Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 27: Lần đầu hạ người



Trong bóng đêm mờ mịt, Thiên Tuyết đưa tay cố nắm lấy một tia sáng nhỏ nhoi đang cố chiếu rọi qua mi mắt cô, nhưng chẳng thể nào đụng tới được và rồi trong một chốc... Trước mắt Tuyết chỉ có một màu đơn sắc chết tiệt, cô quờ quạng mới nhận ra mình nằm trong một chiếc quan tài. Nhếch môi, Hoa Thiên Tuyết lặng lẽ rơi nước mắt:

- Anh chôn cất tôi luôn sao? Dương Hạ Vũ.

Tiếng nói thỏ thẻ phát ra từ cổ họng yếu ớt, Tuyết cố gắng nhấc bỗng cánh tay mình lên, cào vào thành quan tài thật mạnh, đôi tay rớm máu đỏ tươi lộ cả phần xương trắng phếu trông thật dữ tợn, dọa người. Nhưng điều lạ kì là cô không hề đau đớn, đôi ngươi sáng tỏa như chiếc đèn pha trong bóng tối, Thiên Tuyết nở nụ cười mãn nguyện.

Chỉ là mơ thôi mà, nhắm mắt lại nào. Về với hiện thực thôi.

Bíp

- Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi.

Tiếng la hoảng hốt, lo sợ của ai đó làm tim cô trở nên nặng nề khó tả, hơi thở vừa được đưa vào nhưng đều bị cô từ chối trả ra ngoài. Sao cô không thở nổi thế này? Bụng dưới đau thắt, tê dại như bị ai đó vạch bụng cô ra xem. Tuyết ý thức đưa tay đặt nơi bụng, mắt chưa mở nhưng lệ đã tuôn rơi, vẻ nhợt nhạt trên đôi môi khẽ mấp máy:

- C...oooo...n ...của... tô...i...

Giọng nói khàn đục, nghẹn đặc trong ống thở, Tuyết muốn chết lặng với cảm giác ở lòng bàn tay, sao bụng cô lặng phẳng như thế? Bảy tháng hơn rồi mà, không thể nào lại biến mất trong tích tắc được. Bỗng nhiên cả thân người cô co giật mạnh, tiếng động xung quanh càng trở nên mờ ảo hơn, tiếng chân dồn dập, giọng mọi người cũng trở nên cấp bách. Có chuyện gì đang diễn ra vậy?.

Hoa Thiên Tuyết thấy sao thật yên bình, không có ánh sáng, không có gánh nặng đè trên đôi vai, thanh thản quá! Cô buông tay, đau khổ nở nụ cười hiền hòa và... Cơ thể trở nên nhẹ hơn.

Dương Hạ Vũ nhìn Hoa Thiên Tuyết trong căn phòng ngập tràn mùi thuốc sát trùng mà đau lòng, thiên hạ nhỏ lúc nào còn nằm trong lòng hắn nhuyễn ngọc ôn nhu, mà giờ đây lại đối mặt với tên tử thần. Lúc rời khỏi được năm phút, Hạ Vũ thấy không đành lòng nên mới quay lại, đúng là hắn rất tức giận cô, nhưng đây đâu phải lỗi của cô tất, nếu như ngày hôm ấy hắn không rời đi. Có lẽ Tuyết và hắn đã vui vẻ dạo biển, ngắm hoàng hôn rồi.

Hối hận và trực giác không ổn với Thiên Tuyết... Và đúng như vậy, lúc hắn bước vào cảnh tượng thật kinh hoàng, cô nằm la liệt trên vũng máu tươi, huyết nhục thắm đẫm khắp bụng dưới cô. Trân Trân khóc thét đáng thương, hắn ẵm bé trên tay giao lại cho vú hai chăm sóc.

Vết thương trên người bé Trân bị nhòe đi bởi máu của Tuyết, hơi thở bắt đầu trở lại bình thường, tất cả đều là giả cả, hắn chỉ muốn dọa và cảnh cáo cô thôi, không ngờ kết quả lại quá sức tưởng của hắn. Hạ Vũ rất loạn, chỉ biết bế xốc cô chạy một mạch đến bệnh viện, xe cũng không thèm lấy ra.

