Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 30



Ra khỏi Khởi Nguyên, Thai Tử Vũ xoay người chạy, Cố Duy Nhất kéo ống tay áo cậu, nhỏ giọng cảnh cáo, "Cậu thử chạy xem."

Ngôn Mộc xoay người nhìn Thai Tử Vũ, "Có cần đi bệnh viện không?"

Thai Tử Vũ vội khoát tay, "Không cần đâu, không nghiêm trọng đến mức đó."

Ngôn Mộc gật đầu, "Tốt lắm, trưa rồi, mời hai đứa đi ăn cơm."

Thai Tử Vũ theo bản năng nuốt nước miếng một cái, "...Hồng Môn yến sao?"

Ngôn Mộc lại cười, "Vậy cậu có dám hay không?"

Thai Tử Vũ thấy bộ dáng tươi cười của Ngôn Mộc, chỉ cảm thấy mặt trời mọc từ đằng tây, bằng không chính  cậu bị Hứa Trạch Dật đánh cho phát ngốc rồi xuất hiện ảo giác.

Đến nhà hàng, gọi thức ăn, Vương trợ lý cầm nước sát trùng đến, Cố Duy Nhất cẩn thận giúp Thai Tử Vũ, cậu suy tư một lúc, cuối cùng quyết định thẳng thắn được khoan hồng, "Đại ca, em sai rồi, em không nên đánh nhau."

Cố Duy Nhất lặng lẽ liếc cậu một cái, thái độ nhận sai, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Ngôn Mộc cúi đầu nhìn thực đơn, không ngẩng đầu, "Sai?Chuyện gì sai? Anh lại thấy cậu được việc đấy." Hứa Trạch Dật này thực sự cần đánh.

Thai Tử Vũ khiếp sợ trao đổi ánh mắt với Cố Duy Nhất mắt,cô lắc đầu ý bảo cũng không biết tại sao.

"Nhìn một chút, ăn cái gì?" Ngôn Mộc đem thực đơn đưa cho Thai Tử Vũ, Thai Tử Vũ vội nhận, cảm thấy cái gì đó không thích hợp.

Thai Tử Vũ gọi món, Vương trợ lý tự nhiên nói với phục vụ một câu, "Tất cả món ăn không cho hành lá và rau thơm, đừng quên."

Nhân viên phục vụ gật đầu đi ra, Cố Duy Nhất nhịn không được cười ra tiếng, Ngôn Mộc ngồi ở cạnh Cố Duy Nhất, bàn tay lạnh nắm lấy tay cô mang theo ý tứ cảnh cáo, Cố Duy Nhất ngưng cười nhưng không được, gục xuống bàn cười không ngừng, sợ là anh cả đời này cũng không dám ăn hành lá và rau thơm nữa.

Vương trợ lý bị Cố Duy Nhất doạ sợ, nhìn sắc mặt đen kịt của Ngôn Mộc, thông minh cúi thấp đầu xuống.

Thai Tử Vũ không biết rõ chuyện này, chỉ nhìn Cố Duy Nhất cười, đột nhiên nói một câu, "Cố Duy Nhất, dạo này nóng như vậy cậu còn bọc kín thế, xem xem, trên đường người ta ăn mặc mát mẻ như vậy, khó trách đến tuổi này còn chưa có ai ngó tới. Cậu nhìn cậu đi, áo sơ mi bị mặc thành như vậy, thật muốn cởi hết ra vì nóng.

Cố Duy Nhất ngưng cười, lau nước mắt, nhìn về phía Thai Tử Vũ, "Tôi thích đấy, cậu quản được sao?"

Thai Tử Vũ mím môi, "Cố Duy Nhất, đời này trừ khi có người không có mắt, nếu không chắc chắn sẽ không vừa ý cậu."

Cố Duy Nhất nghe vậy, nhìn Thai Tử Vũ rồi quay đầu nhìn Ngôn Mộc, trông thấy mặt anh càng đen, ngăn không được nụ cười, Thai Tử Vũ thở dài, "Có phải đầu óc cậu hôm nay không tốt không, bị nóng thành kê ngốc rồi." Nói xong, đứng dậy, cách bàn ăn chạm vào cổ áo Cố Duy Nhất, muốn cởi ra.

Cố Duy Nhất theo bản năng ngửa ra sau, một tay Ngôn Mộc nắm ở eo cô, một tay ngăn Thai Tử Vũ, cảnh cáo nói, "Thai Tử Vũ, chú ý chừng mực."

Thai Tử Vũ gãi gãi đầu, đúng là có chút không phải, nhưng phản ứng của lão đại có vẻ lớn quá, bởi vì Thai Tử Vũ đứng lên, thấy rõ vết cào trong cổ Ngôn Mộc, thuận miệng trêu chọc, "Lão đại, nói mau, tối qua anh chui vào chuồng gà bị gà mổ phải không?"

