Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 29



Cố Duy Nhất bọc mình chặt chẽ, đã là cuối tháng tư mà vẫn đội mũ đeo khẩu trang, còn mặc áo sơ mi cao cổ để che dấu vết.

Đè thấp vành nón vào quán cà phê, Cố Duy Nhất nhìn nhìn, mới hơn chín giờ, trong quán cà phê không có nhiều người, thở phào nhẹ nhõm, Doãn Huyên Huyên trong một góc gọi cô, Cố Duy Nhất đi qua, Doãn Huyên Huyên cười, "Nhất Nhất, cậu đến rồi."

Cố Duy Nhất dùng tay quạt, "Nóng chết tớ rồi."

Doãn Huyên Huyên đưa ly cà phê đến trước mặt cô, "Tớ vừa gọi cho cậu đồ cậu thích này."

Cố Duy Nhất nói lời cảm ơn, lúc này mới có thời gian quan sát Doãn Huyên Huyên, nửa tháng không gặp, Huyên Huyên giống như đã thay đổi thành một người khác, cô cũng không biết khác chỗ nào nhưng khí chất, cảm giác đều có sự khác biệt lớn.

"Nhất Nhất, chuyện của cậu mấy ngày nay tớ cũng biết, cậu cùng Hứa Trạch Dật kia xảy ra chuyện gì?"

Không nhắc thì thôi chứ nhắc đến lại làm Cố Duy Nhất nóng giận, hận không thể lột da rút gân Hứa Trạch Dật, "Bị hắn đặt bẫy, nhưng mà bây giờ mọi chuyện ổn rồi, cậu không cần lo lắng."

Doãn Huyên Huyên cười cười, "Không có chuyện gì thì tốt, nhưng mà tớ nghĩ chuyện này không đơn giản, hơn nữa trong công ty cũng xôn xao một hồi, Trịnh Kinh không cho Hứa Trạch Dật đi đóng phim hay quảng cáo gì cả, ở trong phòng, mắng cả một buổi trưa."

Cố Duy Nhất nhướn mày, có chút hả hê, "Đáng đời, người như vậy nên xuống vạc dầu nổ."

Doãn Huyên Huyên bưng lên cà phê uống một ngụm, cười cười, "Nhưng tớ không nghĩ chỗ dựa sau lưng cậu cứng rắn như vậy, nghe nói chuyện đó đều do đoàn quan hệ xã hội chuyên nghiệp giải quyết, ngay cả Trịnh Kinh cũng không thể động vào."

Tay Cố Duy Nhất cứng đờ, khẽ nhấp một ngụm cà phê, quyết định ngẩng đầu, "Huyên Huyên, thật ra có một chuyện tớ chưa nói với cậu, tổng giám đốc Thiên Thịnh là anh tớ."

Doãn Huyên Huyên sững sờ một lúc rồi gật đầu, "Tớ cứ cho rằng cậu và Tô Lương Tần có quan hệ gì nhưng lại không nghĩ tới..."

"Xin lỗi, Huyên Huyên, tớ không cố ý gạt cậu..." Cố Duy Nhất nhăn mũi, "Gạt cũng gạt rồi, thế nào cũng là tớ sai, nếu cậu thấy không thoải mái trong lòng thì cứ mắng tớ đi."

Doãn Huyên Huyên lắc đầu, "Cậu cũng không có nghĩa vụ nói với tớ hết mọi chuyện, hôm nay tớ đến là muốn cậu giúp một việc."

"Giúp? Việc gì?" Cố Duy Nhất kinh ngạc, lòng tự trọng của Doãn Huyên Huyên rất cao, chưa bao giờ nhờ người khác làm việc gì, đây cũng là nguyên nhân tại sao những năm nay cô chưa bao giờ quang minh chính đại giúp cô ấy.

Tay Doãn Huyên Huyên có chút khẩn trương, "Nhất Nhất, cậu chắc là biết Hàng Dương?"

Cố Duy Nhất cảm thấy hơi quái dị nhưng vẫn gật đầu, Hàng Dương là một đạo diễn mới những năm gần đây, chủ yếu là quay phim cổ trang, phim của hắn có một đặc điểm chính là hình ảnh vô cùng đẹp mắt, diễn viên đều là tuấn nam mỹ nữ trẻ tuổi, một bộ phim dù nội dung không ra gì nhưng chỉ cần dựa vào khuôn mặt cũng có một nhóm fan trung thành lớn, tình hình hai năm qua là thế.

"Anh ấy nói muốn ký hợp đồng với tớ, phát ngôn gì đó cũng đồng ý, chỉ là..."

Cố Duy Nhất hiểu, "Cậu muốn hủy hợp đồng với Khởi Nguyên, sau đó đến studio của hắn?"

