rúng."

"Nó có ảnh hưởng đến tôi chăng?" nàng bật lại.

"Cuộc thỏa thuận của chúng ta rất dễ lung lay, wench. Tôi sẽ không có ý định thử xa hơn, nếu tôi là cô."

Nàng không đáp lại.