Sủng Hôn Hào Môn

Chương 27



Yến Tuy và Mạnh Đình trong phòng đi ra ngoài, Hà Uyển đã rời đi, mặc dù và rõ ràng Yến Tuy không phải là loại người sẽ nói dối lừa gạt bà, bà vẫn là muốn đi chứng thực mới có thể thật sự tin tưởng.

Tin tưởng Yến Tuy thật sự ở bên Mạnh Đình thời gian chưa tới 10 ngày, liền chuyển 10% cổ phần Yến thị cho cậu ta.

Yến Tuy vốn là không có ý tứ giấu diếm, Hà Uyển rất nhanh liền cho người đi điều tra sự tình từ đầu đến cuối đã điều tra xong.

10% kia cũng không hoàn toàn là từ danh nghĩa Yến Tuy chuyển tới, 4% trong đó là Yến Tuy tự mình bỏ tiền mua được từ trong tay một vài cổ đông và chi thứ Yến gia, anh tự mình gom đủ 10% cổ phần Yến thị vì Mạnh Đình, còn có thân phận cổ động quan trọng thứ 3 của Yến thị.

Động tác lần này của Hà Uyển, cộng thêm loại chuyện này vốn là rất dễ lan truyền, chuyện anh đưa cho vợ tương lai của anh 10% cổ phần rất nhanh mọi người trong giới cao quý Hải Thành đều biết.

Ngày trước mọi người mơ ước hoặc coi trọng vị trí gia chủ phu nhân của Yến gia, là bởi vì Yến thị, hơn nữa bởi vì Yến Tuy, bọn họ tin loại thông gia này có thể mang tới nhiều ích lợi hơn lẫn nhau, nhưng tuyệt sẽ không nghĩ tới Yến Tuy sẽ có số lượng lớn như vậy, mấy người kia vốn là đã đỏ mắt với Mạnh Đình, giờ phút này tim đều rỉ máu.

(Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng, hay theo tiếng việt của mình là Ghen ăn tức ở)

Trong đó lấy Tô gia làm đứng đầu, từng còn kém chút nữa, Tô Tư Vũ liền trở thành vợ của Yến Tuy, nếu như không có Tô Tư Vũ phá rối, Hà Uyển đột nhiên thay đổi, vị trí này sao tới lượt Mạnh Đình của Mạnh gia.

Yến Tuy mang theo Mạnh Đình trước tiên ở nhà ăn chút gì đó, lại mang theo Đại Hoàng tới bãi cỏ lăn nửa vòng, sau đó bọn họ mới xuất phát tới chỗ Mạnh Nghi Đức Hàn Tuyết Quân.

Tới chỗ yến hội, thời gian đã qua tám giờ, bọn họ tới không tính là sớm, nhưng cũng không tính là muộn.

Yến Tuy từ trong xe bước ra ngoài, ánh mắt chỗ cách đó không xa đều tập trung tới đây, bất kể ban đầu cười hay không, giờ phút này đều giương lên khuôn mặt tươi cười, bất quá không phải là nụ cười khúm núm vô cùng nịnh bợ, mà là loại cười ưu nhã khéo léo cơ hồ máy móc.

Bất quá ánh mắt Yến Tuy cũng không quét cho bất luận kẻ nào, anh nghiêng người một cái từ trong xe lại dắt ra một người khác, một nam nhân trẻ tuổi quá mức xinh đẹp.

Xuống xe, nhưng Yến Tuy vẫn như cũ không buông tay bên người cậu ra, cứ như vậy dắt cậu tiếp tục đi vào.

Kể từ đó, thân phận của người bên cạnh anh liền cũng đoán ra, tất nhiên là Mạnh gia Thất thiếu Mạnh Đình, con riêng mới đón về chủ gia không lâu, nhưng ngoài những thứ này, thân phận của cậu còn có một cái quan trọng hơn, vợ sắp cưới của Yến Tuy.

