Sư Tôn Của Ta Lại Giận Dỗi Rồi!!!

Chương 18



Sau khi nhóm đại sư huynh rời khỏi, Lưu Phong buồn chán lăn lộn trên giường. Cô phải chờ Xuyên Giang xong việc thì mới đi chơi được a! Nhưng qua mấy ngày kiên trì chờ đợi, cuối cùng Xuyên Giang cũng xong việc, chuẩn bị dẫn Lưu Phong đi tìm nhị sư muội. Lần này Lưu Phong vui mừng quá rồi, thấy sư tôn xong việc liền nhào vào ôm luôn, những đệ tử ngoại môn nhìn thấy cảnh đấy, sợ giùm đại sư tỷ, vì đại sư tỷ hay thường xuyên chọc cho Xuyên Giang tông chủ mặt nhăn mày nhó, cau có hết lần này đến lần khác. Lần này chắc tỷ ấy bị người đánh cho gãy tay mất a!

Nhưng cảnh tượng sau đó, lại dọa cho bọn họ hồn bay phách lạc, cảm giác như ngày tận thế sắp đến. Xuyên Giang tông chủ vậy mà không thèm để ý luôn, cứ mặc cho Lưu Phong sư tỷ ôm! Chấn động, chấn động rồi a! Trời sắp sập xuống rồi sao?????????

Xuyên Giang lúc này tai đỏ bừng lên rồi, nàng cứ mặc cho Lưu Phong ôm, nhưng nàng vẫn cao giọng nói:

- Lưu Phong! Ngươi là trẻ con 3 tuổi đấy à?????? Ngươi còn thể thống gì nữa không?????? Mau bỏ tay ngươi ra!!!!!!

- Không bỏ đâu! - Lưu Phong nũng nịu - Ta là trẻ con 3 tuổi đây a!

- .................

Xuyên Giang bất lực luôn rồi! Nàng cứ mặc cho Lưu Phong ôm, chuẩn bị chút đồ vào túi càn khôn, sau đó 1 lần nữa kêu Lưu Phong buông tay ra. Lưu Phong lần này chỉ cười cười, rồi bỏ tay, có vẻ cô đã quá phận rồi a!

Sau đó, 2 người ngự kiếm rồi rời đi.

Hôm đầu tiên, họ dừng chân lại ở 1 thị trấn nhỏ. Thị trấn này đông đúc, nhiều thương nhân, nhà lữ hành qua lại, tạo nên 1 vẻ đẹp khó thể miêu tả hết. Họ dừng chân lại 1 quán nhỏ, gọi món. Sau khi dùng bữa xong, Xuyên Giang đi thuê 2 phòng, sau khi đặt trọ xong thì bị Lưu Phong lôi ra ngoài chơi đêm. Nàng không phản bác gì cả, chỉ gằn giọng nhắc nhở với Lưu Phong:

- Ngươi đừng có ham chơi quá! Đừng quên mục đích chúng ta ra ngoài!

- Hihi, sư tôn yên tâm đi, đồ nhi sẽ không mải chơi mà quên nhiệm vụ đâu a!

Khi đi dạo đêm, có vẻ đường xá ban đêm khá đông đúc, đột nhiên có người đụng mạnh vào vai Lưu Phong. Cô kêu "Á" lên 1 tiếng. Người kia ngã lăn quay. Theo bản năng, cô đưa tay cho người kia. Hành động này của Lưu Phong đã lọt vào tầm mắt của Xuyên Giang, khiến nàng nhìn tên kia với 1 con mắt hình viên đạn. Người kia đổ mồ hôi hột, tự giác đứng dậy nhận lỗi:

- Xin tiểu thư thứ lỗi! Là ta đã không cẩn thận đâm vào người tiểu thư a!

Lưu Phong vội vã xua tay:



- Ơ đừng! Không sao đâu, chỉ đụng có cái thôi mà, chưa đến mức gãy xương đâu a!

Người kia trông có vẻ khá vội vã, liền cáo từ với họ rồi đi thẳng. Lưu Phong hoang mang nhìn Xuyên Giang. Xuyên Giang cũng nhìn cô và nói:

- Đúng là nghịch đồ a! Ngươi trao lòng tốt nhầm người rồi đấy a! Mau xem trên người ngươi còn thiếu cái gì không?

Nghe lời sư tôn, Lưu Phong cũng kiểm tra. Rồi đột nhiên cô hoang mang nói:

- Sư tôn, không thấy túi càn khôn của ta đâu nữa a!

- Mau đuổi theo còn tần ngần đứng đấy làm gì?????

Dứt lời, 2 người đuổi theo, nhưng mất dấu giữa chừng, nên phải chia nhau ra để tìm tên bí ẩn kia. Lưu Phong đến 1 con ngõ nhỏ, thấy bóng dáng của tên khả nghi kia, cô vội triệu hồi vũ khí của mình đến, là Nhã Tịnh kiếm, là tiên kiếm của cô, vũ khí mà Xuyên Giang chọn riêng cho cô. Lưu Phong đâm thẳng kiếm vào người đấy. Tên kia né kịp, giọng có chút khiêu khích:

- Ai da, Phùng Chu phái các ngươi gặp người hở tí là đánh sao?

Lưu Phong mở to mắt, kinh ngạc nhìn người kia. Những người ở đây nói thẳng ra là chẳng ai biết được tên cũng như là thân phận là người của Phùng Chu phái của cô, ngoài sư tôn ra. Vậy mà cái tên mới đụng vào vai mình vừa nãy hắn ta lại biết thân phận mình ư?????

Lưu Phong lúc này chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, muốn lột chiếc khăn đen hắn ta đeo trên mặt nãy giờ xem hắn ta là ai, mà người này cũng không phải dạng vừa, trực tiếp chơi mèo vờn chuột, thi thoảng lại tung đòn khác đánh lén cô.

Lưu Phong vẫn có thể tránh được những đòn tấn công đấy, nhưng thể lực có hạn, cô mau chóng xuống sức. Tên áo đen kia thấy vậy cười khoái trá:

- Sao ngươi lại nóng tính thế a? Hệt như sư phụ ngươi, hở tí là đánh, hở tí là mắng a! Đúng là thầy nào trò đấy!

Hắn ta vờn đủ rồi, lập tức tung 1 chưởng mạnh vào Lưu Phong. Nhưng lúc này cô đã sức cùng lực kiệt rồi, không kịp phản xạ tránh đòn tấn công đấy, trực tiếp hứng trọn nó, rồi gục xuống, mất ý thức. Tên đó từ từ đi đến, rút ra 1 thanh đao nặng nề ma khí, chuẩn bị kết liễu cô. Nhưng thanh đao đấy, lại không thể kết liễu Lưu Phong, thậm chí nó còn không bài xích cô. Tên đó kinh ngạc, người có chút run run, sau đó lại cười khúc khích, nhét lại túi càn khôn vừa mới cuỗm mất của Lưu Phong vào người cô, sau đó hắn ta vừa đi vừa vui vẻ ngân nga hát.

- Không ngờ lại tìm được người sớm thế a!