Đan chéo đôi tay vào nhau, hắn trầm ngâm ngồi trước cửa phòng, đôi mày cau chặt, khóe mắt hoen cay như sắp khóc, một thằng đàn ông như hắn lại có thể rơi lệ. Chứng tỏ Thiên Tuyết đối với hắn quan trọng thế nào, giờ đây tim Hạ Vũ đau như cắt, chắp tay cầu nguyện, hắn không tin vào thần nhưng bây giờ hắn cần thần giúp đỡ.

- Xin em... Thiên Tuyết à, đừng có chuyện gì hết.

Nỗi đắng cay trong lòng hắn dâng cao, sợ sệt, mất phương hướng, hắn như sắp điên lên khi nhìn từng bóng người trong phòng chạy đến chạy lui đầy hốt hoảng.

Rầm

Đánh mạnh tay vào tường, Dương Hạ Vũ gục đầu vào lòng bàn tay đỏ chót các khớp, trượt dài tấm lưng nơi cửa phòng, hắn cô lãnh ngồi đó, trái tim lạnh buốt mà quặn thắt bóp chặt, đấm mạnh vào ngực cố làm giảm đi nhưng chẳng thể. Nỗi lo lại càng lớn, lớn dần và rồi tan biến...

Bác sĩ cùng y tá bước ra khỏi phòng bệnh, họ lắc đầu ngán ngẩm, ánh mắt buồn bã đầy xin lỗi, nuối tiếc vì điều gì đó. Bác sĩ định cất lời nhưng bị hắn đưa tay cản lại, cười nhạt hắn như người vô hồn bước vào phòng, đối diện với thân xác lạnh toát không còn nhịp tim của Thiên Tuyết, hắn không thể tin vào mắt mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vài giờ trước cô còn quỳ xuống ôm chân hắn mà cầu xin mà, tại sao bây giờ lại lạnh lùng, trơ người nằm đó không cảm xúc, chẳng lẽ phải mở mắt liếc hắn hay dùng cái nhìn oán hận chứ. Tội lỗi, bi ai hắn cứ đứng đơ người cạnh bên cô, nước mắt không thể rơi, thậm chí chẳng còn tý sức sống nào trong đôi ngươi hắn. Hạ Vũ lặng người, đưa tay định vuốt ve khuôn mặt gầy gò của Tuyết, tia sáng nhàn nhạt nơi đâu chiếu rọi, lấp lánh như tia hy vọng mong manh trong khoảng không tối mịt. Chiếc bóng hắn in hằn thành vệt dài trên tường, đôi tay buông thỏng không dám chạm tới, trông thật đơn lẻ và tan nát, khóe môi hắn khẽ cong nhẹ, tạo nên vẻ cô độc, lạnh lùng đến rợn người. Bóp chặt nắm đấm, hắn muốn đập tanh bành cái máy nhịp tim này ra, những đường dài thẳng tấp đáng nguyền rủa kia chẳng đẹp tý nào.

Hoa Thiên Tuyết bị suyển như mẹ của cô, trước giờ sao lại không có đến bây giờ mới trở nên nặng,?Thêm cả việc cô mất máu quá nhiều, xuất huyết đến trắng nhợt cả người. Tất cả đều là do hắn gây ra hết:

- AAAA...

Ý nghĩ cùng hành động, hắn đưa tay cầm đập mạnh vào màn hình, tấm kiếng vỡ ra cứa vào những ngón tay hắn đến đổ máu, Dương Hạ Vũ vẫn không đau, không hề có cảm giác gì ngoài tức giận, điên loạn, hắn lại nâng tay đập mạnh hơn, một cái, hai cái rồi năm cái.

