Sự Tỏ Tình Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 5



Đường Hiểu Ân gần đây trở nên rất bận, trừ việc đi sớm về trễ cùng Ôn Mỹ Phách, cùng anh họ là thư kí tổng giám đốc không thể thiếu công việc, cô cực kì nghiêm túc quan sát những người tiếp xúc với anh, chuẩn bị từ nay về sau không lợi dụng Ôn gian thương. Trừ lần đó ra, đáy lòng cô vẫn cất giấu một vấn đề muốn hỏi ——

Đêm hôm đó, môi cô rốt cuộc đã chạm vào cái gì? Nếu thật chạm vào cái gì, đó chính là nụ hôn đầu của cô! Nụ hôn đầu của cô chẳng lẽ mạc danh kì diệu dâng tặng cho Ôn gián thương đáng ghét!

Đáp án này chắc chắn không có cách nào chứng thực, buồn bực trong lòng làm cô sắp hộc máu, làm bộ chuyện này chưa từng xảy ra, đúng tiêu chuẩn làm đà điểu.

Sắp bảy giờ tối, Ôn Mỹ Phách đã đồng ý tám giờ tham gia tiệc party tư nhân trong biệt thự, anh vừa thay quần áo xuống lầu, liền nhìn thấy Đường Hiểu Ân đang làm việc chăm chú mà bỏ bữa tối sắp nguội lạnh.

Anh liếc nhìn cơ hồ còn nguyên thức ăn, mày rậm hơi nhíu lại.

Mấy ngày nay cô cực kì nghiêm túc, thậm chí đối với khiêu khích của anh cũng có thể mắt điếc tai ngơ, cảm thấy hình như cô đã tìm được cách kiếm được ba trăm vạn, ngược lại anh không biết cô muốn làm gì.

Cô quá yên tĩnh, tựa như đứa bé ngoan ngoãn lẳng lặng đi theo sau anh, vô luận anh làm gì, nói gì cũng không thể khiến cô hứng thú, chỉ biết dùng đôi mắt xinh đẹp lành lạnh như nước lại sáng chói như lửa chớp chớp nhìn anh, phản ứng như thế làm anh vừa nghi ngờ vừa mong đợi, giống như trong một đêm cô trưởng thành, không hề bị dễ dàng khiêu khích nữa. Nhưng mà anh không ngại, từ trước đến giờ anh thích khiêu chiến, hơn nữa đối tượng là Đường Hiểu Ân, anh thật tò mò cô ngây thơ với bản chất chính nghĩa có thể thay đổi bao nhiêu.

“Đường Hiểu Ân, gần đây cô giảm cân sao?” Chậm rãi bước xuống lầu, âm lượng Ôn Mỹ Phách không lớn, trong giọng nói mang theo sự khiêu khích.

“Không có.” Vẫn chăm chú nhìn bản ghi chép trong tay, Đường Hiểu Ân cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

“Cô không thấy mình ăn quá ít sao? Chẳng lẽ không ai nói cho cô biết, cô gầy đi rất nhiều sao?”

Kinh ngạc giương con mắt liếc anh một cái, Đường Hiểu Ân không hiểu tại sao anh đột nhiên quan tâm tới cô, bất quá nếu gần đây cô thật sự gầy đi nhiều, bảo đảm không liên quan đến sức ăn của cô, mà là ngày đêm theo anh vất vả.

Cô phát hiện lượng công việc của người đàn ông này nhiều đến kinh người, cơ hồ biến mình thành người máy rồi, lấy tình trạng một ngày ngủ không tới năm tiếng của anh để nhìn, tập đoàn Hán Hoàng có thể trong vài năm nhanh chóng phát triển, không phải may mắn, mà là anh cố gắng đổi lấy.

“Cô không trả lời tôi.” Ôn Mỹ Phách chau mày.

“Được rồi! Cho dù tôi gầy, việc này cũng không đại biểu cho cái gì.” Trả lời qua loa, giống như hiểu rõ nếu cô không lên tiếng đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cô đang đợi, chờ một cơ hội tốt, trong lúc thích hợp để kiếm ba trăm vạn.

Mày rậm nhăn chặt, Ôn Mỹ Phách đối với sự phớt lờ của cô rất không vui, giống như sức quyến rũ của anh không bằng bản ghi chép kia.

“Đường Hiểu Ân, đừng nói tôi không cho cô cơ hội, tôi hỏi cô lần cuối,” Ôn Mỹ Phách thong thả ung dung ngồi bên cạnh cô, biết rõ cô đã có ý tưởng còn cố ý hỏi, muốn cô chú ý đến mình. “Cô có nguyện ý nhận thua không? Nếu hiện tại cô chịu nhận thua, chuyện cũ tôi có thể bỏ qua.” Mắt cười nhìn về phía laptop, không ngờ cô nhanh tay lẹ mắt đóng lại.

“Đừng nghĩ nhìn lén.” Đường Hiểu Ân híp mắt.

“Tôi chỉ muốn cho cô cơ hội.” Ôn Mỹ Phách nhún vai, cười rất vô tội.