Cố Duy Nhất phút chốc ngừng cười, một ngụm khí chặt trên cổ họng, không tốt cũng chẳng xấu, Ngôn Mộc nhéo mi tâm, hiện tại anh vô cùng hối hận vì đã mang theo Thai Tử Vũ đi ăn cơm.

Vương trợ lý lặng lẽ nhìn thoáng qua cổ Ngôn Mộc rồi lại liếc nhìn Cố Duy Nhất đang che kín, cúi đầu thấp hơn.

Cơm nước xong, Ngôn Mộc hỏi Thai Tử Vũ, "Có phải gần đây em đang làm thiết kế công trình đúng không?"

Vốn Cố Duy Nhất đang uống nước trái cây, nghe được lời nói của Ngôn Mộc giật mình nhìn Thai Tử Vũ, hắn đang làm thiết kế sao? Thế mà cô lại không biết rõ?

Thai Tử Vũ gật đầu, "Làm sao anh biết?"

"Anh có xem qua thiết kế vài cửa hàng của cậu, cũng không tệ lắm, anh hiện có một hạng mục, muốn làm không?"

Thai Tử Vũ khiếp sợ đứng lên, "Anh nói thật?"

Ngôn Mộc nhìn cậu, gật đầu, "Anh đã gạt cậu bao giờ chưa."

Nghe được câu này, không hiểu sao Thai Tử Vũ lại cảm thấy một cỗ ác ý. Sao anh có thể nói như vậy, thời điểm lúc 5 tuổi, anh đưa một cái bánh quy có nhân cho cậu, nói ăn rất ngon, cậu cắn một cái lập tức nôn hết ra, bên trong toàn là kem đánh răng của Cố Duy Nhất.

Lúc mười hai tuổi, cậu hẹn một nữ sinh gặp mặt ở cửa sau trường, anh nói cậu biết nữ sinh kia đổi địa điểm, cậu liền đến đó, chờ cậu là cha và thư tình cậu viết cho nữ sinh kia, kết quả là, mông nở hoa.

Nhiều việc ác như thế không đếm hết được, anh còn mặt không đổi nói chưa từng lừa gạt cậu?

Nhưng cậu cũng biết những chuyện nghiêm túc thế này, lão đại sẽ không lừa cậu, nhưng vẫn có chút không yên lòng, "Lão đại, anh không phải là lấy tình cảm của chúng ta mới giúp em đấy chứ?"

Ngôn Mộc thản nhiên lấy cốc nước trong tay Cố Duy Nhất ra, đẩy qua một cốc nước ấm, "Cậu cảm thấy anh sẽ công tư bất phân? Anh thay cậu hẹn trước người bên hạng mục đó chiều nay gặp mặt."

Thai Tử Vũ hưng phấn nắm chặt tay, vội gọi điện thoại cho cộng sự của mình.

Ngôn Mộc xoay mặt nhìn về phía Cố Duy Nhất, "Em thì sao? Về nhà hay đến công ty chờ anh tan tầm?"

Cố Duy Nhất suy nghĩ một chút, "Em muốn vế trường học dọn chút đồ, Huyên Huyên dọn khỏi ký túc xá rồi em cũng không muốn ở đó."

"Cần anh đi cùng không?" Ngôn Mộc cúi đầu nhìn cô.

Cố Duy Nhất lắc đầu, "Không cần, đồ không nhiều lắm."

Ngôn Mộc gật đầu, "Được, thu xếp xong gọi cho anh, anh đi đón em."

Cố Duy Nhất gật đầu, một giây sau, Ngôn Mộc cúi đầu, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi cô.

Thai Tử Vũ vừa nói chuyện điện thoại xong quay lại vừa vặn thấy một màn như vậy, cả kinh đến độ suýt rớt cằm xuống. Cố Duy Nhất ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng trợn trừng hai mắt của Thai Tử Vũ, mặt đỏ lên, dù cô chủ động theo đuổi nhưng vẫn là con gái, ngại ngùng chưa hết nói chi đến việc bị người khác bắt gặp. 

Ngôn Mộc thản nhiên nhìn Thai Tử Vũ một cái, trực tiếp dắt tay Cố Duy Nhất ra ngoài, Thai Tử Vũ cảm thấy hôm nay mình gặp kích thích quá nhiều, bắt lấy tay người bên cạnh, "Vương trợ lý, vừa rồi anh thấy không? Nhìn thấy không? Có phải mắt tôi xảy ra vấn đề không? Anh nói chuyện đi..."

Vương trợ lý tỉnh táo bỏ tay cậu ra, "Tôi mà như cậu, sớm đã bị sa thải rồi."

Thai Tử Vũ, "..."

*

Ngôn Mộc để cho Vương trợ lý lái xe đưa Cố Duy Nhất về trường học, sau đó lại cùng Thai Tử Vũ trở về công ty nói chuyện hạng mục.

