Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 12: Diamond



Hoa Thiên Tuyết trở về nhà trong tâm trạng hỗn loạn, mớ suy nghĩ bòng bong khiến cô quay quần khó hiểu, cuối cùng Dương Hạ Vũ đang có âm mưu gì sắp tới đây. Phải chăng hắn đang muốn khống chế cô điều gì nữa sao?.

Lúc về nhà cũng không có ai hỏi cô đã đi đâu, họ nhìn Tuyết gật đầu kiểu chào chủ tớ rồi quay lại làm việc của chính mình, đã quen với sự lạnh nhạt này nên Thiên Tuyết cũng chẳng có gì buồn tủi cả, cô trở về phòng khóa trái cửa rồi nằm lì trong đó từ sáng đến chiều, quất thẳng một giấc ngon lành đến khi tỉnh dậy cũng tầm sáu giờ, nhìn ra hướng cửa vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện của Vũ. Trong đầu cô hơi thắc mắc đã quá giờ học sao hắn vẫn chưa về, chắc lại đi đua xe với hai đứa chết tiệt kia rồi.

Đang thầm nghĩ ngợi bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô thoáng giật mình, từ khi nào trong phòng xuất hiện một chiếc điện thoại di động thế này? Nhìn sơ qua nó rất giống của Hạ Vũ nha, cô cầm lên xem thì thấy hai chữ "Anh yêu", con quạ đen thui thùi lùi bay thẳng trên đỉnh đầu Thiên Tuyết:

"Anh yêu? Dương Hạ Vũ bị gay sao?".

Cái suy nghĩ làm lòng cô bồi hồi không dám bật nghe xem người đó là ai, hình ảnh thông hoa cúc nhau hiện ra trong đầu Tuyết khiến cô đỏ mặt tía tai, vừa mắc cười vừa hoảng sợ vì những gì mình tưởng tượng ra. Nhưng nói đi cũng nói lại Hoa Thiên Tuyết rất tò mò là kẻ nào nằm dưới, đứa nào nằm trên đây?.

Tiếng chuông đổ một lúc rồi tắt, vươn tay định để lại lên bàn thì chuông tục vang, cô giật bắn người theo phản xạ mà trượt kéo nghe một cách nhanh chóng, đầu dây bên kia vang lên:

- Alo...alo...alo...ALO.

Có vẻ người bên đấy không chịu nổi sự im lặng lạ thường của cô, kêu liền mấy tiếng mà chẳng ai hồi âm khiến cho giọng điệu trở nên gắt gỏng.

- Alo...Hạ Vũ?.

Giọng nói quen thuộc quá, hình như là của hắn nha, nghe ngờ ngợ nhưng cũng lạ lẫm chắc trước giờ cô chưa từng nghe giọng hắn qua điện thoại nên không quen.

- Ừ, sao giờ mới bắt máy? Lại chẳng thèm trả lời?. - Hình như đã nổi cáu rồi:

- Tại em cứ ngỡ tiểu bạch kiểm của anh gọi với lại chưa kịp trả lời mà. - Giọng khẽ run cô trả lời, giọng đợm lo lắng:

Chắc chắn khi nghe xong Dương Hạ Vũ sẽ nổi rất nhiều vạch đen trên mặt nha, cái gì mà tiểu bạch kiểm của hắn cơ chứ. Giọng thở dài sầu não của hắn vang trong điện thoại, bất đắc dĩ trả lời:

- Điện thoại đó là anh mua cho em, sau này nhớ mang trong người phòng khi anh gọi. Anh sẽ đi vắng ba ngày cùng ông già làm vài việc. Nhớ ở nhà không được ra ngoài, ăn, ngủ, nghĩ không được làm việc nặng nghe không?.

Hoa Thiên Tuyết chề môi, cứ ngỡ cô là heo chắc ăn rồi ngủ bảo đảm bụng không bự bởi em bé mà to vì được dưỡng cấp dư chất. Cô bỏ ngoài tai tất thảy nhưng vẫn trả lời vô cùng thành thật:

- Vâng, em biết rồi, anh đi sớm về sớm ạ. Thượng lộ bình an.

Dập điện thoại cô nằm úp xuống giường chôn chặt mình vào cơn buồn ngủ kéo đến, càng ngày Tuyết càng giống con heo, cả ngày cứ ngủ mấy giấc, ăn cũng như cũ không được nhiều, thân thể gầy nhom suy nhược, nhợt nhạt đã trở nên hồng hào tràn đầy sức sống hơn. Đôi mắt buồn vô hồn lãnh đạm cũng đã chuyển biến được chút gì đó, sóng sánh chao đảo trên những thâm trầm cảm xúc.

