Sủng Thượng Quân Hạ

Chương 19: Ngàn dặm đến giang nam



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngũ Ngũ

chapter content



​“Liên, Liên công tử, ngươi làm sao vậy?” Hiền thê rõ ràng đang mất hứng, Vũ Nhất tay chân liền luống cuống.

​“Tên Cố Ngạn kia thật không biết giữ chữ tín!Không phải đã hẹn đánh cờ rồi sao.” Thanh Liên tính tình cường liệt, lại có Vũ Nhất luôn nghe theo lệnh của hắn, vì vậy càng không coi ai ra gì: “Còn có, ngươi không được gọi ta là Liên công tử Liên Liên công tử, ta tên Thanh Liên, nếu ngươi phát âm không được thì đừng kêu ta.”

​“Liên, Liên nhi…”

​Thanh Liên ‘Đùng’ cái mà đứng lên, cả khuôn mặt đỏ bừng: “Không thèm nghe ngươi nói nữa! Ta tự mình đi tìm Cố Ngạn, tên hỗn đãn thất hứa đó.”

​Ân ân a a… A a ân ân…

​Thanh Liên dù kiến thức rộng rãi, cũng không tránh được nghe góc tường nhà hoàng thượng mà xấu hổ.

​“Giữa ban ngày ban mặt, quá… Quá…” Thanh Liên không biết dùng từ ngữ nào để hình dung ấn tượng tan tành của hắn đối với Thượng Vũ đế cùng Cố Ngạn.

​“Liên, Liên nhi, chúng ta đi nhanh đi, bệ hạ mà phát hiện sẽ phạt ta với ngươi đó.”

​Thanh Liên hùng hổ xông đến, không quá hai giây, lại hùng hổ mà đi trở về.

​Đường về chỉ cách vài chục bước, lại không ngăn được Thanh Liên phát huy sức tưởng tượng cường đại.

​Thanh Liên đi một chút tức giận liền tiêu tan, đồng tình cùng thương cảm xông lên đầu, Thanh Liên rũ đầu xuống, đau lòng áy náy nói: “Vũ Nhất, thực xin lỗi.”

​Vũ Nhất giật mình: “Sao, làm sao vậy?”

​“Trước kia nói xấu chủ tử ngươi là Thanh Liên sai rồi.” Thanh Liên lúng túng, “Cố Ngạn là người tốt.”

​“Công tử đương nhiên là người tốt.”

​Thanh Liên ngẩng đầu nhìn Vũ Nhất buồn bả cười cười: “Hoàng thượng vậy mà đang ban ngày còn muốn ép Cố Ngạn thị tẩm, không biết ban đêm sẽ như thế nào… Nếu đổi lại là Thanh Liên, nhất định sẽ không chịu nổi. Thanh Liên thật là đồ tiểu nhân, vốn tưởng rằng Cố Ngạn vì muốn bảo vệ vị trí của mình mà đi khắp nơi giễu cợt Thanh Liên, chẳng ngờ hắn cũng vì muốn tốt cho Thanh Liên, để cho Thanh Liên tránh xa tên hoàng đế tàn bạo kia, rồi… Gả cho ngươi.”

​Thanh Liên nói xong có chút xấu hổ, quay đầu không muốn đối mắt với Vũ Nhất.

​Vũ Nhất nghe xong đoạn trước vốn định đáp lại Thanh Liên không phải như ngươi nghĩ đâu, nhưng khi Thanh Liên nói xong, cả người Vũ Nhất giống như bị sét đánh, bên tai giống như trúng ma âm, gả cho ngươi gả cho ngươi gả cho ngươi…

​Vũ Nhất cũng rất cảm kích Cố Ngạn, công tử không chỉ cho hắn sinh mệnh lần thứ hai, lại còn cho hắn mùa xuân đầu tiên.