Rất muốn bình tĩnh nói chuyện với anh, ánh mắt cố tình không tự chủ được chuyển qua đôi môi mỏng đẹp đẽ kia, nghĩ đến tối hôm đó, suy nghĩ của Đường Hiểu Ân nhất thời bay xa rồi.

“Đường Hiểu Ân, cô có nghe tôi nói không?” Phất tay một cái, gọi suy nghĩ cô trở về, gần đây cô luôn mất hồn mất vía.

“Tôi sẽ không nhận thua, bất kể anh có hỏi mấy lần, anh đừng tốn lời nói.” Định thần lại, Đường Hiểu Ân trả lời như đinh chém sắt, ánh mắt miễn cưỡng dời khỏi môi anh.

“Chỉ nói không thể thay đổi sự thật,” Ôn Mỹ Phách hừ nói. “Cô phải hành động.

“Không phiền anh lo, tôi biết rồi.” Đường Hiểu Ân đứng dậy đem khay thức ăn mang vào bếp, cô hôm nay không thoải mái, người có chút khó chịu, không có hơi sức cùng anh cãi cọ. “Thời gian không còn sớm, không phải anh muốn tham gia party tư nhân sao? Không đi ngay sẽ muộn đấy.”

“…………” Nói thật, bây giờ mặc dù hiểu sự nhẫn nại tự quyết của cô khiến anh rất chờ mong, nhưng anh vẫn thích Đường Hiểu Ân thẳng thắn tự nhiên hơn.

Anh có chút nhớ cô nhanh mồm nhanh miệng.

“Lên đường thôi!” Không nhịn được nhìn khay thức ăn không động tới, Ôn Mỹ Phách xoay người đi.

“Ai nha! Đã lâu không gặp, tổng giám đóc Ôn, gần đây có khoẻ không?” Một người đàn ông trung niên anh tuấn vừa nhìn thấy Ôn Mỹ Phách, lập tức nhiệt tính bắt tay anh hàn huyên, nếp nhăn nơi khoé mắt nhàn nhạt hiện lên.

“Nhờ phúc của ông, gần đây cũng không tệ lắm.” Ôn Mỹ Phách cười đáp.

Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, y hương tấn ảnh, ly rượu lần lượt thay đổi, cố ý đè thấp tiếng cười nói tuỳ ý có thể nghe được, Đưởng Hiểu Ân hiểu rõ mình một thân quần áo đen ở trong trường hợp như vậy có vẻ đặc biệt, cô không biến sắc lựa chọn bí mật đứng ở một góc.

Cô cảm thấy thân thể mình không khoẻ. Nhiệt độ bên trong phòng rõ ràng bình thường, cô lại cảm thấy rét run, lòng bàn tay có một lớp mồ hôi lạnh, cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ.

Không phải bị cảm chứ? Cô không nhịn được nghĩ. Đã lâu rồi cô không bị cảm.

“Tiểu thư xinh đẹp, đi một mình sao? Cô đến cùng ai à?” Giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền đến, thực tế doạ Đường Hiểu Ân giật mình.

Người đàn ông nói chuyện có thân hình mập lùn, ngón tay ngắn ngủn như bỏng ngô vừa nổ, đỉnh đầu trọc lốc, trên người còn đầy mùi rượu.

Đường Hiểu Ân vốn không thoải mái ngửi được mùi vị ghê tỏm trên người ông ta, đầu càng choáng hơn.

Trực giác của cô muốn tránh xa, không ngờ tay ông ta bắt được cổ tay trắng nõn của cô.

“Cô gái xinh đẹp, tôi đang hỏi cô! Cô đi với ai?” Người đàn ông mê đắm cười hỏi.

Người đàn ông mập lùn trước mắt rất quen mắt, trong lúc nhất thời cô không thể nhớ đã gặp ở đâu, nhưng tối tay khách mời tham gia đều là nhân vật có máu mặt, không có một người nào cô chọc nổi.

“Xin lỗi, mời buông tay.” Cố nén cảm giác bị quấy nhiễu trong lòng, Đường Hiểu Ân rất nhẫn nại mở miệng.

Cô không phải tìm đến phiền toái, có thể nhịn được thì nhịn.

“Trước hết cô trả lời vấn đề của tôi nha! Xem cô không giống khách mời, hẳn là vệ sĩ, tôi muốn hỏi ông chủ của cô có thể tìm được một vệ sĩ xinh đẹp như thế này ở đâu, tôi cũng muốn tìm một người.” Lòng bàn tay người đàn ông mập lùn trơn ướt, nắm chặt cô không thả.

Lời nói trong miệng ông ta đặc biệt bỉ ổi, Đường Hiểu Ân cau mày, bất đắc dĩ không thể rút tay lại.

“Nếu cô không nói, tôi liền lấy cô là được!” Không biết sức lực của người đàn ông mập lùn ở đâu ra, dám kéo cô lên lầu, ông đã nhìn qua rất nhiều phụ nữ, chưa từng gặp một phụ nữ xinh đẹp lại cao ngạo như cô, khiến lòng ông ngứa ngáy khó nhịn.

