Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 13



Thành Vương gia tiêu sái cười, dung nhan tuấn mỹ rạng rỡ lấp lánh, đối nữ nhân thông minh thức thời trước mặt rất là vừa lòng.

“Ngày tuyển tú chẳng mấy chốc đến, bản vương còn an bài ngươi vào Vân phủ, thời gian có chút eo hẹp. Ngươi chuẩn bị một chút, bản vương ngày mai đi tìm Vân thượng thư an bài, phỏng chừng hai ngày sẽ có người đến đón ngươi.”

Chỉ hai ngày? Có phải hay không quá gấp?

Lúc này hệ thống lại bắt đầu mạo phao:“Kéo một chút, kéo một chút, người chơi, ngươi còn có một nhiệm vụ phụ chưa có hoàn thành. Ngươi đã quên sao? Cái kia Liễu Chi cùng Oánh Oánh cảm kích.”

Đối với cái nhiệm vụ phụ kia, Ân Như Tuyết vốn là nghĩ từ từ sẽ đến, trước cùng một người trong đó giao hảo, sau đó tìm một cơ hội, lại cùng một người khác giao hảo.

Nhưng bây giờ thời gian rất gấp, phương pháp này không thể dùng.

Thành Vương gia nhìn thấy bộ dáng Ân Như Tuyết có chút thất thần, không khỏi hỏi:“Làm sao vậy, có gì không ổn?”

Ân Như Tuyết phục hồi tinh thần lại, nhìn Thành Vương gia, mở miệng:

“Vương gia, không biết có thể cho thêm Như Tuyết thời gian vài ngày, Như Tuyết dù sao cũng muốn cùng tỷ muội trong lâu nói từ biệt.”

Thành Vương gia hơi nhíu mi, nữ nhân thật là phiền phức.

“Được rồi, cho ngươi hai ngày, không thể nhiều hơn nữa.”

Ân Như Tuyết gật gật đầu, từ chối cho ý kiến, có hai ngày cũng tốt, nhiệm vụ ít nhất có thể hoàn thành một chút.

“Vậy Như Tuyết đa tạ Vương gia .”

Thành Vương gia cười đến có chút bí hiểm.

“Như Tuyết cô nương nên nắm chắc thời gian nói lời từ biệt đi, bản vương còn có việc, không lưu lại .”

“Như Tuyết cung tiễn Vương gia.” Ân Như Tuyết đứng dậy hành lễ.

"Thành Vương gia đi rồi, Hồng mụ mụ cùng Anh Đào mới đi vào.

“Tiểu thư người không sao chứ?”

“Như Tuyết, ngươi đáp ứng ?”

Hai người đều có chút sốt ruột, biểu tình trên mặt cũng không tốt.

Ân Như Tuyết cũng không trả lời câu hỏi của các nàng, ngược lại chỉ nói một câu:

“Hồng di, ta nói rồi, tin tưởng ta.”

Hồng di cũng không hỏi lại cái gì, giống như hiểu được ý trong lời nói Ân Như Tuyết, ngay cả biểu cảm lo lắng trên mặt cũng từ từ bình tĩnh lại.

Anh Đào vẫn còn không nghĩ ra, nhưng nhìn tiểu thư nhà mình trên dung nhan thanh lệ hiện đầy vẻ bình tĩnh cùng kiên nghị, nguyên bản tâm tình nôn nóng cũng trở nên bình thản rất nhiều.

Ân Như Tuyết kỳ thật lúc này cũng không có như Hồng mụ mụ cùng Anh Đào thấy trong mắt trấn định bình tĩnh, trong lòng nàng đều là nhiệm vụ phụ kia liên quan tới Oánh Oánh cùng Liễu Chi, còn có lập tức sẽ vào cung, nhưng chính mình lại chưa chuẩn bị chút nào, chỉ có vài ngày lại phải xử lý rất nhiều chuyện, thật là có chút gấp.

Như Tuyết suy tư một lúc, phân phó Anh Đào:

“Anh Đào, ngươi giúp ta đem nha hoàn Liễu Chi bên người Oánh Oánh tìm đến, còn có tốt nhất đừng để cho Oánh Oánh cô nương biết.”

