Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

Chương 13: Người thừa kế



- Ba mẹ....tại sao hai người phải gạt con?

- Ta và mẹ con xin lỗi đã làm tổn thương con, nhưng cho con biết anh em họ vẫn chưa chết nhưng chưa chắc gì còn sống giúp ích được gì cho con?? -người đàn ông nói, giọng ông có chút chua xót.

- Như vậy tức anh Minh Anh, Minh Huy và Minh Vy vẫn còn sống? - Thế Minh hỏi lại ba mẹ mình.

- Ba mẹ chỉ có thể cho con biết Minh Anh và Minh Vy còn sống còn Minh Huy, ta và ba con thật sự k điều tra được một chút tin tức nào về nó.

- Có phải ba mẹ thấy gia đình bác Diệp thất thế nên muốn con k biết gì về họ phải không?- Thế Minh, giọng anh trở nên khó chịu với ba mẹ mình.

- Xằng bậy...giữa Diệp gia và Hàn gia luôn gắn kết bên nhau như người nhà...làm sao con có thể nói thế được...- Ba anh tức giận...

- Thôi mà anh...Han, về phòng đi con...- mẹ anh ngăn cản tránh cuộc cãi vã hai cha con diễn ra, anh bực dọc trở về phòng.

- Anh biết mình vừa rồi làm gì không...xém chút là lộ chuyện rồi....

...........................................

Thế Minh đóng mạnh cửa, nới lỏng cavat sang một bên. Bấy lâu nay, tính anh luôn điềm tĩnh và khá nhẹ nhàng, nhưng hôm nay anh lại dễ bực tức vì chuyện về Diệp gia.

- Tại sao...họ lại giấu mình...nếu thế Minh Anh và Minh Huy...hai anh ấy đang ở đâu??

........................................................................

- Êk..ê....dậy coi...- hắn gõ bàn kêu nó dậy...vì nó mà hắn k biết hình tượng lạnh lùng của mình trong mắt mọi người còn nữa hay không? Hay là hắn càng trở nên trẻ con hơn.

- Tôi có tên....

- An Tử Kỳ...nghe nói cô đang làm thư kí cho anh tôi ở VIVIAN à....- hắn nói với nó, nhưng nó k quá bất ngờ.

- Thì sao? - nó hờ hợt trả lời, mặt vẫn úp dưới bàn và ngủ, hôm qua phải làm tài liệu đến sáng, nó rất mệt.

- Một con nhóc như cô mà làm ở VIVIAN, k biết chuyện này mà đồn ra ngoài mọi người sẽ nghĩ gì về cô...- hắn tính ra điều kiện hay gì đó để nó hứa với hắn giữ bí mất, như những cuốn truyện mà hắn đã đọc. Nhưng...hắn lầm rồi...Nó đứng dậy và ra khỏi chỗ ngồi ra khỏi lớp.

- Tùy cậu.

........................................................................

- Đứng lại.....mới được làm Queen thì nghênh mặt rồi....không xem ai ra gì...- San Chi cùng Tử Anh theo sau nó...Nó hơi khó chịu vì hắn đã phá giấc ngủ của hắn, giờ lại thêm người chị yêu quý của nó nữa.

- Tránh...

- Dù mày nói được thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu...đồ giả tạo....tránh xa Ryan ra...- San Chi nghiến răng nói, kề sát mặt mình vào mặt nó mà nói. Nó quay người hắt hơi vài cái...tỉnh rồi. Trong lòng nó thầm nghĩ người trước mặt dùng quá nhiều phấn hay sao mà làm nó hắt hơi liên tục. Nó cực kì mẫn cảm với những loại phấn trang điểm này.

- Người cô nên nói là Phó Thiên Nam, không phải tôi, Tôi đi được chưa - nó kiêu ngạo nói, đây mới là bản tính thật sự của Jade, lạnh lùng và kiêu ngạo.

"chát...."

- Có chị mày ở đây mà còn lên mặt sao?? Mày mau cút khỏi trường này đi...- Tử Anh tức giận nói..tát nó một cái đau điến.

-Tôi làm gì phải đi khi đag là Queen và là người đứg đầu bảng chứ?? Không phải....chị....nói tôi hai mặt sao?? Sao....bộ mắt này của tôi...chị thấy được chứ....?? - Nó nói xong bỏ đi...Sự kiêu ngạo của nó làm hai người còn lại tức điên lên. Quay lại với nó, những lời lúc nãy là nó cố gắng điềm tĩnh nói ra, cái tát vừa rồi đau lắm chứ....nhưng nó vẫn bỏ đi về lớp lấy balo và về nhà.

.......................

"Mẹ....sang đây với con đi...con Tử An nó đang giở trò kìa.." Vừa cúp điện thoại, Tử Anh trong góc khuất nở nụ cười độc ác. Đợi mẹ cô qua đây thì cô như hổ mọc thêm cánh rồi.

...................................................................

Hai ngày sau, nhà nó độ nhiên có khách quý. Một người không hẹn mà tới.. Đã vậy còn xách theo vali cùng 2 tên vệ sĩ áo đen.

Họ bấm chuông cửa inh ỏi...Làm bà Thụy phải bỏ dở việc trong bếp ra mở cửa gấp.

- Bà....cô.....- bà Thụy ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ trước mặc.

- Sao...thấy chủ của các người còn k nghênh đón sao? Vào nhà thôi con yêu...- nói xong Quỳnh Mai cười tươi thiệt tươi quay sang Tử Anh kêu họ vào. Bà Thụy lắc đầu, không ngờ tiểu thư của bà đã rời khỏi Triệu gia mà Quỳnh Mai lại đuổi theo đến đây.. Không biết bà ấy lại gây ra chuyện gì với tiểu thư của bà.