Ngôn Mộc vừa về tới công ty không lâu, Vương trợ lý cầm một túi văn kiện màu vàng đến, "Tổng giám đốc, đây là kết quả thám tử tư tra được."

Ngôn Mộc thản nhiên nói, "Để xuống đi."

Vương trợ lý đem túi văn kiện để xuống, sau đó đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

Ngôn Mộc trấn tĩnh lật văn kiện khác trên bàn, toàn bộ, nhưng một chữ cũng không ký, bởi vì một chữ anh cũng không nhìn vào mắt, đem văn kiện trên bàn đẩy ra, ngửa vào lưng ghế, hai tay áo vén lên, tròng mắt lạnh như băng nhìn về túi văn kiện màu vàng.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ vốn là bầu trời xanh thẳm trở nên mờ mịt, sợ rằng sắp có một trận mưa to.

Ngôn Mộc đưa tay cầm lấy túi, mở ra, đập vào mắt là tấm ảnh Hứa Trạch Dật ôm một người phụ nữ trung niên cười vui vẻ, đôi mắt anh bỗng trở nên thâm trầm, tay cũng khẩn trương.

Cứng ngắc tay đem tất cả đồ bên trong lấy ra nhìn một lần, sắc mặt Ngôn Mộc càng khó coi, ngón tay khẽ cuộn lên, từ trong ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, tròng mắt sắc bén không rõ tâm tình.

Bên ngoài sắc trời tối dần, đổ mưa tí ta tí tách, trong gạt tàn dần chất đầy tàn thuốc lá, Ngôn Mộc đứng lên, lấy áo khoác mặc vào, cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng làm việc.

*

Cố Duy Nhất ở ký túc xá thu dọn đồ đạc, kỳ thật cũng không có nhiều đồ, đều là sách vở và một quyển album, tất cả đều cho vào một túi, gọi cho Ngôn Mộc lại nghe anh nói đã ở dưới.

Cố Duy Nhất nhìn thời tiết bên ngoài, vội cầm lấy đồ, khóa cửa ký túc xá đi xuống, đến dưới lầu, thấy Ngôn Mộc đứng ở trước cửa ký túc xá, bên ngoài mưa, Ngôn Mộc cũng không có ô che, đứng ở đó, toàn thân ướt đẫm, mưa cũng không lớn, có thể thấy được anh đã đứng rất lâu.

Cố Duy Nhất nhíu mày, mở ô chạy tới, che cho anh, "Sao lại đứng ở chỗ này? Cũng không mang ô, anh bị ngốc à?" Nói xong, đau lòng từ trong túi lấy khăn giấy lau nước mưa trên mặt anh.

Ngôn Mộc cười nhạt một tiếng, cầm lấy túi đồ và chiếc ô trong tay cô, che cho cô, hời hợt, "Dừng xe trước cổng trường, xuống mới nhớ quên mang ô."

Cố Duy Nhất trừng anh, "Vậy sao không ở trong xe chờ em?"

Ngôn Mộc cười nhạt, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Sợ em nhiều đồ, không cầm được."

Cố Duy Nhất lau sạch sẽ nước mưa trên mặt anh, thanh âm nhẹ nhàng, "Vậy mau đi thôi, trở về thay quần áo, đừng để bị cảm." Anh như vậy làm cho cô cảm thấy xa lạ.

Ngôn Mộc gật đầu, Cố Duy Nhất khoác tay anh, hai người chậm rãi ra đến cổng, thỉnh thoảng, Cố Duy Nhất liếc anh một cái, mỗi lần Ngôn Mộc bắt gặp ánh mắt cô cũng ôn hòa cười, Cố Duy Nhất có ảo giác, cảm thấy Ngôn Mộc ở đâu đó có điểm không đúng.

Đi ước chừng gần 30 phút mới tới cổng, Ngôn Mộc mở cửa xe cho Cố Duy Nhất vào trước, lại để đồ ra sau mới lên xe, đưa tay buộc dây an toàn cho cô rồi khởi động định lái xe, Cố Duy Nhất bỗng nắm chặt tay anh.

Ngôn Mộc nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt mang theo nghi hoặc, Cố Duy Nhất cầm tay anh tỉ mỉ nhìn, giữa ngón trỏ và ngón giữa có vết bỏng lớn, giống như bị thuộc lá đốt nhưng anh cũng không hút thuốc thường xuyên mà có hút cũng không thể nào bất cẩn như thế được.

Cố Duy Nhất cẩn thận chạm nhẹ một cái, tay Ngôn Mộc run lên, Cố Duy Nhất ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô, Cố Duy Nhất đưa tay gạt giọt nước trên tóc anh, mỉm cười, "Anh Ngôn, lái xe đi."

Ngôn Mộc ngẩn người, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, cười cười, sau đó giẫm chân ga, lái xe về nhà.