Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 32: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ không có nữ nhân!



Bất tri bất giác, xe ngựa đã chạy đến tối.

Lý Đức Thông vén mành cửa sổ nhìn ra ngoài, hỏi: “Hoàng Thượng, hôm nay sắc trời cũng đã tối, ngài có muốn tạm thời ngủ lại chỗ này, ngày mai đi tiếp hay không?"

Quân Mặc Ảnh gật đầu, Lý Đức Thông liền đi ra ngoài dặn dò phu xe tìm khách sạn nào đó dừng lại.

Đến lúc chia phòng, lại xuất hiện vấn đề.

Kỳ thật lúc này Phượng Thiển hoàn toàn không tham dự vào. Nàng còn nghĩ: "Mình còn đang chiến tranh lạnh với Quân Mặc Ảnh, còn có khả năng vì ở cùng một phòng với hắn mà đấu tranh với nữ nhân chán ghét kia sao?

"Gia, thiếp thân ở chung phòng với ngài, được không?" Hi phi nũng nịu nhìn Quân Mặc Ảnh một cái.

Nhìn dáng vẻ Hi phi không có nam nhân liền sống không nổi, Phượng Thiển lắc đầu: "Nữ nhân chính là phiền toái!

Cũng không biết bình thường Quân Mặc Ảnh ứng phó tam cung lục viện của hắn như thế nào, nhiều nữ nhân như vậy, trấn an một đám, dỗ dành một đám, đừng nói hắn là hoàng đế, cho dù là thần tiên cũng phải mệt chết khiếp đi?

Hiển nhiên nàng không biết, có thể để Quân Mặc Ảnh dỗ dành sủng ái chỉ có nàng mà thôi. Tam cung lục viện của hắn, đều do các nàng tự tranh tự sủng mà thôi!

Dù sao, ai chẳng biết đế vương Đông Lan phong độ, tuấn mỹ vô cùng. Không ai không nghĩ tới vào hậu cung Đông Lan?

Quân Hàn Tiêu làm người đứng xem, rất muốn trực tiếp nói với Hi phi một câu "Không được"!

Lòng của hoàng huynh đang trên người ai, vừa nhìn là hiểu ngay. Nếu tiếp tục làm cho hoàng huynh bất mãn, tiểu cô nãi nãi kia lại không quan tâm, tai họa gì đều đổ lên người bọn hắn mà thôi!

Nhưng hiện tại hoàng huynh không mở miệng, hắn vừa là thần tử vừa là đệ đệ nào dám tùy tiện mở miệng nói?

Ai!

Phượng Thiển nghĩ quá mức nhập thần, ánh mắt kinh ngạc dừng ở một chỗ quên thu hồi, mà nơi kia không khéo chính là trên người Quân Mặc Ảnh.

Thấy nàng như thế, Quân Mặc Ảnh nghĩ nàng đang khổ sở vì lời Hi phi nói, ánh mắt sâu lại, không cần nghĩ ngợi liền từ chối Hi phi: “Trẫm không thiếu bạc thuê một gian phòng, ở chật như vậy làm gì?"

Một gian phòng thượng hạng, lại có giường lớn, làm sao liền chật?

Ý tứ này, rõ ràng chính là không muốn ở cùng Hi phi mà thôi!

Sắc mặt Hi phi cứng đờ, hai tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, có cảm giác khuất nhục, cười khổ nói: “Gia và thiếp thân là vợ chồng, nếu không ở cùng một chỗ, chỉ sợ sẽ khiến người khác hoài nghi đi?"

Lời còn chưa dứt, mi tâm Quân Mặc Ảnh nhíu lại, thản nhiên quét mắt qua, mang theo khí lạnh.

Hi phi lập tức kinh ngạc, ngay cả ủy khuất cũng đã quên, trong phút chốc sắc mặt trắng bệch, theo bản năng lui về phía sau.

"Thiếp thân lỡ lời!"

Hoàng Thượng chỉ có một thê tử, đó là Hoàng Hậu, mà nàng chỉ là một phi tử.

Cho nên câu nói vừa rồi, nếu Hoàng Thượng thật sự muốn trị tội, đó là tôi đại bất kính, bất luận Hoàng Thượng muốn trị nàng như thế nào nàng đều phải gánh!

"Cho dù xuất môn ra ngoài, cũng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Quân Mặc Ảnh thản nhiên thu hồi ánh mắt: “Mẫu thân cho ngươi đi theo, chính là nhìn trúng tính tình ôn hòa kính cẩn của ngươi, ngươi đừng nháo ra chuyện để bà thất vọng."

"Vâng, thiếp thân cẩn tuân dạy bảo!"

Hi phi nhẹ nhàng thở ra, may mắn Hoàng Thượng không giáng tội nàng.

Nhưng nàng rất rõ ràng, Hoàng Thượng cũng không phải vì thương tiếc nàng mới có thể tha cho nàng, sợ chính là xem mặt mũi Thái Hậu?

Thậm chí, mấy câu này còn có ý Hoàng Thượng không muốn nàng đi theo, mà là Thái Hậu muốn nàng đi theo, nếu không, Hoàng Thượng quyết định sẽ không muốn dẫn nàng đi.