Sau một lúc nổi điên đến mất hết lý trí, hắn nhìn chiếc máy bị hắn đập cho méo mó, giương mắt nhìn đến tay, hắn cười lạnh, ngửa đầu cười to, hắn thật ngu xuẩn, đập nát cái máy thì Thiên Tuyết của hắn sẽ trở lại hay sao chứ?.

Lần đầu tiên trong đời, hắn quỳ rạp trước một người khác, lần này hắn lại quỳ trước một thân xác lạnh lẽo không còn sức sống, nước mắt hắn tuôn lã chã như dòng lũ kéo về, đôi môi sưng tấy vì nỗi đau thực tại hắn không thể chấp nhận, hơi thở hắn như bị cưỡm sạch hết khỏi thực quản, ngực đau nhói, đầu cũng đau đến chết. Hoa Thiên Tuyết của hắn.

- Anh xin em tỉnh dậy đi.

Chớp mi tiếp, khuôn mặt hắn cau có, hắn òa khóc như đứa con nít lạc mẹ, sàn nhà lạnh toát bao phủ lấy đầu gối của hắn, và rồi hơi lạnh trộn lẫn đôi tay tê dại cùng dòng máu tuôn không ngừng. Môi hắn trắng bệch, nhợt nhạt vì mất máu, từng tia máu đỏ chiếm lấy hết tròng trắng, khiến khuôn mặt càng trở nên xanh xao, quỷ dị cùng màn sương dày đã che khuất đi hết tất thảy đường nét trên mặt Hạ Vũ. Quỳ cuối người, đôi mắt vô cảm nhìn xuống đôi tay, Hạ Vũ chăm chú ngắm nhìn một dòng huyết sắc tươi đầy kiêu hãnh.

- Hoa Thiên Tuyết, anh không để em rời khỏi anh đâu. Dù có chết em vẫn là của anh.

Những vết cách dài trên tay hình như trúng mạch máu, Dương Hạ Vũ cười cay độc, đúng vậy, nếu cô chết để thoát hắn, thì hắn sẽ đi cùng để giữ lấy cô, có chết cùng chết. Hắn không bao giờ để cô trốn thoát khỏi hắn dù chỉ nửa bước, Vũ chưa từng nhìn nhận rõ thực tế, rằng bản thân sẽ trở nên ích kỷ như thế này, cơ mà trước giờ hắn luôn thế, nhưng bây giờ thì khác, hắn đang chấm dứt sự sống mình để giành cô lại từ tử thần.

Đầu óc bắt đầu quay cuồng, không gian xung quanh chợt mờ dần, ảo diệu và mờ nhạt, bỗng nhiên thân thể Hạ Vũ được ai đó ôm lấy, giương đôi mắt nặng trĩu sắp đóng chặt. Khuôn mặt Hoa Thiên Tuyết trừng to mắt, vẻ sợ hãi của cô làm hắn ôn nhu, kiều mị, đưa đôi tay đầy máu vuốt ve đôi má nhợt nhạt, ấm áp như thật của cô. Người ta bảo kẻ sắp chết sẽ được gặp linh hồn, thấy ảo giác về thứ họ thân thương nhất và... Bây giờ hắn sắp được nhìn thấy Thiên Tuyết rồi.

Mỉm cười, hắn hiền hòa thở dài nhẹ nhõm trong tâm, đôi tay trên cao dần đà rơi xuống, đôi mắt nhắm chặt giương cao đầy vẻ hạnh phúc, giờ đây bóng đêm đang chinh phục, giam giữ hắn.

- Hạ Vũ... Hạ Vũ...

Kẻ kiêu ngạo trong lòng cô vẫn còn nhịp tim, hơi thở còn tồn động nhưng sự sống lại đã bị yếu dần, mạch sống đang từ từ tách lìa khỏi thân xác. Các bác sĩ có mặt tại nơi, vội đưa hắn vào phòng cấp cứu, trán ai cũng lấm tấm mồ hôi, mệt mỏi và thật sự rất nặng vai, mới cứu được cô gái sống lại, thì tới chàng trai vừa khỏe mạnh như vâm trong vài phút trước, lúc này hấp hối với đường sinh tử.