Anh Đào nghe được phân phó, lập tức đi làm việc.

Như Tuyết lại hướng Hồng mụ mụ một bên nói:“Hồng di, người nói, Liễu Chi có thể hay không cùng Oánh Oánh đánh đồng?”

Hồng mụ mụ có chút không hiểu, như thế nào đang êm đẹp lại nói đến trên người Liễu Chi.

“Liễu Chi? Dung mạo nàng mặc dù không có rực rỡ như Oánh Oánh, nhưng có khác một phen ôn nhu tiểu ý. Khách nhân túy Hồng lâu thường thấy Oánh Oánh diễm lệ, đối Liễu Chi thanh nhu khả năng sẽ có hứng thú. Nhưng tiềm lực của nàng không lớn, dù sao quan to quý nhân này hậu viện thê thiếp phần lớn là ôn nhu, hiệu quả như nhau.”

Hồng mụ mụ suy tư một phen, lại nói một câu:“Ta lúc trước đem Liễu Chi đặt ở bên người Oánh Oánh cũng có nguyên nhân này.”

Như Tuyết tiếp nhận trà nói:“Còn có, như vậy cũng có thể làm cho Oánh Oánh sinh ra cảm giác nguy cơ, để cho Liễu Chi nảy sinh ý chí chiến đấu.”

Hồng mụ mụ rất là tán thưởng, Ân Như Tuyết còn trẻ tuổi như vậy có thể cảm nhận được ý của nàng tỏ vẻ thực vừa lòng.

“Tiểu thư, Hồng mụ mụ, Liễu Chi đến rồi.” Thanh âm Anh Đào truyền đến.

“Vào đi.”

Một người mỹ nhân thanh tú mảnh mai đẩy cửa tiến vào, thanh âm thanh thúy:

“Hồng mụ mụ, người có việc tìm Liễu Chi?”

Hồng mụ mụ cũng không trả lời lời của nàng, làm Liễu Chi cảm thấy kinh ngạc là Như Tuyết cô nương ngồi ở một bên đáp câu:

“Cũng không phải là Hồng di tìm ngươi, là chủ ý của ta.”

Hồng mụ mụ tuy rằng đối với dụng ý Như Tuyết khó hiểu, nhưng vẫn thản nhiên nhìn hết thảy trước mắt.

Liễu Chi nhìn Hồng mụ mụ, thấy Hồng mụ mụ cũng không nói gì, vì thế tiếp tục im lặng chờ Như Tuyết cô nương nói tiếp. Nàng tuy rằng trí tuệ không bằng người khác, nhưng một chút thông minh vẫn phải có, biết nhìn ánh mắt người khác, nếu không làm sao có thể chống đỡ ở bên người Oánh Oánh lâu như vậy?

“Liễu Chi, ngươi có nguyện ý rời khỏi Oánh Oánh cô nương?”

Liễu Chi đương nhiên biết ý Như Tuyết là để cho nàng rời khỏi Oánh Oánh, trở thành hoa khôi trong túy Hồng lâu. Chỉ là trong lòng nàng còn nghi ngờ, Ân Như Tuyết này đang êm đẹp vì sao phải giúp nàng, hơn nữa Hồng mụ mụ cũng có ý này sao? Liễu Chi vụng trộm nhìn phản ứng Hồng mụ mụ đối với lời Ân Như Tuyết nói.

Hồng mụ mụ cũng không có đưa ra ý kiến phản đối gì.

Ân Như Tuyết hiểu được ý tứ Liễu Chi, lại nói:

“Liễu Chi, ta lập tức sẽ rời khỏi túy Hồng lâu, ta nghĩ, ở túy Hồng lâu ta cũng không có tỷ muội gì, chỉ có tương đối quen biết chính là từng ra ngoài với Oánh Oánh cô nương cùng Liễu Chi ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, ta cùng Oánh Oánh cũng không vui vẻ gì, Oánh Oánh cô nương cùng ngươi......” Lời ngầm trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

“Cho nên, ta đã nghĩ để cho Hồng di thay ta chiếu cố ngươi một chút.” Như Tuyết nói xong, chậm rãi nhấp một ngụm nước trà.