Nghênh đón trước hết tự nhiên là huynh đệ Mạnh Giang Mạnh Ba được phái tới cửa phòng khách yến hội, chịu trách nhiệm tiếp đãi khách, ánh mắt bọn họ nhìn Yến Tuy một lúc lâu, trên mặt mới giương lên nụ cười.

"Yến đại ca và Mạnh Đình tới, mau vào đi, cha mẹ em đều nhắc tới các anh đã lâu."

(Đứa nào re-up là chó)

Mạnh Kỳ đều không có thể tiến vào cái phạm vi Yến Tuy này, lại càng không cần phải nói huynh đệ bọn họ, lúc trước nhìn thấy Yến Tuy, ngay cả tư cách đi tới chào hỏi cũng không có, hiện tại bởi vì Mạnh Đình bên người anh, có vẻ thân thiết hơn so với người bình thường một chút.

"Đúng vậy a đúng vậy a," Mạnh Giang mở miệng trước, Mạnh Ba liền phụ họa theo, hắn nhìn thoáng qua Mạnh Đình, bất động thanh sắc đưa mắt ra hiệu, là muốn Mạnh Đình phụ họa bọn hắn, song Mạnh Đình vẫn như cũ nắm tay Yến Tuy, ngay cả chào hỏi cũng không, giúp đỡ hàn huyên càng không có khả năng.

Yến Tuy nghiêng người nhìn Mạnh Đình, tựa hồ cũng không hứng thú nói chuyện với hai huynh đệ bọn họ, tràng diện thoáng cái liền lúng túng.

Vừa lúc đó, Vương Phong tụt lại phía sau vài bước tiến vào mang theo một hộp lễ vật đưa cho Mạnh Giang, "Đây là quà sinh nhật gia chủ và gia chủ phu nhân của chúng tôi tặng Hàn tam thái thái."

"Yến đại ca khách khí."

Mạnh Giang không nhận được sắc mặt của Yến Tuy và Mạnh Đình tự nhiên lúng túng, nhưng hắn không tiếp tục lúng túng vẫn là bày ra khuôn mặt tươi cười, nhận lễ vật này.

Mạnh Giang tiếp tục cùng Vương Phong nói chuyện, Yến Tuy lại nhẹ nhàng nói với Mạnh Đình, âm lượng giới hạn để Mạnh Đình có thể nghe được, nhưng không phải là nói thầm.

"Lần đầu tiên tới nơi này?"

"Ừ." Mạnh Đình gật đầu một cái, hai kiếp, đây thật sự là lần đầu tiên cậu bước chân vào căn nhà cha đẻ của cậu sống hàng ngày, giống với dự đoán, cậu cũng không có bất kỳ cảm giác nào, ánh mắt đánh giá một vòng, thu hoạch một tá ánh mắt tò mò ác ý, cậu không có cảm giác gì, mà những thứ này nhiều hơn bởi vì Yến Tuy đứng bên người cậu, cậu cảm thấy an toàn.

"Nơi này không lớn bằng nhà chúng ta, cũng không đẹp bằng nhà chúng ta."

Mạnh Đình đối với trang hoàng thiết kế cũng không có nghiên cứu gì, cậu cảm thấy Yến trạch đẹp, thuần túy là bởi vì Yến Tuy, cậu cảm thấy chỗ đó chỗ đó của Yến Tuy đều đẹp, đương nhiên cũng bao gồm nhà trước kia của anh, nhà hiện tại của bọn họ.

Yến Tuy nghe vậy ngoắc ngoắc khóe miệng, ngoài ra một tay không dắt người giơ lên, vuốt vuốt tóc Mạnh Đình, sau đó nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, anh mới nói tiếp.

"Chờ gặp được người, chúng ta về nhà sớm một chút."

"Vâng," Mạnh Đình nghe vậy ngoan ngoãn trả lời, nghiêng đầu cọ cọ tay Yến Tuy còn chưa rời đi.

"Hàn tam thái thái ở đâu?"

Yến Tuy có chút không nỡ mà thu tay mình lại, liền nhìn về phía Mạnh ba thần sắc hơi âm trầm.