Lúc nãy Thiên Tuyết thoát khỏi cơn nguy kịch, mơ màng nhưng chưa tỉnh lại, bác sĩ lắc đầu muốn nói với Hạ Vũ rằng cái máy đo nhịp tim gặp trục trặc, đang có người tới sửa và thay mới. Nhưng hắn không nghe, buồn sâu, bi thương ,tự nhiên hủy hoại của chung bệnh viện, lẫn cả mạng sống của chính mình. Do Hạ Vũ đập máy quá mạnh, tiếng ồn ào đánh thức Thiên Tuyết, lúc hắn quỳ xuống thì cô đã tỉnh, tuy nhiên tay chân chưa thể nhúc nhích, sau một hồi có thể điều khiển được, Tuyết vội ôm chầm lấy thân hình to lớn đổ nhào xuống sàn nhà.

Dù Hoa Thiên Tuyết rất hận, nhưng cô vẫn không muốn Dương Hạ Vũ phải chết, hắn phải sống để Thiên Tuyết còn nhìn thấy quả báo sau này hắn chịu nữa chứ. Ngồi lên giường bệnh, cô đau lòng sờ vào chiếc bụng phẳng lặng không sức sống. Con của Thiên Tuyết mất rồi ư?.

Cánh cửa phòng mở, vú hai ẵm Trân Trân nguyên vẹn bước vào làm Thiên Tuyết kinh ngạc, ánh mắt ngờ ngợ không hiểu gì, vú hai cười cầm hộp cháo thịt đặt lên bàn, ánh mắt bà rối rắm nhìn vệt máu dài dưới sàn, máy tim lại tan bành vươn đầy vệt máu tanh hôi.

- Tại sao?.

Cô không nói nên lời, ngón tay chỉ thẳng vào Liễu Bảo Trân ngây dại cầm bình sữa măm, bé thấy cô liền quăng bình đòi ẵm, Thiên Tuyết nhướng mày yêu thương đỡ lấy, cưng nựng tiểu bảo bối nhỏ đáng yêu của cô.

- Ngày hôm trước, cậu chủ mua đủ loại màu với máu về nhà, lôi bé Trân ra mà tô với vẻ, không cho đem tắm, kêu tôi phải giữ bí mật với tiểu thư. Cậu ấy muốn dọa cô một tý nên liên tục chọc cho Trân khóc, bé do kiệt sức nên hơi thở yếu và cảm nhẹ, làm thế chắc cũng đủ đánh lừa cô rồi. Nhưng ai ngờ...

Giọng bà đượm buồn, ánh mắt vẫn còn nhìn xuống sàn nhà, khiến tâm tình thoáng buồn nôn, mùi máu sộc lên mũi làm vú hai bịp chặt mũi:

- À còn tiểu thiếu gia tuy sinh non nhưng đã được chăm sóc kỹ trong lồng ấp rất tốt.

Nụ cười thánh thoát của vú hai lại như niềm vui mừng thoáng nở trong tim Thiên Tuyết, cô bật người dậy tin những gì mình mới nghe thấy, vô tình động đến vết thương đau điếng, vú hai giật mình đỡ lấy Thiên Tuyết nằm xuống, bảo cô nghỉ ngơi đi khi nào khỏe lại đi thăm bé cũng kịp mà. Cô gật đầu, nước mắt hạnh phúc tràn mi, may quá con của cô không sao cả, nó vẫn còn sống.

- Mà cậu chủ đâu rồi?.

- Phòng cấp cứu.

Giọng nói Hoa Thiên Tuyết lạnh tanh, vô cảm, cô thấy thương hắn nhưng sự oán hận thì chiếm nhiều hơn, chất giọng lờ lợ, cô nhẹ nhàng nhắm mắt dưỡng thần, cô mệt mỏi rồi cần được ngủ. Có lẽ sau khi tỉnh dậy, đầu óc minh mẫn hơn, giải quyết vấn đề sẽ không dẫn đến hối hận.