Thiên Tuyết khá buồn khi hắn không về nha, nhưng biết làm sao được công việc vẫn quan trọng hơn mà. Cố gắng suy nghĩ sẽ làm những gì trong ba ngày sắp tới, vò đầu bức tóc đến điên vẫn không nghĩ ra được, thôi thì cứ mặc cho cái siêng của cô thôi.

Ngủ một giấc tới tận sáng hôm sau, điện thoại trog góc im lặng báo tin liên tiếp, mơ màng Tuyết cầm máy lên xem, ôi hơn chín mươi cuộc gọi nhỡ, cả trăm tin nhắn và nội dung chỉ có mấy chữ:"Em đang giỡn mặt hay thử thách lòng kiên nhẫn của tôi đấy?"- Thiên Tuyết bĩu môi kiểu xem thường, lâu ngày không sử dụng khiến những ngón tay chẳng quen mấy, lướt nhẹ cô trả lời một cách ngoan ngoãn:"Dạ, em không cố ý giỡn mặt với anh, chỉ là em ngủ quá ngon. Hay anh muốn con anh phải thức?".

Quăng điện thoại lên gối bỗng tin nhắn hồi âm trong tích tắc:"Thiên Tuyết, em cứ việc ngủ cho khỏe, con thì lúc nào không ngủ? Có cần anh chỉ cho em con ngủ thế nào khi về không?". Chuyện gì đây nhỉ? Dương Hạ Vũ cũng biết trêu chọc kiểu này cơ à, Thiên Tuyết khá choáng váng với giọng nói quá ư mập mờ của hắn, ngửa cổ cười sặc sụa, cô bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân không thèm trả lời tin nhắn. Khoác lên người bộ đồ thoải mái, cô choàng thêm chiếc áo khoác mỏng, hôm nay nổi hứng muốn đi khu trung tâm mua sắm để xem vài bộ quần áo trẻ con đáng yêu.

Điện thoại lại xuất hiện một dòng tin nhắn:"Thiên Tuyết em lại ngủ nữa rồi à? Em là heo chắc, mà em là heo cũng được đừng biến con anh theo cùng. Hiện tại anh có việc khi xong sẽ gọi em sau. Nhớ ăn vào đừng có mà ngủ không đấy". Thích thú với điệu bộ như bà mẹ của Hạ Vũ mà Tuyết cong khóe mắt lên cao, vui vẻ rời khỏi nhà, dù rất bàng hoàng với sự thay đổi đến chóng mặt này của Vũ nhưng cô rất thích nha. Ai lại không thích được cưng chiều chứ, cơ mà cũng lạ Thiên Tuyết ngốc nghếch cứ thế mà quên hết những gì hắn từng làm với cô sao?.

Cái đó cũng không thể nói rõ, Thiên Tuyết đúng là khá thỏa mãn với những gì hiện tại nhưng cô vẫn chưa thể bỏ đi những nghĩ suy tiêu cực dành cho hắn một kẻ ác ma đang diễn trò.

Thay vì được tài xế riêng đi Tuyết lại từ chối mà dạo bộ đến trung tâm, từ căn biệt thự của hắn tới đó cũng không xa mấy, lâu ngày rồi không vận động khiến các đốt tay chân cô đơ cứng, mới nhấc chân mấy bước đã mệt mỏi ngồi sụp xuống đất rồi lại quyết tâm đứng lên đi tiếp và sau mười lăm phút cô đã hiện diện trên chiếc xe taxi để đến khu mua sắm. Thật là đi không nổi mà.

Sự nguy nga tráng lệ của khu mua sắm Diamond đúng là rất sang trọng, chỉ cần ngửi mùi hương thôi cũng đủ biết những món hàng hiệu trong đây rất tốn kém và đắt đỏ, Thiên Tuyết thắc mắc gia đình Dương giàu như thế tại sao nơi này không phải của họ, với tài sản kết xù ấy thì chục cái Diamond chẳng nhằm nhò gì đâu. Không biết chủ sở hữu nơi đây là ai nhỉ? Chắc là một người tài giỏi và không thua Chủ tịch Dương bao nhiêu.