Nếu nói Liễu Chi vừa rồi còn đối ý tốt của Ân Như Tuyết mạc danh kỳ diệu có điều hoài nghi, bây giờ lại có chút hiểu được, thì ra nàng cũng cùng Oánh Oánh ương ngạnh kia không hòa hợp, thế nên mới nghĩ giúp đỡ nàng.

Bất quá cho dù nói như thế nào, Như Tuyết này cũng là giúp chính mình, hơn nữa lại từng giúp mình giải vây, trong lòng không khỏi sinh ra một tia cảm kích.

Ân Như Tuyết thực vừa lòng, bởi vì hệ thống nêu lên độ nhiệm vụ hoàn thành đã đạt tới 50%.

“Người chơi thân ái, chúc mừng ngươi a, ngươi thành công lừa dối nhân vật nhiệm vụ phụ a.”

Ân Như Tuyết trừng mắt, cái gì gọi là lừa dối? Là chính nàng thông minh, nghĩ biện pháp này được không? Bất quá kết quả vẫn thực vừa lòng, đã hoàn thành một nửa.

Hệ thống tiếp tục hỏi “Người chơi xin lựa chọn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hay không? Lựa chọn ‘Có’, thì nhiệm vụ biểu hiện trạng thái vẫn chưa xong, lựa chọn ‘Không’, nhiệm vụ chấm dứt, nhiệm vụ hoàn thành độ 50%, hệ thống ban phát thưởng cho.”

Ân Như Tuyết mặc niệm “Có”.

“Người chơi đã chọn xong, còn có hai cái nhiệm vụ phụ vẫn chưa hoàn thành.”

Liễu Chi rất nhanh liền thương lượng xong, Như Tuyết có chút mỏi mệt, hôm nay dậy có hơi sớm, hơn nữa thân thể này thật suy yếu. Ân Như Tuyết cũng nghĩ tới phải điều dưỡng cổ thân thể này thật tốt, chỉ là nguyên chủ này suy nhược là từ trong bụng mẹ mang đến, không dễ trị tận gốc.

Anh Đào nhìn thấy trên mặt tiểu thư nhà mình mệt mỏi, rất là đau lòng, vội vàng đỡ Ân Như Tuyết vào nội thất nghỉ ngơi .

Hồng mụ mụ mang theo Liễu Chi rời đi.

Hồng mụ mụ làm việc rất là mau, ngay hôm đó liền gọi một tiểu nha đầu khác thay thế Liễu Chi đi hầu hạ Oánh Oánh cô nương. Mà ngày hôm sau chính là ngày Liễu Chi biểu diễn.

Liễu Chi lựa chọn nhảy một chi dương liễu vũ, thân nếu đỡ liễu, sương khói trong suốt, giải thích tốt lắm chuyện “Nhu tình như nước”.

Khách nhân túy Hồng lâu đều là đối hoa khôi Oánh Oánh xinh đẹp như lửa thị giác có chút mệt mỏi, ngược lại đối ôn nhu như vậy có hứng thú, rất nhiều khách nhân đều lớn tiếng tán thưởng.

Trên vũ đài khiêu vũ trong mắt Liễu Chi tràn đầy vui vẻ cùng đắc ý.

Oánh Oánh đứng ở lầu hai nhìn xuống đại sảnh lầu một, nhìn dưới lầu một ồn ào, trong mắt tràn đầy trào phúng.

Ân Như Tuyết tiến lên cùng nàng nhìn.

Oánh Oánh chỉ liếc mắt nhìn Ân Như Tuyết một cái, khó được không đâm chọt Ân Như Tuyết.

Ân Như Tuyết cười tươi như hoa.

“Rất buồn cười, không phải sao?”

Oánh Oánh trong lòng lúc này lại sinh ra một loại tư vị khó tả, nữ tử bên cạnh bình thường cùng nàng xích mích, nhưng tại thời khắc này, lại ở bên người nàng an ủi.

Ân Như Tuyết tiếp tục nhìn phía dưới, nhưng trong lòng lại cao hứng, nhiệm vụ này không phải hoàn thành ?