Tầm mắt Mạnh Ba trước tiên đối diện với Mạnh Đình, sau đó mới nhìn về phía Yến Tuy, thần sắc mang theo chút cẩn thận cùng lấy lòng, "Cha mẹ đều ở trên lầu, người giúp việc đi thông báo, hoặc là tôi dẫn 2 người đi gặp?"

"Không cần, chờ bọn họ xuống được rồi."

Ánh mắt Yến Tuy quét qua trên người Mạnh Ba, khiến trong lòng hắn lạnh lẽo, ánh mắt này của Yến Tuy giống như là nhìn thấu tất cả ý niệm trong lòng hắn, liền cũng bao gồm ý niệm cực kỳ mãnh liệt hắn đột nhiên có.

Lúc Yến Tuy nhìn hắn, Mạnh Đình cũng đang nhìn, chân mày cậu nhăn nhăn, một tay khác nắm thành nắm đấm, lại buông ra, cậu nhìn thấy người Mạnh gia, luôn sẽ khắc chế không được sản sinh ra một đoàn ý niệm, ánh mắt bọn họ nhìn cậu chán ghét, nhìn Yến Tuy cũng chán ghét như vậy.

Em ngoan, em không đánh nhau.

(Đứa nào re-up là chó)

Mạnh Đình mặc niệm mấy lần, đồng tới tay cậu nắm Yến Tuy cũng nắm chặt hơn một chút.

Hàn Tuyết Quân và Mạnh Nghi Đức không ở dưới lầu quay lại phòng lầu hai nói chuyện, kỳ thực còn là bởi vì Mạnh Đình.

Tin tức Yến Tuy chuyển nhượng cổ phần Yến thị cho Mạnh Đình đã truyền tới trong tai bọn họ, Mạnh Đình không chỉ ở Yến thị hết sức quan trọng, chính là trở lại Mạnh gia cũng là như thế, mặc dù bọn họ là cha mẹ trên danh nghĩa của cậu, liền cũng thất lễ cậu không được.

Đây là dặn dò lão gia tử đích thân gọi điện thoại cho bọn họ, không phải là cảnh cáo.

Tạo hóa của con người thực sự khó có thể nói rõ, Mạnh Đình đối với Mạnh gia vốn chỉ là phế vật lợi dụng, mèo mù vớ cá rán, giẫm phải cứt chó mới khiến Hà Uyển nhìn trúng, lại không nghĩ rằng phần vận khí này còn khiến Yến Tuy để mắt tới cậu ta.

Yến Tuy muốn cái gì, có mưu tính đặc biệt gì, chính là Mạnh lão gia tử cũng không cách nào kết luận, nhưng có thể nhìn ra một chút là, Mạnh Đình đã từ một con cờ thông gia không quan trọng, biến thành người mà hai nhà thậm chí bất kỳ gia tộc nào của Hải Thành đều thất lễ không được.

"Em đang ở đây lo lắng cái gì? Anh thấy Mạnh Đình không có phần tâm trí kia." Mạnh Nghi Đức nhìn Hàn Tuyết Quân, trong thần sắc có chút hơi không nhịn được.

Hắn thậm chí còn Mạnh lão gia tử đều cảm thấy Mạnh Đình được Yến Tuy thích là chuyện tốt của Mạnh gia, Hàn Tuyết Quân không ở dưới tiếp khách, như vậy như lâm đại địch, kéo hắn ở đây thương thảo, hắn cảm thấy không cần thiết, dần dần liền cũng không bình tĩnh."

"Tâm trí......" Hàn Tuyết Quân nói cười lạnh một cái, giống như đang giễu cợt Mạnh Nghi Đức ấu trĩ, "Cậu ta có thể tại thời gian ngắn như ậy, khiến Yến Tuy vì cậu ta làm tới như vậy, anh nói cậu ta không có tâm trí này?"

"Em thấy...... Là các anh bị cậu ta lừa gạt rồi."

Hàn Tuyết Quân nói các người là chỉ Mạnh Nghi Đức, Mạnh Nghi Quý cùng với mẹ của bọn họ Lý Nhất Phỉ ba người này.