Như vậy xem ra, Hoàng Thượng đối này Phượng Thiển quả thật không giống!

Tuy mình không muốn thừa nhận, nhưng dọc đường đi, tầm mắt Hoàng Thượng đều dừng trên người nữ nhân này, bất luận nàng nói điều bất thường nào, Hoàng Thượng đều không so đo với nàng chứ đừng nói là trừng phạt, ngay cả răn dạy đơn giản cũng không có. Nếu là mình, sợ rằng đã chết không dưới trăm lần?

Mắt Hi phi tối sầm lại, ngón tay cuộn chặt vào lòng bàn tay, móng tay khảm vào da thịt, nàng lại không biết đau đớn, không quan tâm.

"Lý Đức Thông, ngươi đi sắp xếp phòng đi." Quân Mặc Ảnh phân phó một tiếng, cũng không quản mọi người, lập tức ngồi xuống một cái bàn.

Phượng Thiển theo sát phía sau Quân Hàn Tiêu: “Này, quần áo của ngươi đâu? Chờ lý công... Lý quản gia sắp xếp phòng, ta đến chỗ ngươi chọn quần áo được không?"

"Hả?"

Quân Hàn Tiêu nuốt nước miếng, trong lòng khẩn trương, hắn đường đường là một Vương gia, trong vòng một ngày vì nữ nhân này khẩn trương bao nhiêu lần?

Ngẫm lại cũng thật sự nghẹn khuất!

"Cái kia... Muốn ăn cái gì trước không?"

Phượng Thiển nghe được có ăn, ánh mắt sáng lên.

Nhưng vừa quay đầu lại, liền chú ý mỗ nam nhân kia nhếch khóe môi nhìn nàng, như là sớm đoán được nàng sẽ có phản ứng gì, trong lòng Phượng Thiển nhất thời không vui vẻ.

Hừ, dùng chút đồ ăn đã muốn lừa cô nãi nãi đi vào khuôn khổ?

Cửa sổ cũng không có!

Nàng Phượng Thiển là người có cốt khí, không vì đồ ăn mà khom lưng!

"Không ăn, không đói bụng!"

Phượng Thiển cực lực khắc chế nội tâm, còn có bụng đang sôi sùng sục, cắn chặt hàm răng: “Ta đi xem phòng lý quản gia sắp xếp cho ta, nếu ngươi ăn, nói cho ta biết một tiếng!"

Nói xong nàng liền chạy như một trận gió, như là có người đuổi theo nàng. Chỉ có Phượng Thiển biết, nàng cần nhiều nghị lực mới chạy thoát khỏi thức ăn chưa xuất hiện.

"Nam nhân hư, xú nam nhân! Quân không nói đùa chó má, cô nãi nãi nhìn rõ rang ngươi nói dối!"

"Bên trái một phi tử bên phải một tiệp dư, để ý ngươi! Cô nãi nãi nguyền rủa ngươi... Nguyền rủa ngươi chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ không có nữ nhân!"

Phượng Thiển vừa chịu đựng bất an trong người, vừa hùng hổ dày vò chăn, hoàn toàn coi chăn trở thành kẻ địch của nàng.

Lừa gạt, tên lừa gạt!

Rõ ràng đâu có chỉ có nàng, thế nhưng lại đi trêu chọc nữ nhân khác!

"Quân Mặc Ảnh ngươi là tên lừa gạt!"

Dưới lầu, trên bàn cơm không khí quỷ dị.

Vì không để chú ý không cần thiết, Lý Đức Thông và Ảnh Nguyệt cũng không đứng, mà là dùng bữa ở một cái bàn khác. Giờ phút này bọn họ thấy may mắn vì mình là nô tài và thị vệ, nếu không giống Đoan vương gia như vậy, thật đúng là khổ sở!

Quân Hàn Tiêu quả thật khổ, ngươi nói một chút, hoàng huynh và nữ nhân của hoàng huynh cãi nhau, vì cái gì hắn lại gặp họa?

Tất nhiên hoàng huynh luyến tiếc tiểu cô nãi nãi kia, nhưng hắn không giống! Bởi vì tiểu cô nãi nãi ở trên xe ngựa hồ ngôn loạn ngữ nói câu "Ta làm tiểu phu nhân của ngươi" kia, hoàng huynh đã sớm giận, kết quả vừa rồi lại nói cái gì "Đến phòng của ngươi chọn quần áo", cô nam quả nữ ở chung một phòng, hoàng huynh còn không trực tiếp tức chết?

Hai người này, một người coi hắn là lá chắn, một người coi hắn là vật hi sinh, khói mù cộng với khí lạnh, rõ ràng muốn mạng hắn!

"Hoàng... Đại ca, một mình tam đệ ở trên lầu sợ là bị đói, không bằng lát nữa ngài đưa đệ ấy chút điểm tâm?’’ Quân Hàn Tiêu nhìn người nào đó rõ ràng rất muốn lên lầu, lại không có cớ liền cảm thấy buồn cười.

Hai mấy năm qua, chưa từng thấy dáng vẻ hoàng huynh như vậy?