Doãn Huyên Huyên nhìn cô một cái, gật đầu.

Cố Duy Nhất nhíu mày, "Huyên Huyên, đoạn phim và phát ngôn gần đây của cậu truyền ra đúng là không tồi, độ nổi tiếng cũng tăng dần, tớ thấy từng bước phát triển như vậy cũng không tồi, sao lại..."

Doãn Huyên Huyên lắc đầu, "Nhất Nhất, nếu theo tiến độ này, sợ rằng phải bốn năm năm sau mới có thể lên, đến lúc đó, tớ còn cái gì? Thanh xuân cũng không còn, cậu cũng biết tình huống của tớ rồi, hiện tại cần rất nhiều tiền, không làm việc thì cũng vô dụng. Tớ biết cậu xem thường tớ nhưng nói trắng ra, tớ muốn đi đường tắt, tớ không muốn mãi ở con đường nhỏ mà mặc kệ đường lớn phía trước được, cậu có hiểu không?"

Cố Duy Nhất nhìn cô ấy, đột nhiên cảm thấy Doãn Huyên Huyên vừa gần gũi lại vừa xa lạ, thật sự cho tới nay cô cũng không biết Huyên Huyên là người như vậy, chỉ là cô ấy chưa từng biểu đạt ra ý muốn của mình, cô cũng làm như không biết. Nghĩ lại, chính cô làm trễ nãi Huyên Huyên, một đại diện gà mờ, cái gì cũng không tốt, để Huyên Huyên đi theo cô, sợ là không tốt.

Trầm mặc trong chốc lát, Cố Duy Nhất ngẩng đầu, "Cậu muốn tớ làm thế nào?"

"Tớ muốn cùng Khởi Nguyên hủy hợp đồng nhưng cậu cũng biết cần bồi thường một khoản lớn, tớ không có tiền, cậu có thể nghĩ biện pháp hay không..." Doãn Huyên Huyên kỳ vọng nhìn cô, "Nhớ lại lúc trước Khởi Nguyên kí hợp đồng với tớ là vì quan hệ của cậu, bọn họ muốn cậu, đem theo tớ là bất đắc dĩ, Nhất Nhất, cảm ơn cậu vì tất cả, tớ có lỗi với cậu..."

Cố Duy Nhất khoát tay, cười khổ, "Còn nói chuyện này để làm gì."

Nhớ lúc vừa lên đại học, có một ngày cô bị viêm ruột thừa cấp tính, Doãn Huyên Huyên không nói lời nào cõng cô đến phòng y tế trường, chẳng may ở đó không có ai, Doãn Huyên Huyên lại cõng cô ra đến cổng trường mới gọi xe đưa cô đi viện. Trường cô rất lớn, từ ký túc xá đến cổng trường đi xe đạp cũng phải mất hơn hai mươi phút mà Doãn Huyên Huyên cõng cô phải chạy hơn nửa tiếng.

Cố Duy Nhất từ nhỏ đã có rất nhiều người đau, yêu, nhưng cho tới cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một người không phải là người nhà đối tốt với cô như vậy.

"Huyên Huyên, thời gian trước cậu nói đi cùng một người bạn hẳn là Hàng Dương phải không?" Cố Duy Nhất nhìn cô.

Doãn Huyên Huyên nhìn cô một hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu, "Phải, bây giờ anh ấy là bạn trai tớ."

Cố Duy Nhất sờ tách trà đã lạnh, cười nhẹ, "Vậy Thai Tử Vũ đâu? Cậu xem Thai Tử Vũ là cái gì?"

Doãn Huyên Huyên cúi đầu, cầm lấy cái muỗng vô ý thức quấy coffee, trong nháy mắt trầm mặc lại.

Mất nửa ngày, Doãn Huyên Huyên mới chậm rãi mở miệng, thanh âm mang theo cô đơn, "Nhất Nhất, tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện hài nhé!"

"Một đôi tình nhân đi trên đường gần tiệm Internet, vòng tay của cô bé bị ăn trộm lấy đi, người con trai ngồi xổm hơn mười ngày ở tiệm Internet mới bắt được ăn trộm, cô bé cảm động. Có phải cậu sẽ nghĩ, hai người đó sẽ vẫn hạnh phúc phải không..."

Doãn Huyên Huyên cười tự giễu, "Đó là kết cục của truyện cổ tích, thực ra, cuối cùng cô bé đó chọn yêu người khác, người mua cho cô bé vòng tay mới!"

"Nhất Nhất, đây là thực tế! Những thứ tớ muốn, Thai Tử Vũ không cho được!" Doãn Huyên Huyên ngước mắt nhìn Cố Duy Nhất, trong mắt mang theo hơi nước, "Nhất Nhất, có phải bây giờ cậu hết sức thất vọng với tớ, phải không?"