"Đại trí giả ngu, hay là phẫn trư cật hổ?" (*) Trên mặt Hàn Tuyết Quân không có tiếu ý, bà ta tiếp tục nói, "Anh nghĩ một chút Mạnh gia các anh mấy năm nay đối với cậu ta thế nào, còn cảm thấy trái tim cậu ta sẽ hướng các anh? Cậu ta không lợi dụng Yến Tuy giúp cậu ta trả thù Mạnh gia coi như không tệ rồi."

(Đại trí giả ngu: người tài vẻ ngoài đần độn; tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi

Phẫn trư cật hổ: giả heo ăn hổ => che giấu khả năng của mình để tiêu diệt đối thủ)

Không nhịn được trên mặt Mạnh Nghi Đức tản đi, chân mày cau lại, thần sắc cũng theo đó nghiêm túc. Theo lời Hàn Tuyết Quân nói, cũng không phải là không có khả năng như vậy, chi thứ hai cùng Mạnh Đình thật sự không thân, Mạnh gia cho cậu ta cũng không có bao nhiêu ân đức.

Hàn Tuyết Quân nhìn trên mặt lộ ra chút thần sắc châm chọc, Mạnh Nghi Đức làm ra tới ba đứa con riêng ba nữ nhân khác nhau, bà ta sẽ không cảm thấy có một ai là đèn đã cạn dầu, đương nhiên Mạnh Đình này bà ta cũng có chút lầm.

(Đứa nào re-up là chó)

"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang lên, và Mạnh Nghi Đức đều theo bản năng chỉnh tư thế ngồi, Mạnh Nghi Đức nói, "Tiến vào."

Một nữ hầu đi tới, thấp giọng nói, "Tiên sinh, thái thái, Tam thiếu gia bảo tôi nói với hai người biết, Thất thiếu gia và gia chủ Yến gia tới."

Hàn Tuyết Quân và Mạnh Nghi Đức liếc nhau một cái, chậm rãi đứng lên, sửa sang quần áo, lạ cùng nhau ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.

Mạnh Giang Mạnh Ba vẫn như cũ bồi Yến Tuy Mạnh Đình, nhưng kỳ thực chỉ có Vương Phong nói chuyện với bọn họ, Yến Tuy và Mạnh Đình thỉnh thoảng nói nhỏ với nhau vài câu, rõ ràng gạt hai người kia ra ngoài.

Mạnh Giang và Mạnh Ba đều không còn mặt mũi nữa, Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm liền cũng sẽ không có ngốc mà sáp tới, khiến người ta lạnh nhạt.

Bất quá Mạnh Nghi Đức và Hàn Tuyết Quân đi tới, Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm liền tới gần, rất hiển nhiên bọn họ vẫn như cũ rất mơ ước Yến Tuy.

"Cha, mẹ." Mạnh Đình dán bên Yến Tuy gọi người, sau đó liền ngậm miệng không nói.

"Tới là tốt rồi, ta vốn còn muốn bảo cha con gọi điện thoại cho con đấy."

Hàn Tuyết Quân cười trước tiên đáp lời Mạnh Đình, vừa nói, bà đi tới, tựa hồ muốn lôi kéo tay Mạnh Đình, nhưng không ngoại lệ bị tránh, nói chính xác hơn, là Yến Tuy kéo tay Mạnh Đình tránh ra.

Như thế Hàn Tuyết Quân chính là muốn phát tác cũng không dám phát tác, tiếu ý nhạt dần, ánh mắt quét tới Mạnh Đình, tựa hồ muốn nhìn thấu hết cậu trong trong ngoài ngoài.

Yến Tuy cùng Mạnh Nghi Đức hàn huyên hai câu, cũng hoàn toàn không nói gì với Hàn Tuyết Quân, Hàn Tuyết Quân ở Mạnh gia tự nhiên coi là có thể diện, nhưng trước mặt Yến Tuy liền cái gì cũng không phải, anh và Mạnh Nghi Đức nói chuyện, nhiều lắm cũng chính là nhìn trên mặt mũi Mạnh Đình.

