Sủng Thê Chi Đạo

Chương 15: Vào ở



Xe chạy trên con đường mà Đường Hiểu không hề quen thuộc, phong cảnh bốn phía ngày càng xinh đẹp, trên đường đi còn nhìn thấy một hoa viên thật lớn, bên trong tràn đầy hoa cỏ mùa xuân rực rỡ, kiến trúc hai bên cũng ngày càng xinh đẹp.

Đường Hiểu nghi hoặc không thôi, con đường này không phải đi đến khu biệt thự của H thị sao? Nhìn cảnh vật này, cậu cơ hồ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình được đến nơi đây.

“Học trưởng, anh muốn đưa tôi đến đâu?” Đường Hiểu nhịn không được hỏi.

“Đến nhà của tôi.” Cốc Tu Cẩn hình như đang chờ câu hỏi này của cậu, phi thường bình tĩnh trả lời.

Đường Hiểu lập tức lắp bắp, “Đến… đến… đến nhà của anh? Cái này không tốt cho lắm, hay anh đưa tôi đến khách sạn là được rồi!”

Cùng lắm thì chờ thứ hai đi làm cậu mới tìm cách hỏi giám đốc xem có thể ứng trước tiền lương được hay không.

Cốc Tu Cẩn nói, “Bây giờ đã tối rồi, có việc gì ngày mai hẳn nói, tôi nghĩ hôm nay chắc cậu mệt lắm rồi.”

Anh chưa nói dứt lời thì Đường Hiểu liền cảm thấy cả người đều mỏi nhừ.

Ban ngày cậu đã chạy đi chạy lại khắp nơi, lúc tan tầm hai chân cơ hồ đều không đi được. Nếu không phải vì chuyện của Chu Thích, cậu cũng không bị căng thẳng đến bây giờ.

Cả người thả lỏng, Đường Hiểu ngay cả ngón tay cũng không muốn động. Nếu hiện tại còn muốn đi tìm khách sạn, cậu lại phải gây sức ép thêm vài giờ, chỉ nghĩ thôi đã thấy thực khủng bố, cảm thấy thật vô lực.

“Vậy được rồi, đêm nay đành phải quấy rầy học trưởng.” Đường Hiểu nghĩ nghĩ, cảm thấy không còn cách nào khác, đành phải đồng ý với anh.

Cốc Tu Cẩn không dấu vết nâng khóe môi lên, “Không phiền, dù sao trong nhà ngoại trừ quản gia và người hầu ra cũng không có ai, ngược lại tôi phải cảm ơn cậu đã đồng ý theo tôi.”

Lời nói này làm Đường Hiểu đặc biệt ngượng ngùng, nhưng cậu không hỏi Cốc Tu Cẩn tại sao lại sống một mình. Chú ý đến Cốc Tu Cẩn nhiều năm như vậy, người nhà của anh cậu cũng biết một ít, nghe nói cha mẹ của Cốc Tu Cẩn đã qua đời kể từ khi anh còn rất nhỏ.

Mười lăm phút sau, xe dừng lại ở ngoài cửa lớn một căn biệt thự thập phần xa hoa lộng lẫy.

Đường Hiểu thấy Cốc Tu Cẩn lấy ra một loại đồ vật giống như điều khiển từ xa, sau đó liên tiếp nhấn vài con số trên bề mặt của nó, cửa lớn lập tức tự động mở ra, trong lòng cậu nhất thời hiện lên ba chữ sáng long lanh ― công nghệ cao.

Cốc Tu Cẩn thấy cậu tròn mắt theo dõi chiếc điều khiển từ xa trong tay anh, liền giải thích, “Bình thường tôi không xác định được thời gian về nhà, có đôi khi tăng ca về khá muộn, người hầu đều đã ngủ. Không muốn phiền toái, cho nên cửa lớn liền được sửa lại theo cách nhập mật mã để ra vào, như vậy cũng thuận tiện hơn.”

Cậu có thể hiểu được, quản lý một công ty lớn như vậy, quả thực rất bận rộn, bất quá người có tiền là tốt nhất. Nếu có thể sử dụng những thứ công nghệ cao này, có chết cậu cũng không hối tiếc.

Xe trực tiếp đi thẳng vào gara dưới tầng hầm, vốn dĩ cả nhà xe đang tối đen bỗng chốc sáng lên, chắc hẳn là đã lắp thiết bị cảm ứng.

Cốc Tu Cẩn dừng xe lại, “Chúng ta tới rồi, xuống xe thôi.”

Đường Hiểu mở cửa xe đi xuống, không quên cầm lấy túi xách của cậu, bất quá khi thật sự bước vào biệt thự của Cốc Tu Cẩn, cậu vẫn có chút khẩn trương.

Biệt thự thực rộng thực lớn, dọc đường đi có một số kiến trúc rất xem ra rất có giá trị. Hơn nữa còn có một hoa viên rực rỡ sắc màu, khiến cho biệt thự thoạt nhìn đặc biệt cảnh đẹp ý vui, bên trong xa hoa nhưng không dung tục, vừa nhìn liền biết chủ nhân của biệt thự rất có ánh mắt thưởng thức.

Đường Hiểu đi theo Cốc Tu Cẩn qua hành lang của hoa viên đến phòng khách, chưa kịp thay dép lê thì lập tức xuất hiện một lão quản gia bước ra đón họ.

“Đại thiếu gia, ngài đã về!” Lão quản gia nhận lấy áo khoác và túi hồ sơ của Cốc Tu Cẩn.

Cốc Tu Cẩn thuận miệng lên tiếng, “Trương quản gia, nhờ ông chuẩn bị một gian phòng khách, là căn phòng ở kế bên phòng tôi, tối nay tôi có một người bạn muốn ở lại nơi đây.”

Đáy mắt Trương quản gia liền hiện lên một tia kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy đại thiếu gia mang bạn về nhà, đã vậy lại còn ở kế bên phòng của chính mình, không khỏi nhìn thoáng qua thanh niên đứng ở phía sau. Thanh niên kia thoạt nhìn trông rất bình thường, không hiểu vì sao đại thiếu gia lại mang cậu trở về. Nhưng ông là một vị quản gia đạt tiêu chuẩn, những chuyện không nên hỏi ông sẽ không hỏi, “Dạ, đại thiếu gia.”

Cốc Tu Cẩn đối với Đường Hiểu đang đứng ngốc một bên nói, “Cậu đến sô pha kia ngồi một chút, một lát sau phòng khách sẽ chuẩn bị xong. Cậu muốn uống một chút gì đó trước, hay là tắm rửa trước?”

Đường Hiểu lắc đầu, “Tôi không khát nước, vẫn là tắm rửa trước đi.” Trên người cậu thực bẩn, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy cả người có chút ngứa.

Hiệu suất của Trương quản gia rất cao, không đến mười phút phòng khách liền được chuẩn bị xong. Tuy rằng bình thường không có sử dụng phòng khách, nhưng ông vẫn bảo người hầu quét dọn mỗi ngày, cho nên dù không lau dọn nhiều vẫn rất sạch sẽ.

Cốc Tu Cẩn đi đến thư phòng, dẫn Đường Hiểu trở về phòng chính là Trương quản gia. Phòng khách ở lầu hai, bởi vì ở kế bên phòng ngủ của Cốc Tu Cẩn, cho nên đi chưa được mấy bước liền đến nơi.