Sự Trả Thù Của Tuyết

Chương 21



Dân đã được di rời khỏi thành phố này, mọi thứ cứ loạn cả lên. Bọn hắn vẫn ở lại thành phố này xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nữa. Cả thành phốnhân tạo trong màn đêm bỗng sáng bừng lên bởi ánh điện từ các tòa nhàlớn. Họ cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển và rồi trên bầy trời đúng tòa nhà trung tâm lớn nhất thì 3 màn năng lượng nhân tạo chập vào thành hình tam giác rồi xoáy tròn có hiện số trên đó.

- 4:59:59

Họ nhìn lên, Len bắt đầu truy cập dữ liệu thành phố để xem xét, bỗng họthấy trên nóc tòa nhà đó có bóng người do ánh đèn chiếu lên và từ kỹthuật khoa học một người con gái chính là nó xuất hiện trong khôngtrung.

- Snow...

Lin thốt lên, họ thấy sắc mặt nó không hề tốt, đôi mắt nó hơi trùng xuống. Nó ngẩng mặt lên.

- Nếu ông đang ở đó thì hãy nghe cho rõ. Chỉ còn khoảng hơn 4 tiếng đồnghồ nữa là thành phố này sẽ chìm xuống đáy đại dương vĩnh viễn. Nếu muốnlấy thứ đó thì hay đi tìm tôi. Và rồi chúng ta sẽ giải quyết mọi vấn đềtừ trước đến nay.

Và rồi màn hình tắt hẳn để lại màn hình hiệngiờ kia. Nó nhảy từ trên tòa nhà xuống và đang rơi với vận tốc nhanh.Len với Lin nhanh chóng tìm đến nó, Sun thì khác, cậu có việc riêng cầnlàm rồi. Hắn chỉ khẽ mỉm cười rồi cũng lên xe đến nơi cần đến. Nó đangrơi xuống và bỗng nó nhận ra Trang đang đuổi theo mình. Nó cố đẩy ngườivà rồi cả người nó đập vào nhà cao tầng đó. Nó bám vào và trượt xuống.

- Định chạy sao?

Trang cầm súng và ngắm bắn nó lia lịa. Nó biết không thể tránh lé nên đưa hai tay lên đỡ và rồi một vụ nổ lớn, kính vỡ bắn ra ngoài tung tóe. Tranglại dùng cái kính đó và nhìn vào bên trong.

- Con khốn đó sốngdai thật. Mà dù sao thì ngươi cũng chết ngay đêm nay mà thôi. Khi đồnghồ điểm 4h sáng thì là lúc ngươi từ giã cuộc sống này cùng với cái thành phố ngu ngốc.

Trang quay lại, cô không thèm truy đuổi đến cùnglàm gì nhưng bỗng một viên đạn đã bắn xuyên qua cái cánh thì Trang đangbị chới với và rơi xuống. Một phát đạn nữa và nhiều nữa cứ tiếp tục rơivà khiến cho tàu lượn rách tan ra. Trang ngước lên phía đạn bắn ra, làtrên tòa nhà cao tầng với hai bóng người đeo mặt lạ trắng có hình bôngtuyết đen.

- Demon?

Trang dơ súng lên định bắn thì viênđạn của người đối diện kia đã nhanh hơn ghim thẳng vào ngực trái của cô. Máu bắt đầu túa ra, thấm đẫm toàn bộ chiếc áo trắng sơ mi của cô. Trang nhìn vết thương rồi nhìn hai người kia và cô đã ngã xuống đất. Vừa lúcđó Lin và Len chạy đến, họ đỡ Trang dậy rồi theo hướng chỉ của Trangnhìn lên tòa nhà thấy hai người kia đứng đó. Đôi mắt Lin và Len mở tora, họ ngạc nhiên nhưng cái dáng người kia quen lắm.

- Hãy...hãy chạy khỏi đây.... .....

Trang nắm lấy tay của Lin, bàn tay cô đầy máu dây cả sang tay Lin.

- Ý cô là sao?

- Thành phố này.....Aurora sẽ tự động.....bị phá hủy.....khi đồng hồ.....điểm 0:00:00

- Vậy nó là đồng hồ hẹn giờ sao? Nó đếm ngược?

Len ngạc nhiên nhìn lên đồng hồ. Trang nắm lấy tay Lin, cô kéo sát Lin xuống.

- Đây là cuộc chiến...chỉ khi một trong hai người họ.......chỉ khi HànTuyết hoặc Tăng Nhật Minh chết.......một trong hai người họ phảicó....một người......một người chết.... .....

