Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 23: Chứng tỏ một tay sát gái



Sau khi dùng bữa xong Thiên Tuyết bỗng thấy rất buồn ngủ, cô chưa kịp hiểu vấn đề vì sao thì ý thức đã tan biến theo giấc mộng đẹp rồi. Mặc Nghiêm ngồi bên cạnh, nhìn cô rơi vào giấc ngủ, khóe môi bất giác nâng cao, chỉnh lại tư thế cho Tuyết, anh cũng leo lên giường nằm cạnh bên cô, đầu cô gối trên tay anh, nhẹ nhàng tựa vào bờ vai rắn chắc. Mỉm cười ôn nhu, Nghiêm bỗng nhớ đến Yên Nhi, lúc con bé còn sống thường hay ngủ thế này đây.

Bên phía Hạ Vũ thì khác hoàn toàn, hắn kịch liệt hoạt động, phát tiết trên thân thể của một người phụ nữ khác, trút hết nỗi tức giận qua những cái nhấp thô bạo. Người dưới thân say mê, kích tình nhún nhảy, đung đưa bước theo từng nhịp của hắn.

Vũ nắm tóc người dưới thân, kéo mạnh ra sau là cô ta hét lên một cách rên rỉ, đau đớn làm tăng thêm kích thích, đam mê và cảm giác mạnh trên dòng điện ma sát. Hắn thở dốc, ả cũng vậy, nhịp hỗn loạn một lúc khó nhọc, nhanh hơn và rồi hắn gồng người, rên lên như con thú bị thương. Hạ Vũ ban tặng tinh hoa của mình cho cô ả phía dưới, cô ta như con rắn độc không xương, hai chân quấn lấy hông hắn, đòi hỏi muốn thêm nữa.

Dừng lại, giải phóng cậu nhỏ khỏi cô bé ẩm ướt, bẩn thỉu, hắn lạnh nhạt:

- Hình như cô đã quên mất vai trò của mình là gì rồi nhỉ? Có cần tôi nhắc lại không?.

Cô ả còn mê mụi trong ái tình bỗng bừng tỉnh, mặt mày biến sắc trắng bệch, đôi mắt hoảng sợ mà nhìn hắn, giọng khẩn khiết:

- Cậu chủ tôi biết sai rồi, tôi không nên vượt quá giới hạn.

Nhếch môi, hắn nâng cằm cô ta lên đối diên với đôi mắt trừng to thâm độc:

- Tốt lắm. Bây giờ thì biến.

Quýnh quáng, hớt hải mà ôm lấy quần áo của chính mình, ả mặc qua loa, mở cửa phòng, uất ức chạy mất dạng.

Dương Hạ Vũ mệt mỏi nằm ịch xuống giường, gác tay lên trán hắn thở nặng nề cùng ngàn nỗi đau ê ẩm, Thiên Tuyết của hắn giờ này ra sao? Cô có bị tên chết tiệt đó chạm vào không? Và tại sao hắn ta lại làm như vậy, bọn họ có thù oán gì sao? Mặc Yên Nhi?. Ngừng dòng suy nghĩ, hắn mơ màng nhận ra được cái tên này, có vẻ rất quên thuộc, từng nghe ở đâu rồi thì phải, cau mày, hắn bặm chặt môi dưới cố nhớ cho bằng được, cuối cùng ấn tượng của hắn về cái tên này xuất phát từ đâu.

Bỗng Hạ Vũ nhớ ra điều gì đó, bước lại chiếc tủ sách, hắn thường để vài cái lặt vặt trong đây, lục đến cuốn sách nhỏ trong góc. Hình như lâu rồi hắn chưa đụng tới, mà Thiên Tuyết cũng không bận tâm lấy ra xem, may mà không bám bụi. Tất nhiên, nhà lắm người ở như thế mà.

Mở cuốn sổ sách, một bảng danh sách người tình hiện ra, hắn nâng nhẹ khóe môi. Ngày trước, cứ trải qua mỗi cuộc tình ăn chơi nào, hắn đều lưu lại trên đây như một chiến lợi phẩm nhầm khoe khoang với lũ Ngọc Thái – Đỗ Phương. Tra theo bảng chữ cái của từng trang, ngón tay hắn dừng lại ở số hai mươi sáu – Mặc Yên Nhi, ngưng lại vài giây, hắn bắt đầu hiểu vấn đề gì rồi, nếu không lầm thì đây là cuộc tình cá cược vào một năm trước, cô gái này đã bị tai nạn giao thông, sốc thuốc và chết trong bệnh viện.

- Ồ, thì ra đây là đứa em gái của Mặc Nghiêm, hắn ta đang muốn trả thù sao? Nực cười.

Hắn ngước đầu cười to bởi trò chơi nhàm chán của Mặc Nghiêm, em gái anh chết và anh cư nhiên bị điên, sau đó đổ hết tội lỗi lên đầu Hạ Vũ, bắt Thiên Tuyết vì nhầm cô là em gái. Không, lúc gặp Mặc Nghiêm ở công ty, Hạ Vũ nhìn ra anh không hề có vấn đề về tâm lý, có thể nói anh rất xảo huyệt vào bí hiểm nữa đấy. Vậy chỉ có một nguyên do duy nhất, Nghiêm đang muốn trả thù cho em gái. Nhưng vì sao? Cái chết của Mặc Yên Nhi đâu có phải hắn gây ra.

Tức cười, Hạ Vũ đóng quyển sách và đặt nó lại như cũ, hắn đứng dậy bước vào nhà tắm, giờ đây hắn rất cần được gột rửa thân thể này.