​Một buổi sáng sớm, cùng ý niệm, hoàng thượng với nam sủng đang ‘tằng tịu với nhau’ trong phòng sẽ không biết, hai vị phòng cạnh bên kia đang tự chủ trương có thể giao phó cả tính mạng cho đại ân nhân Cố Ngạn.

​===

​Mặc dù Cố Ngạn từ nhỏ đã ở Đại An học tập, nhưng tro cốt sư phó lại chôn trên một ngọn núi xa xôi. Khi đó Cố Ngạn không có cách nào mang sư phó về Tây Hạng, liền chuyển đến một chỗ thanh tĩnh, để cho sư phó có thể từ xa trông thấy quê nhà.

​Cách ngày giỗ của sư phó còn nhiều ngày, tuy nhiên Cố Ngạn không gấp, có thể cùng Thượng Vũ đế cả ngày rảnh rỗi, ở trong quán trọ nghỉ tạm một ngày, ngày hôm sau mọi người lại nối đuôi lên đường.

​Kinh thành Đại An nằm ở phương bắc, thiên tử một tay che trời, nhưng cũng không cách nào chu toàn. Cho dù chính vụ ở phía nam mỗi ngày đều có quan viên báo cáo, nhưng mấy chuyện nhỏ nhỏ ở phân bộ cấp dưới lại không thể nhìn tới. Nhân cơ hội cải trang vi hành, tất nhiên Thượng Vũ đế muốn đến phía nam ngoài tầm tay kia.

​Tiểu Đa Tử dù sao vẫn là thái giám bên cạnh hoàng thượng, có cơ hội được một ngày hầu hạ thái tử đã là vô cùng cảm kích. Thấy tiểu Đa Tử đã trở về bên cạnh Thượng Vũ đế, Thanh Liên xem xét thời thế, lặng lẽ nói ra yêu cầu với Cố Ngạn. Cố Ngạn đối đãi với Thanh Liên giống như hảo bằng hữu, coi như mối nhân duyên này là hắn tự mình tác hợp, nếu Thanh Liên ở cạnh Vũ Nhất đương nhiên Cố Ngạn sẽ được hóng chuyện, thoải mái mà gọi Vũ Nhất lên xe ngựa.

​Thanh Liên đi theo Cố Ngạn ngây ngốc đã lâu, lá gan càng ngày càng lớn, cho dù trên xe còn một vị thái tử điện hạ tôn quý đang ngồi, hắn vẫn không để ý mà cùng Vũ Nhất ngọt ngọt ngào ngào tình chàng ý thiếp, không coi tiểu thái tử như người ngoài, làm tiểu hài nhi người ta chưa trải qua thế sự thấy phiền chán mà chạy đi tìm sư phó.

​ Một đoàn người cước trình không tính là chậm, lảo đảo liền dần dần cảm nhận được không khí tươi mát của Giang Nam. Thượng Vũ đế bỏ xe, đổi thuyền, xuôi theo sông Hà Mẫu hướng tới Yên Thủy Giang nổi danh.

​Yên Thủy Giang không phải đại danh đất liền, mà sự thật lại là một tòa trấn nhỏ, vẫn còn giữ bản chất phong tục văn hóa của riêng mình. Cũng không phải vô duyên vô cớ mà lựa chọn Yên Thủy Giang, từ lúc Thượng Vũ đế tọa triều đều có tấu chương từ Yên Thủy Giang đưa tới, mà mỗi một cái đều cơ hồ dính tới chữ ‘Thủy’ này. Cũng không phải chuyện gì tốt, thường có tai họa liên quan tới nước, nạn ngập lụt, nạn hồng thủy… Cái tòa thành này cơ hồ đều không thể tránh được.

