Sủng Thượng Quân Hạ

Chương 47: Đem tim đào ra



Edit: Ngũ NgũNội điện khói thuốc lượn lờ, vốn là Thượng Vũ đế cũng không thích loại hương liệu này, chẳng qua có một thuộc hạ tri kỷ tặng hắn một lượng lớn, lại thêm rất nhiều thành phần an thần. Thượng Vũ đế bị lải nhải nhiều quá, nên cũng mặc kệ.

Một đêm đã già chắc cũng chỉ thế này, tóc mai đều đã lấm tấm vài sợi bạc. Chỉ ngồi ở đó tỉ mỉ quan sát khối ngọc bội, tim có lẽ đã không còn chính vào lúc cuối cùng người nọ do dự đưa ra khối ngọc bội, Thượng Vũ đế bằng không thì đã có thể bình thản ung dung.

Thời gian trôi qua càng lâu, thương yêu trong lòng càng ngày càng rõ ràng, mà hắn vẫn luôn hồ đồ, nảy sinh ảo giác rằng Cố Ngạn vẫn còn ở bên cạnh. Muốn hắn thừa nhận chính mình đem người thương bức đi, chi bằng để hắn sống trong tưởng tượng còn hơn.

Vô lực lo chuyện chính sự, Thượng Vũ đế bỏ cả triều chính, cả ngày lẫn đêm đều chỉ trông coi khối ngọc bội lạnh như băng, đần độn u mê lắm lúc lại phát ra tiếng cười kỳ quái.

Nếu là một tháng trước, hắn sẽ còn tức giận chính mình động tay động chân với Cố Ngạn, nhưng hiện tại hắn chỉ trơ mắt nhìn mình lâm vào điên loạn, chỉ có thể ‘tự mình vui cười’, hãm sâu vào đầm lầy mà không tự cứu, lăn lộn trong vũng bùn mà chỉ thản nhiên chịu đựng đau khổ.

Nhiều ngày chưa từng ăn uống đàng hoàng nên thân thể đảo mắt liền suy sụp, lại không phân rõ được đến tột cùng là do đói khát hay là lồng ngực quặn đau, cả người không đề nổi một phần khí lực, cũng không phải là không thể, mà là không quan tâm.

Đèn đuốc được châm lên, đem toàn bộ tẩm cung chiếu đến sáng trưng, trống trải tịch liêu.

“Tiểu Đa Tử… Tắt đèn đi…” Thượng Vũ đế mơ màng kêu, giọng khàn khàn chói tai.

Sau một phút yên tĩnh, âm thanh lạ lẫm the thé giống như đâm vào tai của Thượng Vũ đế vang lên.

“Bệ hạ, Từ công công không còn trong cung…”

Thượng Vũ đế không có trả lời, giống như là không nghe thấy, hoặc không muốn phản ứng lại. Tiểu thái giám mới tới thức thời mà tắt đèn đi, bóng tối lập tức bao trùm về phía giường của Thượng Vũ đế, hắn vẫn không nhúc nhích, như một người đã chết, không có hơi thở.

Long sàng ấm áp mềm mại, tay Thượng Vũ đế lạnh như băng vô thức dò xét qua bên cạnh, không có ai, lại dò xét, trống không, đột nhiên hắn như từ trong sương mù bừng tỉnh.

Hắn chợt ngồi dậy, run rẩy cao giọng nói: “Tiểu Đa Tử!”

Thượng Vũ đế sực nhớ ra Cố Ngạn đã mang theo thái giám thân cận của hắn trong vòng một đêm biến mất vô tung tích, y đi rồi, không còn an ổn ngủ bên cạnh hắn, không còn ở cung Tam Lý, cũng không còn ở kinh thành, chẳng còn ở đâu cả. Một trận lạnh lẽo thấu xương từ trong lòng dâng lên, như mộng như ảo cảm giác như đã từng trải qua, giống như trong mộng cảnh tựa hồ lặp lại rất nhiều lần, mỗi một lần đều không thoát khỏi cảm giác kinh hoàng.

Hắn nhớ rõ chính mình ở tại nơi này trong mộng cảnh đã từng khóc, từng điên, từng cầu xin, rốt cuộc cũng không thể lưu lại bước chân của người nọ.

Thượng Vũ đế xoay người đứng dậy, hỗn loạn mang giày vào, cố hết sức mà chống đỡ thân thể, hướng ra phía ngoài gọi người, thanh âm khàn khàn mà rõ ràng.

“Từ Đa trước khi đi đã từng ở nơi nào?!”

“Bệ hạ… Bệ hạ chậm một chút…” Mấy hạ nhân bị dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của Thượng Vũ đế dọa sợ, vội vàng tới dìu hắn.

Thượng Vũ đế gạt tay bọn họ ra, hỏi lại lần nữa, từng câu từng chữ, rõ ràng hữu lực: “Từ Đa trước khi đi đã từng ở nơi nào?”

Mấy hạ nhân kia không thể trấn định như tiểu Đa Tử, không dám vô lễ, đồng thanh trả lời: “Bệ hạ theo nô tài.”

Vì vậy Thượng Vũ đế một thân hoàng y lộn xộn, dưới ánh trăng dưới những vì sao, cước bộ hỗn loạn, thất hồn lạc phách.

