Sủng Em Đến Nghiện

Chương 7-3



Buổi chiều chưa tan lớp,die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt đã lo lắng không yên.

"Sao vậy, Nguyệt Nguyệt? Xem ra. . . . . Cậu đang đợi người?"

"Ưmh. . . . . ." Trừ những chuyện tư mật ra, những chuyện khác, Lô Nguyệt Nguyệt đều nói với Tô Tô, "Anh ấy nói muốn tới đón tớ."

"Ô ô! Vậy là tớ phải nhìn một chút, rốt cuộc là loại đàn ông gì mà có thể mê hoặc Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta,die»ndٿanl«equ»yd«onrồi không tiếc ở chung cùng anh ta đây?"

"Tô Tô! Tớ đã nói rồi, tớ không ở chung với anh ấy!"

"À? Hôm nay mặt cậu rất đỏ, cậu có thể không nói, nhưng mà  sao tớ không biết cậu nghĩ gì, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì đây?"

"Tô Tô!" Lô Nguyệt Nguyệt lườm cô một cái, xoay đầu lại, mặt lại đỏ lên.

Lô Nguyệt Nguyệt nhận được điện thoại của Lăng Thiệu sau giờ học, anh nói mình đã đến, ở cổng trường.

Lúc Lô Nguyệt Nguyệt đi tới,die»ndٿanl«equ»yd«onanh cũng đi tới bên cô; anh đi có chút chậm, trên mặt đều là mồ hôi, nhưng khi anh đi, tâm tình của anh không tệ, hôm nay anh mặc một cái áo sơmi màu trắng, vén tay áo lên, lúc nhìn thấy cô, thì giang hai tay ra ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán cô, cười vô cùng rực rỡ, "Nguyệt Nguyệt, tan lớp?"

"Ừ." Trong khoảng thời gian ngắn,die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất hạnh phúc; từ nhỏ cô chỉ có mẹ, bạn bè có rất ít, cô luôn sống trong sự cô độc, vậy mà hôm nay có một người đàn ông yêu cô, cô cảm thấy rất vui mừng, rất hạnh phúc.

Cô cười ngọt ngào, nụ cười trên mặt muốn ngừng cũng không ngừng được, "Em dẫn anh đi dạo một chút nha."

Lô Nguyệt Nguyệt đưa Lăng Thiệu đi dạo sân tập thể dục,die»ndٿanl«equ»yd«ontrước kia, Lăng Thiệu đi nhiều nhất được một vòng, hôm nay đi rất nhiều vòng cũng không cảm thấy mệt mỏi; Lô Nguyệt Nguyệt quay đầu len lén nhìn sắc mặt của anh, quả thật so với trước kia tốt hơn rất nhiều, trong lòng cô rất vui vẻ, cô ôm tay của anh, "Lăng Thiệu, gần đây than thể anh tốt hơn nhiều!"

"Bởi vì có Nguyệt Nguyệt bên cạnh anh, anh rất vui vẻ." Lăng Thiệu không che giấu ý nghĩ của mình, cười vui vẻ, anh nghĩ,die»ndٿanl«equ»yd«onnhất định phải làm cho thân thể của mình khỏe lại, nếu không sau này cùng sống với Nguyệt Nguyệt, nếu đang làm chuyện nam nữ mà hôn mê, vậy thì phải làm sao? (3T: Taz đồng ý hai tay hai chân…..Há há……..)

"Lăng Thiệu, cẩn thận!" Đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt hét lên một tiếng, màLăng Thiệu đang hoảng hốt, phản ứng không kịp;die»ndٿanl«equ»yd«onđợi đến lúc anh phản ứng kịp, thì phát hiện Lô Nguyệt Nguyệt ở trước mặt của anh, cái ót của cô bị một trái bong đánh trúng.

Trên mặt Lăng Thiệu xuất hiện sự tức giận nồng nặc, anh vươn tay ra, vừa xoa đầu cho Lô Nguyệt Nguyệt, vừa ân cần hỏi cô: "Có đau không? Có cần đi bệnh viện không?"

"Không có vấn đề gì! Em không sao."die»ndٿanl«equ»yd«onTrong mắt Lô Nguyệt Nguyệt còn có nước mắt, lại cười, Lăng Thiệu xoa đầu của cô rất thoải mái, làm cô hết đau.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Một nam sinh mặc quần áo thể thao chạy tới hai người nói xin lỗi, lúc nhìn thấy Lô Nguyệt Nguyệt, hai mắt tỏa sáng, "Nguyệt Nguyệt, là em?"

"Ngô học trưởng?" Sau khi Nguyệt Nguyệt nhìn thấy nam sinh đó, ngẩn người, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

Học trưởng này họ Ngô, gọi là Ngô Lạc Lâm,die»ndٿanl«equ»yd«onlúc cô còn học cấp ba đã giúp cô học tập, sau đó chuyển đến đây sống cùng mẹ, lúc đi không nói lời tạm biệt với anh, từ đó về sau chưa từng thấy anh.

