Sư Tôn Của Ta Lại Giận Dỗi Rồi!!!

Chương 25



Bọn họ trở về tông môn sớm hơn dự kiến. Đám của đại sư huynh vẫn chưa về, mà việc trong tông môn hơn 1 tháng chưa xử lý, cứ chất đống lên nhau, hại Lưu Phong đang yên đang lành thì chạy đi chạy lại như tạp dịch. Hết mài mực, rồi sắp xếp lại văn bản hành chính, thậm chí còn...... nhận luôn việc lao vào xử lý công vụ cùng luôn!

Đúng là cực hình, đây đúng là cực hình cho bổn tôn— Vừa thoát khỏi việc làm "mồi nhắm" cho đám yêu ma kia, bây giờ lại thành con sâu việc a! Lưu Phong khóc thét, cô hận không thể 1 phát quét bay hết đống công văn kia đi. Thật sự rất cay cú đó nha!!!

Lưu Phong trải qua việc mà cô coi là "tận cùng của cực hình nơi địa ngục" này liên tiếp mấy ngày. Mới vài ngày đầu cô còn hăng hái tham gia lắm. Cứ gáy to "Nếu thêm tay đệ tử vào, chắc chắn sẽ xong sớm ngay thôi!" xong giờ hiện thực nó vả đôm đốp mấy phát cho tỉnh ngủ a!

Vốn Lưu Phong ở thế giới cũ vẫn còn là học sinh cấp 3, từng thuộc dạng "con cưng" của thầy cô, nên lúc nào cô cũng toàn bị đưa đi làm giáo án cùng thầy cô, không thì bị ném 1 tập đề cương dày hơn 10 trang vào mặt, thêm vài lời của thầy cô mà đám bạn học nghe xong còn cay cú bất lực hơn nữa: Mang đi photo, rồi phát cho mỗi bạn 1 tờ, ai nhận rồi mà mất thì tự đi photo lại, mai thầy kiểm tra bài tập trong đề cương, ai không làm đủ thì tự giác chép 20 lần cho nhớ! Quả đúng là cực hình a— nghĩ lại đến bây giờ bản thân vẫn còn run run!

Cho nên có thể nói, Lưu Phong cũng từng tiếp xúc qua kha khá nhiều loại giấy tờ, mà cô nhóc còn non choẹt này cứ gáy to, tỏ ra mình sẽ giải quyết được hết a! Ai dè qua mấy ngày rồi vẫn chưa giải quyết xong, lại còn bị cái đống đấy vây quanh, xíu nữa là đè cho ngộp thở!

Cũng gọi là số Lưu Phong đây đen tình đỏ bạc đi, cô về tông môn được vài ngày thì đám đại sư huynh cũng vừa quay lại, thế là cô liền tiện tay kéo hết vào làm cùng cho vui cửa vui nhà. Chỉ có Khương Liên và Dương An là còn trong mình tư chất "con ong chăm chỉ" thôi a, chứ tên đại sư huynh đầu đất này hết thuốc chữa rồi! Hắn ta vừa làm vừa mếu máo "A Phong hết thương đại sư huynh ngầu lòi đẹp trai này rồi sao?" "Có phải A Phong vì ghen tị với sắc đẹp của ta nên muốn ám sát ta không?" "A Phong sư muội đúng là lòng dạ xấu xa a, ta vừa mới về mà sư muội đã bắt đại sư huynh đẹp trai số 1 giới tu tiên này đi xử lý công văn cùng rồi!", khiến Lưu Phong tức run người, trong não hơn chục lần ngăn cản lại việc cô triệu hồi Nhã Tịnh kiếm đến để gõ cho tên Anh Kiệt này u đầu!

1 cây làm chẳng nên non, 3 cây chụm lại nên hòn núi cao. Chưa gì đống công văn đấy đã được giải quyết nhanh chóng, đúng là nhẹ hết cả người a! Giải quyết xong thì trời cũng sẩm tối, Lưu Phong còn chưa kịp lăn xuống giường 1 vòng, đột nhiên lại bị túm sang viện khác họp chuyện đại sự giữa các đồ đệ với nhau rồi!

Thêm từ "họp" nghe cho đã tai thôi, chứ thực ra chỉ là buổi họp mặt của đám đệ tử ngoại môn cùng với đệ tử chân truyền sau khi rời đi có hơn tháng thôi mấy! Lưu Phong đang lơ mơ, đầu đã lách tách nổ đom đóm rồi, chưa gì còn bị lôi vào đống rắc rối này! Bổn tôn muốn đi ngủ có xíu thôi mà còn khó khăn như lấy bảo vật thế này a!!!!!!



Thế là Lưu Phong ngủ gật luôn, mặc kệ cho đám đệ tử ấy hàn huyên, gây ồn. Cô buồn ngủ lắm rồi, chỉ muốn nhắm chặt mắt làm 1 giấc thôi a!

Xuyên Giang vừa rời khỏi chính điện, thì lại bị tiếng ồn kia chọc cho phát điên. Nàng ta đến viện đang phát ra tiếng ồn, vừa đẩy cửa bước vào, thì cái cảnh tượng trong đấy đập vào mắt nàng: đệ tử ngoại môn nửa nhốn nháo hò hét, nửa say tí bỉ, còn lao vào tỉ thí võ công với nhau; Dương An và Khương Liên còn chưa đủ tuổi thành niên đã uống rượu đến say khướt; Anh Kiệt thì vẫn tỉnh táo, tuy nhiên vị đại sư huynh này đang gạ rượu hết người này đến người khác; Lưu Phong thì nằm bẹp dưới sàn, không biết là vì say hay là lí do gì khác.

Nghe thấy tiếng mở cửa, rồi thấy bóng hình ác ma thân quen đi vào, cả lũ nháo nhào hết cả lên, bỏ trốn gần hết. Anh Kiệt thì túm luôn 2 tiểu sư đệ chạy trước, bỏ cả vò rượu đang uống dở ở đấy. Và, vị sư huynh này còn quên thêm 1 điều quan trọng nữa: sư muội của hắn vẫn còn trong đấy a!!!!!!!!

Chẳng mấy chốc lại vắng tanh, chỉ còn lông lốc vài vò rượu ở đấy, thêm đại sư tỷ nằm bẹp dưới đất nữa. Xuyên Giang bất chợt thở dài, rồi túm lấy Lưu Phong lôi về viện của cô. Đến nơi, thả Lưu Phong xuống giường, Xuyên Giang gáp dài, quả mấy ngày hôm nay mệt mỏi lắm rồi a! Nhưng bây giờ cũng tối rồi, nàng lại khá buồn ngủ, chỉ sợ trên đường về lại ngủ gật ở đâu mất, thì sau này mặt mũi Xuyên Giang này còn dám để đâu nữa!

Hay là, ngủ ở đây cũng được mà nhỉ?

Cùng là nữ nhân, cớ gì phải sợ cơ chứ?

Nghĩ thế, nàng liền đưa Lưu Phong nằm gọn vào trong, bản thân Xuyên Giang kéo chăn ra, rồi chui vào nằm. Chẳng mấy chốc nàng đã tiến vào mộng.

Có vẻ, mấy ngày nay đã khiến 2 người họ thấm mệt rồi a!