Mạnh Đình thỉnh thoảng chống lại tầm mắt đám người Hàn Tuyết Quân, trong lòng cảm giác không thoải mái lắm, cậu chỉ mấp máy môi, tận lực không biểu hiện ra loại không thoải mái này, nhưng không thể nghi ngờ, cậu rất xác định mình không thích bọn họ, mặc dù bọn họ lúc này không có bất kỳ khiêu khích nào, thậm chí trong lời nói nhiều ít thêm chút nịnh bợ tâng bốc không tự chủ, nhưng cậu vẫn là cảm thấy không thích.

Cậu đời trước rất thảm, bản thân cậu phải chịu một phần trách nhiệm, liền còn có kẻ cầm đầu Mạnh gia, nhưng nếu nói Mạnh Đình bởi vì vậy thêm hận bọn họ, thật sự cũng không có, không phải là bọn họ không đủ khiến người ta hận, mà là đối với Mạnh Đình là một chuyện rất mệt mỏi rất phí sức, chính là cả đời này, cậu cũng không muốn vì bọn họ mà tốn thêm chút tâm tư này.

Tân khách lui tới rất nhiều, Hàn Tuyết Quân và Mạnh Nghi Đức cũng không thể cả quá trình vây quanh bọn họ, sau một phen hàn huyên, bọn họ liền tản ra.

Trên tay Mạnh Tiêu còn treo thanh gỗ cùng băng vải, hắn mấy lần quăng ánh mắt đau khổ với Mạnh Đình, Mạnh Đình cũng không thèm nhận, ngốc ngốc lăng lăng, cậu thậm chí rất nhiều người đều nghĩ không thông, một người thoạt nhìn không thú vị như vậy, sao sẽ khiến Yến Tuy vì cậu ta làm tới loại trình độ này chứ.

Những người đó rời đi, Mạnh Đình chợt thở phào một cái, cậu ngước mắt tỉ mỉ nhìn Yến Tuy, sau đó buồn rầu nói, "Anh quá thu hút người khác."

Tối nay, so với ánh mắt không mang theo hảo ý kia, càng khiến Mạnh Đình để ý chính là mấy ánh mắt mơ ước Yến Tuy kia, mọi người nhìn Yến Tuy giống như muốn ăn thịt anh vậy, thật là đáng sợ, Yến Tuy của cậu tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào "Ăn".

Yến Tuy nghe vậy ý cười trong mắt càng nồng đậm hơn chút, ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt vuốt mu bàn tay Mạnh Đình, dùng ngữ khí giống như buồn rầu nói, "Vậy làm sao mới tốt bây giờ?"

Mạnh Đình nghe vậy mở lớn hai mắt, cước bộ nhích dần tới bên Yến Tuy chút, lại kiễng mũi chân ghé vào bên tai Yến Tuy nói nhỏ, "Không liên quan tới anh, là bọn họ không tốt, anh đều kết hôn với em rồi."

"Nếu không em mang giấy hôn thú của chúng ta ra cho bọn họ xem một chút?" Ánh mắt Mạnh Đình quét bốn phía, mỗi anh ánh mắt đều thẳng tắp, cậu lập tức liền phủ định biện pháp này, "Bọn họ đoán chừng sẽ muốn xé giấy hôn thú của chúng ta, cái này không thể được."

"Thật đáng ghét, anh đều là người của em rồi......"

Mạnh Đình tiếp tục lẩm bẩm oán trách, song Yến Tuy lại là nhịn cười không được, tươi cười từ khóe miệng tới khóe mắt, cực kỳ mê người, anh nhu nhu tóc, "Đừng lo, bọn họ không dám."

Bọn họ ở trước mặt anh, cũng không có can đảm dám nói trêu chọc Mạnh Đình, can đảm hoàn toàn bị khí tràng của anh ảnh hưởng, quan trọng hơn là, anh rất xác định mình sẽ không bị người khác ngoài Mạnh Đình câu dẫn đi.