Và Trang đã chết,đôi tay đầy máu buông thõng. Lin ngạc nhiên, cô ngước lên nhìn Len. Lúcnày Len đang nhìn hai người kia và rồi họ đã biến mất.

- Người của Demon.

- Nhưng tại sao họ lại giết Lưu Huỳnh Thiên Trang?

Lin thắc mắc, cô đã đặt Trang nhẹ nhàng xuống và vuốt cho đôi mắt kia nhắmlại. Họ không thể hiểu nổi sao Demon lại dính tay vào vụ này trừ khi...

--- -------

- Con muốn chơi trốn tìm sao con gái?

Tăng Nhật Minh cười nham hiểm rồi ông ta một mình trên chiếc xe riêng đếnđồi hoa mặt trời nơi ngôi mộ của người vợ xinh đẹp nằm đó. Đi bộ lênđồi, ông ta thấy nó đang đứng trước mộ, bàn tay đang nắm chặt khẩu súnglục trong tay. Nó mím chặt môi để ngăn không cho nước mắt tuôn rơi.

- Yêu mẹ, đó là điểm yếu duy nhất của con Tiểu Tuyết.

- Câm mồm lại đi.

Nó đã nhẹ nhàng hết sức có thể, ông ta nhận ra cánh tay phải bị thương của nó. Máu đã bắt đầu thấm đẫm băng quấn quanh tay.

- Con bị thương rồi kìa.

- Đó không phải chuyện của ông.

- Con cũng biết thành phố này được tạo nên từ những thanh kim loại hợpchất và nó dẫn truyền năng lượng dẫn tốt. Nó không đơn giản như họ nghĩphải không?

Ông ta cười nửa miệng, nó chạm vào ngôi mộ của mẹ mình và vẫn quay lưng lại với ông ta.

- Nó được chộn với một loại kim loại mẹ tìm thấy dưới đáy biển. Và nógiống như những gì người ta mong ước, nó sẽ nghe lệnh và tự hình thànhtất cả những gì tùy theo tần suất dao động. Và tất nhiên mẹ tôi tài giỏi hơn thế nhiều, bà đã không để nó cho những kẻ xấu xa như ông.

- Vì vậy mà con được thừa hưởng sao?

Nó quay lại nhìn ông ta, nước mắt nó đã tuôn rơi và rồi hàng loạt nhữngngôi nhà cao tầng từ đằng xa đang sụp đổ. Mọi thứ đang đổ vỡ trong mànđêm chỉ riêng học viện Noah vẫn đứng yên sừng sững.

- Mau đưa nó cho ta và con với Tiểu Tuệ có thể an toàn rời khỏi đây.

- Ông bị ảo tưởng hả? Ông hại mẹ tôi, ông biến Tuệ thành vũ khí ình, ônghủy hoại con người tôi. Bây giờ ông mong tôi sẽ đưa nó cho ông sao?

- Ta biết con sẽ không đưa mà.

Và Tăng Nhật Minh đã dơ khẩu súng lục lên, ông ta nhằm thẳng vào giữa chán nó. Nó không hề tránh né và nó không hề sợ. Nó cũng dơ súng lên nhằmthẳng vào ông ta. Trong 3 giây, ông ta đã bóp cò trước nhanh hơn cả nó.Tuy nó đã né nhưng nó đã vị vấp vào viên sỏi và viên đạn đã bắn trúngbên mắt trái của nó. Đôi mắt nó đau buốt, nó đưa tay lên chạm vào đôimắt đấy. Nó muốn hét lên nhưng không thể, và ông ta đã tránh được viênđạn của nó. Bình thường có lẽ nó sẽ lé được nhưng hôm nay nó có lẽ bịthương và cảm giác hoa mắt đang bắt đầu. Ông ta nhìn nó định tiến tớinhưng bỗng hàng loạt những bông hoa mặt trời bỗng lớn nhanh che lấp tấtcả mọi thứ. Nó đã cố nén cơn đau buốt tột cùng và lẩn vào đám hoa mặttrời này.

- Dùng thuốc tăng trưởng liều mạnh sao?

Ông tatự hỏi rồi ngay lập tức đi tìm nó. Vì bị thương nên nó di chuyển chậmchạp và cả mất máu nhiều làm nó mệt. Nó chậm lại và rồi ngã khuỵu xuốngđó thì một bàn tay đã đỡ lấy nó. Nó biết là ai vì mùi quen thuộc, nó đãnhắm mắt lại, người đó đã cõng nó đi và chạy khỏi ngọn đồi này.

- Đừng vào thành phố...

Nó bấu lấy áo ở hai cánh tay của người đó nói đủ nghe. Người đó quay lại nhìn nó và không ai khác chính là.... .....