​“Bệ hạ, ngươi xem, đẹp quá.” Giang Nam vẫn là nơi đất đai trù phú, Thượng Vũ đế từ nhỏ tới lớn đã đến không ít lần, sớm thấy nên không còn mới mẻ. Nhưng Cố Ngạn lại khác, từ khi vào cung đến nay, số lần xa nhà chỉ có đếm được trên đầu ngón tay, đến nơi xa vậy lại là lần đầu tiên, khó tránh khỏi không kìm được cảm giác hưng phấn. Cố Ngạn kéo Thượng Vũ đế đang bình yên thưởng trà trong khoang thuyền ra ngoài, mắt cười như sóng nước lăn tăn, vừa hoạt bát, còn muốn cùng Thượng Vũ đế chia sẻ niềm vui.

​Thượng Vũ đế không đành lòng từ chối hắn, ỡm ờ mà bị kéo ra bên ngoài, không có uy hiếp phàn nàn: “Ngươi không thể chú ý đến cách xưng hô với ta à.”

​ Sông Hà Mẫu Đại An có phần rộng lớn, song song bỏ neo vài chiếc thuyền lớn cũng không thành vấn đề. Thân thuyền rộng lớn, chạy nhanh được chậm được, quang cảnh trên sông nhìn không sót một thứ gì. Trên mặt sông không chỉ có thuyền lớn đoàn hoàng gia, mà còn có vài điêu thuyền giống như chỗ giải trí gia đình, thậm chí so với đoàn người Thượng Vũ đế còn xa hoa hơn. Đương nhiên những đồ vật so ra đều kém hoa lệ hơn hoàng cung, bỏ qua đội thuyền xa hoa kia, trên sông này khiến người ta chú ý nhất chính là những nam nữ phong tình Giang Nam.

​Dân Đại An cởi mở, nữ tử ít đi một điểm rụt rè, nam tử nhiều hơn vài phần phong lưu. Vì vậy những ngón tay ngọc ngà thon nhỏ của cô nương đánh đàn cổ lưu loát như mây như nước mà tấu lên mấy lần, liền đón lấy reo hò không dứt, cướp đi vạn phần chú ý. Bên này tưng bừng sôi nổi, nhưng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, khúc này còn chưa tấu xong, bên kia đã có một thế gia công tử mở hội đấu thi ca, huyên huyên náo náo thu hút không ít người.

​Mọi người thích thú tung hứng, tựa như vĩnh viễn không keo kiệt tiếng tung hô cùng tán thưởng, Cố Ngạn cùng Thượng Vũ đế một trước một sau từ trong khoang thuyền đi ra, tùy tiện đứng ở đầu thuyền, lại xông vào tầm mắt của mọi người. Một người mày kiếm mắt sao cao ngất như mặt trời, một người nụ cười yếu ớt diện mạo hiên ngang, không bao lâu liền nghe thấy tiếng cười không che dấu của nữ tử theo gió truyền đến.

​Có người ríu ra ríu rít, có người không cần hoa ngữ, vung vẩy tay áo, không biết mượn tiếng đàn từ đâu, xinh đẹp vũ mị lại thẹn thùng mà dâng lên điệu múa, có ý mượn hành động bộc lộ chân tình.

​Cố Ngạn chuyên chú khác với tính cách ngày thường, mà hắn vẫn luôn không giống người bình thường, không cười ‘ôn hòa nho nhã’ – Thượng Vũ đế sớm bị nàng kia cùng âm thanh ồn ào của mọi người hấp dẫn.

​Cố Ngạn siết chặt tay Thượng Vũ đế, không muốn dời mắt, thuận miệng hỏi: “Bệ hạ sao vậy?”

​“Cái này là cảnh đẹp ngươi muốn cho ta xem?”Thượng Vũ đế nghiến răng, ánh mắt gian xảo mà quét nhìn nàng kia từ đầu đến chân, không biết lột da người sống thì thế nào.

​Cố Ngạn vui vẻ dạt dào, thích thú gật đầu: “Đúng vậy ah, bệ hạ cảm thấy đẹp không?”

​“Vô, cùng, đẹp.” Thượng Vũ đế muốn buông tay.