Mạnh Đình chuyển con ngươi suy nghĩ một lúc lâu, mới gật đầu.

"Có lẽ, em hẳn là trở lên tốt hơn chút, như vậy em liền có thể giúp anh cùng nhau đuổi người."

Cái gì cũng dựa vào Yến Tuy, anh cũng sẽ vất vả a, bản thân cậu cũng là nam nhân, luon núp dưới cánh anh, có phải có chút quá vô dụng hay không?

Yến Tuy còn chưa trả lời, Mạnh Đình lại lắc đầu, "Không đúng, em vốn là vô dụng, thay đổi không tốt."

Những người khác cố gắng có lẽ có thể thay đổi tốt, chỉ có cậu cố gắng thế nào cũng vô dụng.

Yến Tuy nhẹ nhàng thở dài, dắt Mạnh Đình đi ra ngoài, ánh mắt mọi người đi theo một đường, cho tới khi thân ảnh bọn họ hoàn toàn biến mất, những ánh mắt kia mới bị thu hồi.

(Đứa nào re-up là chó)

Mà Yến Tuy cũng rất cục tìm được chỗ có thể thanh tĩnh nói với Mạnh Đình một chút.

"Em đánh nhau rất lợi hại, như thế nào vô dụng? Em rất biết chăm sóc Đại Hoàng và Mao Cầu, như thế nào vô dụng? Em thành thực đơn giản, chân thành dũng cảm, Mạnh Đình em rất tốt, trong mắt anh, em đều tốt hơn so với bất cứ kẻ nào."

Yến Tuy cho rằng tình huống của Mạnh Đình hôm nay, nhiều hơn đều là bị Mạnh gia, bị bà ngoại của cậu trì hoãn, bản thân Mạnh Đình cũng không vấn đề, ngay cả có cũng không phải là vấn đề lớn tính nguyên tắc gì cả, cậu rất tốt, so với anh nói ra còn muốn tốt hơn.

Mạnh Đình ngước mắt nhìn Yến Tuy, ánh mắt mở rất lớn, nhưng dần dần, lông mi cậu liền ướt.

"Yến Tuy, anh thật sự không cảm thấy em sai ư, em không tốt, em vẫn luôn rất vô dụng."

Tất cả quá trình cố gắng của cậu đều cực kỳ phí sức, người bình thường cảm thấy cái kia đơn giản, cậu phải xài thời gian gấp mười gấp trăm lần thậm chí nhiều hơn mới có thể học xong, đều nói chăm chỉ có thể bù lại kém cỏi, nhưng cậu cảm thấy "Kém cỏi" của cậu rất khó bù lại.

"Không có, anh sẽ không cảm giác sai." Yến Tuy giơ tay lên xoa mặt Mạnh Đình, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ, cọ đi trong suốt trên lông mi Mạnh Đình khiến anh đau lòng.

Mạnh Đình mở lớn hai mắt, mũi chân kiễng lên chút, nhẹ nhàng hôn, gót chân rơi xuống, cậu nhẹ nhàng dựa tới trong ngực Yến Tuy, "Em tin tưởng anh."

Trong lòng cậu rất thanh tỉnh, Yến Tuy thích cậu, mới cảm thấy cậu tốt, ở trong mắt người ngoài, cậu vẫn như cũ không tốt, vẫn như cũ không xứng với Yến Tuy, bất quá vậy thì có quan hệ gì, cậu chỉ cần Yến Tuy cảm thấy cậu tốt là được rồi.

"Anh nói em tốt, em liền tốt," Ngoài những thứ này, cậu cũng muốn tốt hơn một chút so với bản thân hiện tại, để Yến Tuy thích cậu hơn là tốt rồi.

Yến Tuy ôm lấy Mạnh Đình, ngữ khí so với bất cứ lúc nào đều muốn ôn nhu hơn, "Chúng ta có thời gian cả đời, từ từ đi, đừng vội."

"Ừ." Mạnh Đình trả lời, hai tay ôm chặt người hơn.

Cả đời, từ này thực sự dễ nghe, cậu thích!