Sụp Đổ Hình Tượng

Chương 42



Từ Huệ Linh nghe anh ta nói như vậy thì lập tức giải thích: “Chú cảnh sát, lần trước tôi đã nói với chú rồi, tôi không theo dõi chú.”

Cô ta vừa mới phẫu thuật xong, sắc mặt tái nhợt, giọng nói cũng nhỏ, vừa nói ra như vậy liền có chút giống như bị người ta khi dễ.

Cảnh sát Tả không tiếp tục chuyện rốt cuộc cô ta có phải theo dõi hay không, chỉ hỏi chuyện vụ án hôm nay: “Cà phê là cô mua sao?”

Từ Huệ Linh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Chuyện xảy ra ở quán cà phê lần trước, cô cũng ở hiện trường, nghe nói cô còn là người báo cảnh sát?”

“Đúng vậy.”

“Nếu vậy, sao cô còn đến đó mua cà phê?”

Từ Huệ Linh nói: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy, cà phê chỗ đó hương vị không tệ lắm, hơn nữa lại tiện đường nên tôi đến đó mua. Tôi không nghĩ tới họ lại hạ độc trong cà phê.”

Cảnh sát Tả nhìn cô ta, nói: “Bây giờ còn chưa thể xác định là người trong quán cà phê hạ độc.”

Từ Huệ Linh ngẩn người, hỏi anh ta: “Chú nói vậy có ý gì?”

Cảnh sát Tả nói: “Ngoại trừ người trong quán cà phê, cô cũng có cơ hội hạ độc.”

Biểu cảm của Từ Huệ Linh có chút dại ra, dường như không thể tưởng tượng được anh ta lại đưa ra giả thiết như vậy: “Vì sao tôi muốn hạ độc chứ? Nếu tôi biết có độc, tôi còn uống sao?”

Cảnh sát Tả nói: “Cũng có thể vì cô muốn thoát khỏi nghi vấn, cố ý uống.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Huệ Linh lập tức trở nên vô cùng ấm ức, chẳng bao lâu nước mắt liền rơi xuống: “Chú thấy tôi chỉ là một cô gái nhỏ nên mới bắt nạt tôi sao? Đầu tiên là nói tôi theo dõi chú, bây giờ lại nói tôi hạ độc? Những người xấu trong quán cà phê đó sao chú không đi xử lý đi, lại ở đây bắt nạt một cô gái?”

Cảnh sát đi cùng cảnh sát Tả thấy tình hình của cô ta thì có chút đau đầu, anh ta sợ nhất là nhìn con gái khóc lóc: “Đội trưởng Tả…”

Cảnh sát Tả nâng tay lên, ý bảo anh ta đừng nói chuyện: “Tôi cũng chưa nói chắc chắn là cô làm, tôi chỉ nói có khả năng này. Cô cũng đừng khóc, không phải cô làm thì chúng tôi nhất định sẽ không đổ oan cho cô.”

Từ Huệ Linh thút tha thút thít xoa xoa nước mắt, cảnh sát Tả lại hỏi cô ta: “Số điện thoại người nhà cô là số mấy? Chúng tôi liên lạc họ đến bệnh viện.”

Từ Huệ Linh đọc số, cảnh sát Tả bảo nhân viên cảnh sát bên cạnh đi gọi điện thoại. Bản thân anh ta thì ở lại, yên lặng nhìn Từ Huệ Linh một lúc rồi mới hỏi cô ta: “Cô biết Hướng Xung sao?”

Nội tâm Từ Huệ Linh chấn động.

Cảnh sát Tả nhìn cô ta không chớp mắt, một giây cũng không rời khỏi khuôn mặt cô ta.

Từ Huệ Linh ngước mắt lên, nhìn anh ta hỏi: “Không quen, Hướng Xung là ai vậy? Là người của quán cà phê sao?”

“Không phải, tôi chỉ tuỳ tiện hỏi một chút.” Cảnh sát Tả tuỳ ý nói, nhưng Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh ở phía sau đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

“Được rồi, chúng tôi không làm phiền cô nữa, cô nghỉ ngơi trước đi, chờ người nhà tới rồi chúng tôi liên lạc lại sau.” Cảnh sát Tả giải thích xong liền mang Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh rời khỏi phòng bệnh.