- Cha...cha...căn nhà này cũng lớn thật đấy....Tử Anh, mau đem hành lí về phòng của mình đi con...- Quỳnh Mai vừa nói lại làm bà Thụy hết sức ngạc nhiên, Quỳnh Mai nói rất tự nhiên như đây là nhà mình vậy.

- Đây là nhà của tiểu thư tôi...

- Ai mới là chủ của Triệu gia hả?? Đây là nhà của chồng tôi...tôi và con tôi vẫn có quyền ở chứ....Bà đừng có lên mặt với tôi, nên nhớ bà chỉ là người làm công..- Quỳnh Mai lớn tiếng, tức giận nói. Tiếng quát mắng hết cở của Quỳnh Mai vang lớn khắp nhà, và nó đã nghe thấy. Và bước xuống trong chiếc váy maxi màu xanh dương đậm, mái tóc buông xõa, vẻ mặt bất cần đến bên bà Thụy.

- Bác Thụy vào phòng nghĩ ngơi đi, mặc kệ họ, con đưa bác đi. - Nó kính trọng và vô cùng thương bà Thụy và cũng vì ba nó mà tiếp tục nhịn nhục, k ngờ Quỳnh Mai lại k tha cho nó.

- Xem ra...mày còn biết điều...- Quỳnh Mai cười đắc ý sau đó cùng Tử Anh lên lầu.

- Bác có sao không? Sau này bác đừng trả lời họ nữa...chắc con phải tìm nơi khác quá...chúng ta mặc kệ họ đi. - Lời nói của nó khiến bà Thụy đau lòng, nó luôn lễ phép và kính trọng mọi người như thế, vì Quỳnh Mai và Tử Anh là vợ và con ruột của ba nó nên nó mới tôn trọng họ, nhường họ. Nó tự nhủ rằng chỉ được nhận nuôi và điều nay Triệu gia ai cũng biết thậm chí cả giới truyền thông, nhưng nó lại là con nuôi hợp pháp được pháp luật chứng nhận rõ ràng.

- Jade...ta rất mừng vì con đã ôn hòa hơn với cuộc sống này...nhưng con không nên cứ lùi bước nhường đường cho những kẻ ác kia độc chiếm, lấn áp...ta biết con k dễ bỏ cuộc khi bị ức hiếp, chẳng qua con vì quá khứ đau thương kia mà trở nên bất cần vô cảm mà thôi....- bà Thụy nắm tay nó, nhẹ nàng nói.

- Nhưng bác Thụy à....

- Con về phòng mình đi....bác không sao...- Bà Thụy cố ý kêu nó rời đi. Nó miễn cưỡng rời khỏi phòng, nghe cửa phòng đã đóng. Bà Thụy từ từ ngồi dậy, đến bên tủ và lấy ra chiếc hộp bằng gỗ.

- Ông chủ....đến lúc tôi phải nhờ vào nó rồi...Chỉ có nó mới giúp Tử An giành lại quyền lợi đáng thuộc về mình thôi...- Bà nói xong lấy xa một tập vàng, bên trog toàn bộ là giấy tờ...bà lẻn đến phòng nó khi đã về đem.

"Cốc....cốc...." Nó nghe tiếng gõ cửa, nó vừa mở cửa nhưng chẳng thấy ai, chỉ thấy một tập hồ sơ vàng dưới sàn trước cửa phòng nó. Nó cũng đem vào phòng và đóng cửa, bà Thụy từ trong góc bước ra nở nụ cười hiền. "Tiểu thư...đừng để tôi thất vọng.."

- Gì đây...Tử An không phải con ba sao?? - Nó cầm xấp tài liệu nói....nó tiếp tục xem, còn có tất cả giấy tờ và cả bản di chúc hợp pháp.

"Là ai đã đưa cho mình...họ có ý gì chứ..."

"An nhi, ta biết khi con đọc được bức thư này cũng chính là lúc ta đã không còn nữa. Ta cũng biết rằng khi con nhận được những thứ này thì là lúc con đang bị bọn họ ức hiếp, họ dồn con đến nỗi con không còn đường thoát. Tử Anh, nó không phải con ruột ta, ta biết mẹ con họ không hề đơn giản, đây chính là một sai lầm lớn, đưa một con mối về đục khoét Triệu gia, nhưng con thì khác, tuy con chỉ là ta nhận nuôi nhưng trong tâm ta con chính là người thừa kế của Triệu gia. Bà Thụy đưa những thứ này cho con thì ta biết bà Thụy cũng đã tức nước vỡ bờ. Vì thế, con không cần yếu đuối nữa, con phải mạnh mẽ đứng lên đòi lại quyền cho mình. Cả Triệu gia và LUCKY đều nhờ vào con. Còn nữa, con hãy chăm sóc và kính trọng Bà Thụy, bà ấy đã giúp gia đình ta rất nhiều. An nhi à, hãy đứng lên đi con, trở thành một người thừa kế đúng nghĩa, trừng trị những kẽ ác thích đáng và bảo vệ mình...Ta tin con làm được...ta yêu con....!!!"

Đó là những dòng thư với những chữ viết đã cũ, giấy cũng xuống, chứng tỏ thời gian rất lâu...Nó cầm xấp giấy trên tay mà lòng đầy căm phẫn. Thì ra ba nó đã biết từ trước, biết tất cả...Bà Thụy cũng đã ra mặt bảo vệ nó, vậy nó còn gì để chịu sự áp ức của hai mẹ con kia.

"Ba...cảm ơn ba....con sẽ làm theo lời ba nói...nhất quyết không để họ như ý muốn..." Nó xiết chặt tay lại, thể hiện sự tức giận..Lần này nó không khoan nhượng cho những kẻ lừa gạt kia rồi.