Khi đến nơi, Thượng Vũ đế đuổi hết mọi người ra bên ngoài, một mình ở trong phòng chật hẹp tìm kiếm. Hắn tựa hồ rất tỉnh táo, cẩn thận không bỏ sót một góc hẻo lánh nào, trên trán thấm đầy mồ hôi, nhưng tay lại chưa từng ngừng động tác, cảm tưởng như nếu không tìm ra vật gì, hắn sẽ không chịu nổi.

Hầu hạ một đế vương đã hơn mười năm có thể nói giữa hai người như có tâm linh tương thông, cuối cùng lật đến tấm đệm phía trong giường, tìm gặp một phong thư, vẻn vẹn lác đác vài câu.

[ Lúc bệ hạ xem được phong thư này có lẽ đã nhận ra điều gì đó, nô tài vô năng, không thể giúp đỡ bệ hạ, nhưng những lời nô tài đã từng nói qua với bệ hạ tất cả đều là thật, nếu bệ hạ không tin, có thể mở ngăn tủ thứ ba trong ngự thư phòng ra, ở góc bên trái có một ám cách (*như kiểu mật thất mà dạng hộc nhỏ), có lẽ bệ hạ sẽ rõ.]

Thượng Vũ đế có cảm giác như đang tiếp cận rất gần với chân tướng, lại không dám tùy tiện xé rách một lớp mỏng bao phủ sau cùng, Khí lực theo từng câu chữ sau cùng bị rút đi hết, chỉ còn lại một loại chấp nhất kỳ lạ dẫn dất hắn, đợi hồi phục lại tinh thần, dĩ nhiên đang ngồi trong ngự thư phòng.

Có lẽ là do quen thuộc, nên rất nhanh đã tìm được ám cách, rút ra một cái hộp tinh xảo không lớn lắm.

Trong hộp cũng không có gì quý hiếm, chỉ có hai ly rượu, sáu cuốn bức họa.

Bên trên hai ly rượu khắc hai chữ khác nhau, ghép lại một chỗ tạo thành một câu cầu chúc.

Sáu bức họa kia, đã có dấu vết năm tháng, hắn không biết vì nguyên nhân gì có một bức họa bị bung ra.

Thượng vũ đế bỗng dưng chấn động, thậm chí không có dũng khí nhìn lại bốn chữ trên hai ly rượu kia, hai tay khẽ run mà quét ngã mấy đồ vật trên bàn, cảm xúc gần như tê liệt.

Hắn ngẩn ngơ mở ra một bức tranh, nét bút cứng cỏi phác họa vô cùng tỉ mỉ, như bện thành một tấm lưới, run rẩy đem con mồi bắt được. Thượng Vũ đế chấn động làm rơi bức tranh trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, một sợi tơ máu từ khóe miệng chảy ra, đau quá, đau đến tưởng chừng muốn chết đi được.

Hắn nhớ rõ bức họa này giúp hắn ngăn trở một kích trí mạng, hắn vẫn nhớ lần đầu cầm bức họa này chạy tới lấy lòng người kia, nhớ rõ ánh mắt của người nọ từ lạnh lùng chuyển sang ôn nhu nhìn hắn chăm chú, nhớ rõ bọn họ ở dưới ánh trăng tiến hành nghi lễ hợp cẩn, thề ước với nhau, bên nhau trọn đời.

“Bảo… Bảo…” Yết hầu như bị xé rách của hắn kêu lên hai tiếng mơ hồ không rõ, lòng bàn tay dính vào một ít chất lỏng, mảng lớn đỏ tươi lập tức tràn ra kẽ hở giữa các ngón tay.

Nước mắt của Thượng Vũ đế hòa cùng máu tươi nhỏ lên mặt bàn, ở tại ngự thư phòng tâm của hắn tràn ngập bi thương, tựa hồ có thể phủ kín cả căn phòng, đã không còn người nọ mỉm cười ôn hòa gọi hắn ‘Bệ hạ.’

Thượng Vũ đế rất oán hận Cố Ngạn, hắn vì y đỡ một kiếm, vì y mà không màng đến tính mạng, còn người nọ nói đi là đi, một cơ hội giải thích cũng không lưu lại cho hắn.

Nhưng rất nhanh Thượng Vũ đế lại oán hận chính mình, hắn từng nói phải bảo vệ Cố Ngạn, yêu thương y, tôn trọng y, nắm giữ y, thật vất vả mới buộc được bảo bối này bên cạnh, kết quả lại làm y bị tổn thương bỏ đi.

“Bảo Bảo… Đau quá…”

Lòng ngực trước nay chưa từng đau đớn kịch liệt như vậy, cảm giác hít thở không thông bức bách khiến hắn không thể không ngẩng cổ tranh đoạt một tia hô hấp. Máu huyết, nước mắt, hỗn loạn thành một chỗ xuôi dòng chảy xuống, màu đỏ tươi như đem sinh mệnh của một người chém thành hai nửa, nhìn thấy mà giật mình. Hắn vẫn không phát giác ra, giống như người sắp chết tuyệt vọng muốn nói ra những lời sau cùng, thanh âm như bị bánh xe nghiền gãy thành từng đoạn, khô héo đông cứng.

“Bảo Bảo… Trẫm sai rồi…”

“Trẫm cái gì cũng không có… Trong lòng chỉ có ngươi…”

“Ngươi trở về đi…”

Tim không nơi nương tựa, đau nhức không sống nổi, vì Thượng Vũ đế móc nó ra, nên đã bị thủng một chỗ, không còn hoàn chỉnh.