Dòng nước tuôn xuống từ vòi sen, từng hạt rồi từng hạt cứ rơi mãi, lăn vòng theo những đường nét quyến rũ nơi mái tóc đen huyền bí, khuôn mặt vuông vức hoàn hảo, bờ vai rắn rỏi nhô cao, khuôn ngực đồng đầy mê dược và rồi chúng bao phủ cả người hắn. Dòng nước lạnh làm hắn tỉnh táo hơn, cũng như nhớ ra được những gì mình từng chinh phục.

Một năm trước.

- Hạ Vũ, mày tối ngày quấn lấy mèo con ở nhà không chán hả?. – Lưu Ngọc Thái buồn chán ngồi chơi playstation, lên tiếng:

- Ý mày là sao?. – Hạ Vũ đang lướt Faceboook cũng dừng lại, ngóng tai mà nghe:

- Ý nó bảo, mày nên tìm trò gì vui vui như đi kiếm một con mèo cái khác và dụ dỗ nó. – Đỗ Phương vừa bước từ nhà tắm ra, khóa quần còn chưa kéo mà miệng đã nhanh chóng phát biểu:

Hạ Vũ chề môi, bỡn cợt:

- Dương Hạ Vũ tao đây không cần phải kiếm mèo, những con mèo đều tự tìm đến thôi.

Lưu Ngọc Thái dừng trò chơi lại, gật phăng cái ipad của Vũ, vẫy tên ở dơ Đỗ Phương đến gần, hắn đưa ra một đề nghị. Ngọc Thái bảo có một mục tiêu, đó chính là tiểu thư Mặc – Mặc Yên Nhi con gái cưng của tập đoàn đá quý đứng đầu thế giới, hắn bảo cô vừa tròn hai mươi tuổi tức lớn hơn Vũ một tuổi, Nhi chưa có bạn trai lại là một tiểu thư khó chiều, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, sự đùm bọc của gia đình nên khá kiêu kì, chưa từng có chàng trai nào lọt vào mắt xanh của Nhi cả.

Nhưng về Mặc Nghiêm, Hạ Vũ đã không hề để ý tới cái tên cũng như lời kể của Đỗ Phương chiêm vào.

Hạ Vũ nghe thấy cũng thú vị, một con mèo tự cao và rất kiêu ngạo đây mà, chinh phục được Mặc Yên Nhi để chứng tỏ với hai đứa bạn cũng như tất cả cậu ấm khác. Dương Hạ Vũ hắn là tay sát gái chính hiệu.

Quả thật không dễ dàng gì, Hạ Vũ mất cả một tháng giả làm người con trai hoàn hảo trước mặt Yên Nhi, hòng lấy được tình cảm của cô nhưng mọi thứ đều không có kết quả. Nhi lướt qua hắn và cười bảo nên bỏ cuộc sớm đi, cô không có hứng thú với loại con trai giả tạo, nhưng rồi một ngày bất chợt trời cũng giúp trò chơi của hắn, không phải qua một sự dàn xếp âm mưu nào.

Mặc Yên Nhi bị người khác dồn vào góc tường lúc đi ra ngoài một mình, Hạ Vũ vô tình đi ngang qua và thấy. Hắn đứng gần đó nhìn bọn du côn trêu ghẹo bước đến gần Yên Nhi, chúng đưa đôi tay dơ bẩn vân vê làn da trắng mịn như lụa của cô. Cô sợ hãi lùi dần vào góc tường, miệng kêu cứu mà chẳng âm thanh nào thoát ra, có thể bảo sợ đến líu lưỡi. Đợi bọn chúng đè cô xuống đất, dở trò đồi bạo, hắn liền xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân. Và kết quả thì ai cũng có thể dự đoán được rồi đấy.

Mặc Yên Nhi bị rơi vào lưới tình, mắc phải trò chơi trong vụ cá cược, cô giành cả tình yêu, tâm hồn lẫn thể xác của mình cho hắn. Bên Hạ Vũ, Yên Nhi lúc nào cũng được rót vào tai những lời hoa mỹ, nếm trải đủ loại mật ngọt chết ruồi, say mê đến mù lòa. Cô không hề nhận ra sau mỗi cuộc kích tình là những đoạn clip ân ái của cả hai, Hạ Vũ đặt camera ẩn nơi góc tường, quay lại tất cả và đều được đăng tải lên trang web cùng với những câu miêu tả dâm loạn, bỉ ổi. Mặt người đàn ông bị xóa, người phụ nữ thì không, những đoạn clip đó vô tình bị Mặc Nghiêm tìm thấy, anh đã điên tiết thế nào, nhưng không thể làm lớn chuyện vì rất ảnh hưởng đến bộ mặt của Mặc gia, cũng không thể nói cho Yên Nhi biết. Cô sẽ tổn thương, đau dớn, nhục nhã mà làm chuyện khờ dại.

Cái ngày hay tin Nhi bị tai nạn là lúc Hạ Vũ vui vẻ ôm Thiên Tuyết trong lòng, hắn nghe được tin nhưng chẳng mấy quan tâm. Cô ta ra sao, bị gì cũng đâu có liên can gì đến hắn, bị thế càng tốt, hắn đỡ phải đóng kịch nữa, thế nào thì cũng chứng tỏ và thâu được món hờ lớn từ hai thằng bạn rồi. Bày ra chi, ráng chịu, có than thở cũng vậy thôi.

Bây giờ đây, Hạ Vũ tắt dòng nước mát lạnh, lau sạch người, quấn khăn ngang hông và chuẩn bị đi ngủ thôi, tối mai còn có màn tiêu khiển nữa mà, hắn không cần bận tâm nhiều khi phải đối phó với tên dở hơi, tâm thần Mặc Nghiêm đó đâu.

Chà trò chơi càng ngày càng vui.