Sát vách phòng bệnh của Từ Huệ Linh là phòng của Phương Nhất Sưởng.

Bởi vì lượng cà phê mà cậu ta uống nhiều hơn Từ Huệ Linh nên tới hiện tại vẫn còn chưa tỉnh. Cha mẹ cậu ta sốt ruột vây quanh bác sĩ, không ngừng hỏi han tình huống của Phương Nhất Sưởng. Sau khi thấy cảnh sát Tả đi đến, ba Phương tức giận mà bước qua, yêu cầu anh ta phải lôi người hạ độc ra trước pháp luật.

“Cái quán cà phê đó lần trước xảy ra chuyện thì phải đóng cửa chứ! Để bọn họ tiếp tục buôn bán thì không biết lần sau người bị hại sẽ là ai!”

Cảnh sát Tả trấn an nói: “Đồng nghiệp của chúng tôi đã đến quán cà phê rồi, ông yên tâm, nếu đúng là bọn họ làm thì chúng tôi nhất định sẽ không để họ thoát tội.”

Mẹ Phương cũng bước tới, ở bên cạnh nhắc ba Phương nói nhỏ thôi, đừng làm phiền Phương Nhất Sưởng nghỉ ngơi.

Cảnh sát Tả đi qua một bên, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh theo sau hỏi anh ta: “Cảnh sát Tả, lời lúc nãy anh nói là có ý gì? Từ Huệ Linh có quan hệ gì với Hướng Xung?”

Cảnh sát Tả không trả lời mà hỏi ngược lại: “Mấy đứa quen biết Từ Huệ Linh bao lâu rồi? Có biết tình hình cô ta không?”

Hoắc Thành nói: “Chúng tôi biết cô ta vào kỳ kiểm tra giữa kỳ lần trước, cô ấy giúp chúng tôi một chuyện. Tôi chỉ biết nhà cô ấy ở đâu thôi, những chuyện khác đều không biết.”

Cảnh sát Tả hỏi: “Vậy tại sao mọi người đến thư viện cùng nhau?”

Hoắc Thành nói: “Chuyện ở quán cà phê lần trước, cô ấy lại giúp chúng tôi cho nên đã thêm wechat. Bởi vì sắp tới kỳ thi cuối kỳ nên cô ấy muốn chúng tôi giúp cô ấy ôn tập, chúng tôi mới đồng ý.”

“À, như vậy sao.” Hai bạn học sinh Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh, thật ra vừa nhìn đã biết là học sinh ngoan rồi, “Vì sao cô ấy mua cà phê cho mọi người?”

Thẩm Oản Doanh nói: “Gần đây cô ấy hay hỏi bài trên wechat, mua cà phê vì muốn nói cảm ơn chúng cháu.”

Cảnh sát Tả nghĩ nghĩ, nói với cô: “Có thể cho tôi xem lịch sử trò chuyện của các cô không?”

“Được ạ.” Thẩm Oản Doanh lấy di động của mình ra, tìm tin nhắn của Từ Huệ Linh rồi ấn mở ra cho cảnh sát Tả xem.

Cảnh sát Tả lật xem lên, hai người bọn họ thêm wechat sau ngày xảy ra chuyện ở quán cà phê, sau đó vẫn thường xuyên liên lạc. Đúng như Thẩm Oản Doanh nói, Từ Huệ Linh vẫn luôn hỏi bài trên wechat, cũng muốn mời bọn họ uống nước để cảm ơn. Tất cả mọi chuyện dường như đều thông suốt.

Nhưng trực giác nói cho anh ta biết, sự việc không đơn giản như vậy.

“Đội trưởng Tả.” Cảnh sát đi cùng cảnh sát Tả sau khi gọi điện thoại xong liền quay lại báo với anh “Số điện thoại Từ Huệ Linh cung cấp không gọi được, không ai bắt máy, đợi một lát tôi sẽ thử lại. Mặt khác, bên phía lão Tiêu nhắn tin tới, nói người của quán cà phê không thừa nhận hạ độc, bọn họ vẫn đang điều tra, trước mắt không thấy chỗ nào khả nghi.”