Bước vào gian hàng đồ dùng em bé Thiên Tuyết thích thú cầm cái đầm nhỏ nhắn trên tay mà ngắm nghía, bộ váy mang màu hồng nhạt được điểm lên bởi vài chiếc bông trắng đính viền trông rất giống bộ đầm công chúa trong những câu chuyện cổ tích đáng yêu. Nâng nhẹ khóe môi Hoa Thiên Tuyết vừa lòng với bộ đồ này, cơ mà chưa biết là con trai hay gái nên cô lại bẻn lẻn sang gian hàng bé nam. Ôi, chiếc yếm jean mới đáng yêu làm sao, vải lụa mềm mịn, loại vải rất mát không gây khô ngứa cho trẻ, áp nhẹ lên má Tuyết cười tít mắt. Coi lại giá hai bộ cánh dễ thương mà mắt Thiên Tuyết nổi đơm đớm bay vòng vòng, cái của bé gái là 255$ đô, bé trai chỉ 254$ đô. Hoa Thiên Tuyết cười xòa giả vờ đu xà trả những bộ đồ lại chỗ cũ, dù hơi tiếc nhưng còn lâu bé mới thành hình mua chi sớm, lúc biết giới tính rồi đưa Hạ Vũ đến xem cũng được. Cô điệu nghệ bước đến quán ăn nhẹ gần đó, gọi một phần gà rán và đợi.

Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những dòng xe vội vã lướt qua nhau, vài tòa nhà be bé phía dưới lấp loáng trong cái bóng của Diamond, Thiên Tuyết đang ở tận tầng ba mươi ba nên hơi chóng mặt khi mãi nhìn xuống, đôi mắt quáng nhìn người cứ giống như những con kiến bé tẹo siêng năng làm việc. Thật tiếu hài.

- Chào em gái xinh đẹp.

Giọng nói vang sau gáy tai làm lòng cô căng như dây đàn chậm rãi xoay đầu, hình ảnh bỗng hiện ra làm tim cô chùng xuống, Tuyết đã muốn quên, không bao giờ gặp lại và đã phủ nhận khi kết quả quá rõ ràng.

- Lý Mẫn Hạo .

Người đối diện lịch sự trong bộ vest xám tro, cậu mỉm cười tươi rói trong đôi ngươi thâm trầm sợ hãi của Tuyết. Cởi bỏ chiếc áo ngoài cậu choàng lên tay mình, một tay vươn ra một cách lịch sự:

- Không, tôi là Lý Mẫn Hào rất vui được làm quen với em. Thiên Tuyết?.

Hoa Thiên Tuyết hoa mắt, Hào? Hạo? Hai người giống nhau như đúc tên lại mang mác ở cái tên, thôi không cần nói cũng biết sinh đôi là cái chắc rồi. Vậy đây là người bị Hạ Vũ đánh ngày trước? Cũng là kẻ đã thấy cô ghê tởm thể nào trên thân thể của Vũ?. Những suy đoán cứ cuốn đi thời gian của Tuyết, cô đang hồi tưởng và lậm lụy trong hồi ức không mấy tươi đẹp.

Tay nâng giữa không trung nhưng không động tới bàn tay Hào đến khi cậu chạm nhẹ Tuyết mới bừng tỉnh mỉm cười giao tiếp gật đầu:

- Vâng, anh có phải...

Mẫn Hào hiểu câu hỏi đó, cậu gật đầu ngồi xuống ghế đối diện với Thiên Tuyết, đan xen những ngón tay, cặp chân thon dài khẽ bắt chéo một cách tôn quý. Hoa Thiên Tuyết nhìn một lúc, tò mò hỏi:

- Anh đến đây làm gì?.

Nhẹ cười, cậu đáp:

- Anh đến để ký hợp đồng với chủ nhân nơi đây. Chắc cậu ta sắp đến rồi.

Đưa cổ tay lên cao, Hào kéo tay áo để xem chiếc đồng hồ đắt giá nhãn hiệu Rolex, Thiên Tuyết nuốt nước miếng ừng ực, không phải vì cái đồng hồ đẹp mà là món gà của cô đã được mang đến, ôi mùi thơm khiến bụng râm ran mà vang lên những âm thanh ngượng nghịu. Tuyết cười xòa với Hào lại quay sang nhìn phần ăn đang dâng đến.

- Đến rồi.

Mẫn Hào đứng dậy chỉnh lại vạt áo làm cho Thiên Tuyết cũng tò mò nhìn theo. Từ xa bóng dáng điển trai, chững chạc và đôi phần thu hút nơi góc cạnh đường nét trên khuôn mặt vuông vức, trông vẻ như người lai Pháp, sự lãng mạn, tuấn mĩ khiến Tuyết mờ mắt ngắm nhìn, mắt trợn tròng, miệng sắp lấy ca hứng nước dãi rồi đây.

"Đẹp trai quá!!!"