Cố Duy Nhất cảm thấy trong lòng có chút đè nén, thở một hơi thật dài, "Không nói tới mất hay được, mỗi người có một cuộc sống, mỗi người có một nỗi đau, tớ không trải qua cảm giác của cậu thì không có lập trường chỉ trích cậu!"

Doãn Huyên Huyên cúi đầu không nói lời nào, hai tay nắm sít sao, móng tay găm vào da thịt.

"Nhưng mà, Huyên Huyên, dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải hiểu rõ xem có đáng giá hay không, có nhiều thứ nếu như qua rồi sẽ không bao giờ trở lại được nữa!"

Doãn Huyên Huyên trầm mặc một hồi lâu, ngẩng đầu lên cười khổ, "Nhất Nhất, tớ không có quyền làm thế, một người ngay cả cơm cũng không kịp ăn, cậu cho rằng cô ấy làm thế nào có thể tỉ mỉ mà chọn xem mình sẽ ăn những gì?"

Cố Duy Nhất nhìn cô, cuối cùng thở dài, "Huyên Huyên, cậu là bạn của tớ, Thai Tử Vũ cũng là bạn của tớ, từ nhỏ Thai Tử Vũ là cùng tớ lớn lên, dù cậu ấy là con trai nhưng tâm tư đơn thuần, nhận thức cái gì rồi thì chín trâu cũng không kéo trở lại được. Trước đây tớ hết sức hi vọng hai người có thể ở cùng một chỗ, nhưng bây giờ tớ mong cậu cách cậu ấy xa một chút, đừng cùng cậu ấy dây dưa không rõ, không cần reo rắc cho cậu ấy hi vọng, cậu hiểu không?"

Doãn Huyên Huyên gật đầu, "Là tớ không xứng với cậu ấy, tớ sẽ đi giải thích."

"Vậy, còn chuyện hủy hợp đồng?"

Cố Duy Nhất thở dài, "Tớ phải suy nghĩ biện pháp một chút, khi nào được sẽ báo cho cậu."

Doãn Huyên Huyên gật đầu, "Được, tớ chờ tin tức của cậu."

*

Trên đường về nhà, Cố Duy Nhất ngồi trên xe bus nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy buồn vô cùng. Thật ra, những chuyện này ở giới giải trí chỉ là chuyện thường tình, Doãn Huyên Huyên cũng không làm gì quá đáng, nhưng trong lòng cô hết sức khó chịu.

Những thời điểm xưa hiện lên trước mắt, khi đó Thai Tử Vũ suốt ngày gây gỗ với cô đi theo cậu ấy và Doãn Huyên Huyên làm bóng đèn, hận không thể đóng gói vứt cô đi thật xa. Doãn Huyên Huyên nói nếu như không mang cô theo, cô ấy sẽ không đồng ý đi chơi với cậu, vẻ mặt Thai Tử Vũ liền nghẹn khuất, lúc đó, cô sẽ hướng cậu làm mặt quỷ.

Khóe miệng Cố Duy Nhất thoáng cười khổ, Thai Tử Vũ yêu một người như vậy lâu năm, quả nhiên rất cực khổ.

Tiếng chuông cắt đứt suy nghĩ của Cố Duy Nhất, là Trịnh Kinh, Cố Duy Nhất nhíu mày.

"Cố Duy Nhất, cô lập tức tới công ty, một người xưng là bạn cô đánh Hứa Trạch Dật..."

Cố Duy Nhất ngẩn ra, vội vàng xuống xe ở trạm kế sau đó bắt xe về Khởi Nguyên.

Vào phòng làm việc của Trịnh Kinh, hai cái mặt mũi bầm dập ngay đó, Cố Duy Nhất đau đầu đè lên mi tâm, quả nhiên là Thai Tử Vũ.

Vừa nhìn thấy Cố Duy Nhất vào, Thai Tử Vũ đắc ý nhướng mày, "Nhất Nhất, thế nào, tôi thay cậu đánh tên khốn khiếp này một trận, hả giận không?"

Cố Duy Nhất tiến lên bóp cằm cậu một cái, nhìn nhìn rồi dùng sức đè lên chỗ tím xanh trên gò má, "Đau không?"

Thai Tử Vũ "a" một tiếng tay cô ra, trừng mắt, "Cậu không biết nhẹ tay chút à?"

Cố Duy Nhất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Biết rõ đau còn đánh người?"

"Chậc chậc, Cố Duy Nhất, tôi thật đúng là đã xem thường cô, thì ra đàn ông không chỉ có một, vị này dưới váy cô xếp hàng thứ mấy?" Hứa Trạch Dật sờ vết thương trên miệng cười nhạo, khôi phục bộ dáng ngạo mạn.