“Được.” Cảnh sát Tả vốn cảm thấy, nếu vì sự việc lần trước mà hạ độc, còn là dùng chính cà phê chỗ mình hạ độccthif nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.

Nhưng nếu là Từ Huệ Linh đầu độc, động cơ của cô ta là gì?

Vừa rồi chỉ là suy nghĩ vụt thoáng qua, anh ta mới hỏi chuyện Hướng Xung, suy đoán từ biểu cảm của cô ta, anh cho rằng Từ Huệ Linh không phải như lời cô ta đã nói, không quen biết Hướng Xung.

“Tiểu Lưu, cậu đi điều tra xem địa chỉ nhà Hướng Xung bây giờ ở đâu.”

“Vâng, đội trưởng Tả.” Tuy rằng Tiểu Lưu không biết hai việc này có liên quan gì tới nhau, nhưng nếu đội trưởng Tả muốn điều tra thì nhất định là có nguyên nhân!

Hoắc Thành nghe được bọn họ nhắc tới Hướng Xung, không nhịn được lại hỏi: “Cảnh sát Tả, anh cho rằng Từ Huệ Linh quen biết Hướng Xung?”

Cảnh sát Tả trầm ngâm một lát, nói với anh: “Chỉ là suy đoán của tôi thôi. Lần trước hai người liên lạc với tôi vì chuyện của Hướng Xung, cho nên tôi nghĩ nếu Từ Huệ Linh đã xuất hiện ở quán ăn đó, có phải cũng bởi vì Hướng Xung hay không?”

Hoắc Thành rũ mắt, giống như đang tự hỏi. Nếu Từ Huệ Linh ngày đó thật sự theo dõi bọn họ, như vậy suy đoán này của cảnh sát Tả là có khả năng.

Từ Huệ Linh và Hướng Xung, bọn họ có quan hệ gì? Từ Huệ Linh rốt cuộc muốn làm cái gì?

Lần trước gặp mặt Hướng Xung, bọn họ cũng không để lại phương thức liên hệ, lúc này Hoắc Thành có vài phần hối hận.

Không nghĩ tới, anh lại vẫn tiếp tục dây dưa với Hướng Xung.

“Hai đứa về trước đi, bên này có tin tức gì tôi sẽ thông báo.” Cảnh sát Tả thấy sắc mặt của Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh không tốt lắm liền khuyên bọn họ về nhà nghỉ ngơi trước.

Thẩm Oản Doanh lại lắc đầu: “Chúng cháu chờ Phương Nhất Sưởng tỉnh lại đã.”

Hôm nay là do cô hẹn Phương Nhất Sưởng, cũng là cô mang Từ Huệ Linh tới, hiện tại Phương Nhất Sưởng còn chưa tỉnh lại, sao cô có thể về nhà nghỉ ngơi.

Hoắc Thành đứng bên cạnh cô, nói với cảnh sát Tả: “Chúng tôi sẽ tự chăm sóc mình, chờ Phương Nhất Sưởng tỉnh dậy rồi thì chúng tôi đi ngay.”

Cảnh sát Tả thấy khuyên không được cũng không khuyên nữa: “Vậy được rồi, hai người ra hành lang ngồi đi.”

“Vâng.” Hoắc Thành nắm tay Thẩm Oản Doanh, dắt cô ra ngồi xuống ghế “Em muốn uống nước ấm không? Anh đi mua giúp em.”

Thẩm Oản Doanh lắc đầu: “Không cần, anh ngồi với em một lúc đi.”

“Được.”

Hoắc Thành ngồi xuống bên cạnh Thẩm Oản Doanh, Thẩm Oản Doanh nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Gần đây hình như chúng ta thường xuyên đến bệnh viện nhỉ.”

Hoắc Thành nắm tay cô, một tay khác xoa đầu cô: “Đều sẽ qua thôi.”

Thẩm Oản Doanh nhìn anh, gật đầu: “Vâng.”

Hai người ngồi ở hành lang một lát thì Phương Nhất Sưởng liền tỉnh lại, bác sĩ lại giúp cậu ta kiểm tra thêm một lần, nói đã không có gì đáng ngại, mọi người mới thả lỏng một hơi.

Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành vào phòng bệnh nhìn cậu ta một chút nhưng lại bị giáo viên của trường đuổi về. Thầy giáo cũng không biết phải nói gì, gần tới thi cuối kỳ, trường học bọn họ là phạm Thái Tuế (*Đắc tội với Trời) sao? Liên tiếp xảy ra chuyện.

Tận đến lúc Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành rời khỏi bệnh viện rồi, người nhà của Từ Huệ Linh vẫn chưa xuất hiện.

“Anh nghĩ Từ Huệ Linh sẽ đầu độc người khác sao?” Thẩm Oản Doanh ngồi trên xe, hỏi Hoắc Thành ở bên cạnh. Hoắc Thành nói: “Cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng, nhưng giống như cảnh sát Tả nói, cô ta quả thật cũng có hiềm nghi, cho nên sau này em đừng đến thăm cô ta một mình.”

“Vâng.” Thẩm Oản Doanh nhẹ nhàng gật đầu, một lát sau lẩm bẩm nói, “Em cảm thấy cô ấy rất đáng thương, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không có người nhà lo lắng, một thân một mình lẻ loi ở bệnh viện.”

Hoắc Thành nắm tay cô rồi trấn an nói: “Người có số mệnh, giống như Triệu Nghệ Manh nói, đây có lẽ chính là cuộc sống.”

Cuộc sống sao? Thẩm Oản Doanh khẽ cười trào phúng, cuộc sống thật sự khó khăn quá.

Sau khi Hoắc Thành đưa Thẩm Oản Doanh về nhà mới quay về nhà mình. Hoắc Khải Minh đã nghe qua tình hình một chút, thấy anh trở về liền hỏi xem anh có bị gì không.

Hoắc Thành đơn giản kể mọi chuyện một chút, sau đó Hoắc Khải Minh mới yên tâm: “Ông sẽ liên hệ phía cảnh sát, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng.”

“Vâng.” Hoắc Thành lên tiếng, nói với Hoắc Khải Minh, “Ông nội, con hơi mệt, con về phòng trước đây.”

“Ừ, con về phòng nghỉ ngơi đi, để ông bảo nhà bếp làm cho con chút đồ ăn, lát nữa mang lên.”

“Dạ, cảm ơn ông nội.” Hoắc Thành nói xong thì một mình lên phòng.

Anh thay quần áo, rửa mặt rồi lên giường nằm.

Huyệt thái dương ẩn ẩn đau, anh muốn ngủ một lát nhưng trong đầu lại loạn hết cả lên, làm sao cũng không ngủ được.

Hoắc Thành dứt khoát đứng dậy đi tới giá sách, rút một quyển sách từ bên trong ra.

Cuốn anh lấy ra chính là tiểu thuyết của Hạnh Tâm, là bộ mà Phương Nhất Sưởng xem ở thư viện hôm nay.

Tập trung đọc một hồi làm cho đầu óc anh dần bình tĩnh lại, anh lật sang một trang, nhìn thấy đại thám tử Ngô Dạng nói một câu: “Bộ não con người là biết đánh lừa, bạn rõ ràng chỉ nhìn thấy một phần tin tức, nhưng nó sẽ tự động bổ sung phần tin tức còn thiếu cho bạn.”

Hoắc Thành sửng sốt.

Trong đầu anh lại không ngừng nhớ lại ngày anh bị Thẩm Oản Doanh giết chết.

Đó là ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, Thẩm Oản Doanh mặc chiếc váy đỏ mà cô thích nhất, vô cùng xinh đẹp.

Hoắc Thành nhớ rõ mình cũng nhìn thấy, hình dáng người kia đi về phía mình, cũng mặc một cái váy đỏ như vậy.

Nhưng khuôn mặt thì ngày càng mơ hồ.

Trong lòng anh đột nhiên hoảng loạn, sốt ruột đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Anh chưa từng thấy rõ mặt người kia, chỉ đơn giản nhìn thấy chiếc váy đó, có phải đại não của anh đã tự động bổ sung khuôn mặt của Thẩm Oản Doanh không?