​“Bệ hạ đang nhìn gì vậy?” Cố Ngạn thấy Thượng Vũ đế vẫn luôn quay đầu, cũng tò mò nhìn qua.

​Trên thực tế nàng kia đã nhảy đến những điệu cuối cùng, bắt được sự chú ý của một công tử là đã tự mãn vô cùng, sau đó thấy một vị nam tử tuấn lãng phi phàm kia cũng đưa mắt nhìn mình, điệu múa không dài rốt cuộc cũng dừng lại không được. Thượng Vũ đế mắt sáng như đuốc nhìn nữ tử kia toàn thân ửng hồng, nàng âm thầm xấu hổ chính mình không chống cự được mà nóng lên, dứt khoát xoay người một cái, tà áo bên trong ẩn ẩn hiện hiện, màn sa mỏng bên ngoài từ trên vai trượt xuống.

​Thượng Vũ đế đang muốn thốt ra một tiếng ‘Hoang đường’, liền nghe được Cố Ngạn bên cạnh không hứng thú nói: “Bệ hạ sao lại thích xem mấy tiết mục biểu diễn tầm thường này, để Liên Liên múa còn đẹp hơn.”

​Cố Ngạn trong lòng bất bình, bỗng nhiên hào khí vạn trượng, hướng vào thuyền hét lớn một tiếng: “Thanh Liên! Ra ứng chiến cho bổn công tử!”

​Gương mặt kéo căng của Thượng Vũ đế không nhịn được mà cười phá lên, cảm giác nói đến là đến, cúi người ôm eo Cố Ngạn.

​Cố Ngạn phản xạ theo bản năng mà ôm gáy Thượng vũ đế, cũng đã quên vừa rồi ngốc nghếch hét to cái gì, theo thói quen mà cúi đầu ngậm chặt bờ môi của Thượng Vũ đế.

​“Ngươi phát cái gì… Ách…” Thanh Liên bị người nào đó hét đến run rẩy, vứt bỏ lễ nghi hùng hùng hổ hổ mà kéo rèm đi ra, sau đó chôn chân tại chỗ, tiến không được, thối cũng không xong.

​Cũng may hai người này tình cảm lâu dài, cũng không nhiệt tình đến buồn nôn như những cặp đôi khác. Trao đổi xong nụ hôn trước sự chứng kiến của mọi người, Thượng Vũ đế còn có thể bình tĩnh mà nói: “Không cần đa lễ.”

​“Vâng, Thanh Liên biết sai.” Thanh Liên cho dù kiêu ngạo trước mặt mọi người nhưng cũng không dám xằng bậy với Thượng vũ đế, Thượng Vũ đế trong lòng hắn vẫn như cũ là một quân vương uy nghiêm.

​“Liên Liên đến múa một khúc ah, chắc chắn so với nàng kia còn múa đẹp hơn.” Cố Ngạn nhiệt tình lôi kéo.

​“Chuyện xuất đầu lộ diện như vậy Thanh Liên mới không làm.” Thanh Liên bỗng nhiên quên quá khứ trước đây của mình.

​“Nha.” Cố Ngạn không muốn ép hảo bằng hữu, cũng hiểu được yêu cầu như vậy là không hợp lý, ngượng ngùng ngừng miệng.

​Không khí bỗng nhiên trở nên xấu hổ, Thượng Vũ đế thấy tình hình căng thẳng nên định mở miệng, dù sao hắn cũng luôn là nam nhân đáng thương dọn dẹp phía sau cho nam sủng nhà mình. Ba nhân vật chính còn chưa bắt đầu, có người phi thân nhảy đến trước mặt ba người, thừa dịp ba người chưa kịp phản ứng, Vũ Nhất đã tiến vào trạng thái đề phòng, người nọ không kiêu ngạo không siểm nịnh mà cất cao giọng nói: “Công tử nhà ta mời mấy vị xuống thuyền.”