"Con mẹ nó, đem miệng lau sạch sẽ chút cho tao..." Thai Tử Vũ đứng lên, muốn đánh lên mặt Hứa Trạch Dật, Hứa Trạch Dật sao lại có thể ngồi yên, hai người lao lên chuẩn bị đánh nhau.

"Đều ngồi xuống cho tôi." Trịnh Kinh hét lớn một tiếng.

"Cố Duy Nhất, nơi này là công ty, không phải là nhà cô, đừng có dung túng bạn của cô đến gây chuyện, dẫn hắn đi."

"Đi? Ai cho hắn đi, mời luật sư đến đây, tôi muốn kiện hắn cố ý đả thương người khác." Hứa Trạch Dật trừng mắt.

"Kiện, có bản lĩnh kiện đi, tao lại sợ mày à?" Bộ dáng Thai Tử Vũ không sợ trời không sợ đất.

Cố Duy Nhất cảm thấy đầu muốn nổ tung, nhỏ giọng nói với Thai Tử Vũ, "Cậu có thể yên tĩnh chút không, hắn có thể kiện cậu, chẳng lẽ cậu muốn ngồi chỗ nào đi ngây ngốc mấy ngày à? Người cũng đánh rồi, trút giận cũng xong, chúng ta đi được không?"

Thai Tử Vũ lắc đầu, "Không đi, nếu đi như vậy chứng tỏ tôi không phải là người có khí thế!"

Cố Duy Nhất, "..."

Hiện tại cô thật muốn cạy đầu cậu ra xem bên trong đựng những thứ gì.

Một trợ lý tới bên Trịnh Kinh nói nhỏ, Trịnh Kinh sững sờ, "Cậu nói Ngôn tổng là Ngôn Mộc?" Người trợ lý gật đầu.

Nghe được tên Ngôn Mộc, Thai Tử Vũ bỗng chốc ỉu xìu, kéo Cố Duy Nhất muốn đi, hổn hển, "Sao cậu lại nói với lão đại?"

Cố Duy Nhất cũng không hiểu sao, "Chưa nói nha, tôi cũng không biết vì sao anh ấy đến."

Không đợi Trịnh Kinh ra ngoài, Ngôn Mộc đã vào, nhìn hai người đứng bên tường, thản nhiên nói, "Hai người các em tính toán thế nào rồi?"

Thai Tử Vũ cùng Cố Duy Nhất ngẩng đầu, liền thấy Ngôn Mộc và Vương trợ lý đi đến, đồng thời nuốt nước miếng một cái.

Trịnh Kinh vội chào đón, "Ngôn tổng, cậu đến cũng không nói trước để tôi chuẩn bị đón tiếp."

Con mắt ở trong phòng quét một lượt, dừng trên mặt Hứa Trạch Dật hai giây, hắn theo bản năng đứng thẳng, tay giữ vạt áo, ánh mắt Ngôn Mộc quay đi, nhìn Trịnh Kinh, khẽ vuốt cằm, "Nghe nói em trai tôi ở chỗ này gây họa, nên muốn đến dẫn người đi, ngại quá, làm phiền Trịnh tiên sinh rồi."

Trịnh Kinh sững sờ nhưng lại hiểu rõ, bởi vì chuyện Cố Duy Nhất và Hứa Trạch Dật, hắn vừa mới tìm thám tử tư đem gia thế Ngôn Mộc điều tra rõ ràng, hôm nay mới ra kết quả, Thai Tử Vũ cùng Cố gia quan hệ cũng đáng được gọi là em của Ngôn Mộc, Trịnh Kinh cười, "Trẻ nhỏ đánh nhau không xem là phiền toái, Ngôn tổng quá lời rồi."

Hứa Trạch Dật nghe lời nói  của Ngôn Mộc, con mắt phút chốc trở nên lóe sáng, nhìn Ngôn Mộc với con mắt mang theo chờ mong.

"Nếu không còn chuyện khác, vậy tôi đưa người đi."

"Ngôn tổng nếu đã đến, không bằng cùng nhau ăn một bữa cơm đi, để cho cậu chọn chỗ."

Trịnh Kinh vừa gọi người, Ngôn Mộc đã khoát tay, "Không cần, buổi trưa tôi còn có chuyện, hôm khác đi."

"Theo anh về nhà!" Ngôn Mộc vẫy tay với Cố Duy Nhất và Thai Tử Vũ, trông rất ôn hòa nhưng trên mặt lại không nhìn ra gì cả làm cho Thai Tử Vũ và Cố Duy Nhất phát run trong lòng lại chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau lưng.

Hứa Trạch Dật thấy Ngôn Mộc ra ngoài, đầu bỗng chốc cúi xuống.