"Nguyệt Nguyệt, thì ra em cũng học ở đây." Trên mặt Ngô Lạc Lâm có một tầng mồ hôi, nụ cười lại lớn, gương mặt sáng rỡ, nhìn anh rất vui vẻ.

Đột nhiên Lăng Thiệu cảm thấy, mình bị bỏ rơi!die»ndٿanl«equ»yd«onAnh đứng ở bên cạnh, nhìn nụ cười Lô Nguyệt Nguyệt trên mặt, còn có người đàn ông xa lạ trước mặt này, trong lòng có một cảm giác ức chế, còn có ghen tỵ; anh không được như Ngô Lạc Lâm, không có sức sống như anh ta, lần đầu tiên, anh cảm thấy tự ti.

Hình như Lô Nguyệt Nguyệt cùng Ngô Lạc Lâm có nhiều chuyện cũ muốn nói, nói một lúc lâu,die»ndٿanl«equ»yd«onđột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt mới ý thức được Lăng Thiệu ở bên cạnh mình, ntheo bản năng nhìn aanh, phát hiện trên mặt anh mang theo uất ức, còn có không vui, ánh mắt của anh lạnh lẽo, môi mím chặt.

Lăng Thiệu thấy cô nhìn mình, lạnh lùng nhìn cô một cái, rồi xoay người rời đi, Lô Nguyệt Nguyệt cũng không biết anh làm sao, vội bỏ Ngô Lạc Lâm, đuổi theo Lăng Thiệu; đuổi theo phía sau anh,die»ndٿanl«equ»yd«oncô khoác tay anh, quan tâm nói: "Anh làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?"

Lăng Thiệu không trả lời cô, thậm chí là bỏ rơi, mắt nhìn về nơi khác, không để ý đến cô. (3T: Há há….dỗi rồi đấy, ghen rồi……..Hk biết anh có biến ghen tuông thành động lực, kéo chị lên bàn th5t mà chén sạch hk nữa?)

"Ưmh. . . . . .Không phải là ghen chứ?"die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt đi bên cạnh anh, suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc nghĩ tới chuyện này; Lăng Thiệu bị cô đoán trúng tâm tư, thẹn quá thành giận, đưa tay nắm lấy gương mặt của cô, hừ lạnh một tiếng:"Anh mà ghen sao?"

"À." Lô Nguyệt Nguyệt đáp một tiếng, trên môi mang theo nụ cười, trong lòng vô cùng vui vẻ, cô tiến lên ôm cánh tay của anh,die»ndٿanl«equ»yd«on"Lăng đại thiếu gia của em làm sao ăn dấm chua đây? Phải là em ăn mới đúng!"

Lô Nguyệt Nguyệt khó nói lời ngon tiếng ngọt làm anh vui lòng, rốt cuộc sắc mặt của Lăng Thiệu hòa hoãn đi một ít, trong mắt từ từ xuất hiện ý cười, cô tiếp tục giải thích:die»ndٿanl«equ»yd«on"Thật ra thì em với Ngô Lạc Lâm không có gì! Trước kia có dạy em học.....coi như là bạn, như thế thôi."

"Hừ!"

"Thật, hôm nay chỉ là vô tình gặp lại, chúng ta chưa gặp đã nhiều năm rồi."

"Hừ!"

"Ưmh. . . . . .Anh đừng tức giận nữa mà!"

"Hừ!"

"Anh thật dễ giận dỗi!" Lô Nguyệt Nguyệt ôm cánh tay của anh, lắc lắc không ngừng.

Lăng Thiệu lại "Hừ"die»ndٿanl«equ»yd«onmột tiếng, nhưng vẻ mặt đã nhu hòa một ít, đuôi mắt hếch lên, sắc mặt vui mừng; qua thật lâu, anh mới chậm rãi nói: "Về sau, không được nói chuyện với người đàn ông khác." (3T: Bá đạo trg từng hạt gạo >.<)

"Lăng Thiệu!" Lô Nguyệt Nguyệt ảo não kêu anh một tiếng, "Anh không cần ngây thơ như vậy!die»ndٿanl«equ»yd«onThật không thực tế."

"Hừ!" Lăng Thiệu lại"Hừ" một tiếng,die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ thở dài một cái, sợ chọc tức anh, không thể làm gì khác hơn là đồng ý với anh, "Cũng được. . . . . ."

Trong lòng Lô Nguyệt Nguyệt nghĩ, rốt cuộc người đàn ông này nhỏ mọn bao nhiêu? Nhưng. . . . .Anh như vậy rất đáng yêu.

Cùng Lăng Thiệu đi thêm một lát,die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt phát hiện trên mặt anh có chút mệt mỏi, lúc này mới thúc giục anh mau về nhà.