Đây là party tư nhân, bình thường lầu hai sẽ có rất nhiều phòng trống để khách sử dụng, đây là bí mật mọi người không nói công khai.

“Buông tôi ra!” Đường Hiểu Ân tức giận hét lên, lại kinh ngạc giọng nói của mình yếu ớt khàn khàn như vậy, hơi dùng sức, cổ họng liền đau giống như có lửa thiêu đốt.

“Nhưng tôi không muốn thả cô ra, ngược lại, tôi còn muốn biết nhiều hơn về cô.” Ông ta cười hắc hắc.

“Ông!” Nghĩ muốn đánh lại ông ta, nhưng không làm được gì.

“Thế nào? Cô nói gì tôi nghe không rõ lắm? Nhưng không sao, chúng ta lên lầu từ từ nói chuyện.” Ông ta không chút kiêng kị nói. Lấy thân phận địa vị của ông ta ai dám không nể mặt ông ta? Nếu ông ta nói thích, muốn cô làm tình phụ cũng có thể.

“Tôi nói buông ra!” Rõ ràng chung quanh có người nghe thấy giọng nói của cô, nhưng không có ai giúp đỡ, ánh mắt họ nhìn cô vừa mập mờ vừa quỷ quyệt, còn có thêm phần đùa giỡn.

Giằng co một lúc, Đường Hiểu Ân đầu váng mắt hoa đứng cũng không vững.

“Tôi nghĩ lời cô ấy nói ngài đã nghe rõ, mời buông tay, Lạc nghị viên.” Bỗng chốc, thanh âm nam tính lạnh lùng cất lên, người đàn ông đoạt lại Đường Hiểu Ân đang bị tên đàn ông mập lùn cầm chặt cổ tay, che chở cô ở phía sau.

Đường Hiểu Ân cảm kích ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng âm trầm của Ôn Mỹ Phách.

Lúc anh cười như một thiên sứ thuần khiết vô hại, không nghĩ tới lúc tức giận bộ dáng kinh người như thế khiến đáy lòng người ta sợ hãi.

“Là ai dám phá đám chuyện tốt của ta? Chàng trai, nhìn cậu rất quen, cậu là……” Đã say bảy tám phần, Lạc nghị viên không vui nheo hai mắt.

“Ôn Mỹ Phách,” anh lạnh lùng giới thiệu. “Cô ấy rõ ràng đã cự tuyệt, mời rời đi.”

Anh chỉ đi một vòng để chào hỏi mọi người, trở lại đã thấy Đường Hiểu Ân rơi vào ma chưởng của ông ta, Lạc nghị viên háo sắc mọi người đều biết, hôm nay chủ ý không chính đáng của ông ta thế nhưng đánh vào đầu anh!

“Thì ra là tổng giám đốc trẻ tuổi tài cao của Ôn thị trong truyền thuyết a!” Lạc nghị viên làm bộ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ông ta xoa xoa mặt, không thèm để ý ánh mắt của mọi người. “Thế nào? Cô gái này tới cùng cậu?”

Bàn tay trên eo nhỏ nhắn của Đường Hiểu Ân biểu thị công khai quyền sở hữu, Ôn Mỹ Phách trực tiếp biểu hiện bất mãn ở trên mặt, ngay cả một nụ cười thoáng qua cũng không có. “Cô ấy là người của tôi.”

Cô ấy là người của tôi. Những lời này làm Đường Hiểu Ân giật mình, ngực lại có chút nóng lên.

“Được rồi! Ôn Mỹ Phách, cậu đã biết tôi là ai, nên biết địa vị thân phận của tôi, nếu như cậu chịu nhường cô ta cho tôi, bảo đảm tập đoàn Hán Hoàng của cậu trong tương lai được lợi ích vô cùng, nếu như tôi không nhớ lầm, cậu đang tiến hành dự án khu buôn bán cao cấp phải không?” Lạc nghị viên lấy lợi dụ.

Mềm nhũn tựa vào ngực Ôn Mỹ Phách, nghe Lạc nghị viên đề nghị, Đường Hiểu Ân cau mày.

Đây là lời nói của một nghị viên nên nói sao? Nhưng buồn cười hơn là, cô cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng Ôn Mỹ Phách nhường cô cho kẻ khác. Anh được coi là một thương nhân hiếm có, từ trước đến giờ anh luôn ưu tiên lợi ích của công ty Ôn thị, anh không có lý do gì vì cô mà đắc tội với Lạc nghị viên.

Nếu không phải bây giờ một chút hơi sức cô cũng không có… bàn tay nhỏ bé của Đường Hiểu Ân lặng lẽ nắm thành quyền, cô cũng không rơi vào cảnh mặc người ta định đoạt này.

“Rất xin lỗi, Lạc nghị viên, cô ấy là hàng không bán.” Không ngờ, Ôn Mỹ Phách không khách khí từ chối, giọng điệu lạnh nhạt hoàn toàn không lo lắng đắc tội với cán bộ cấp cao.

“Ôn gian thương, anh!” Đường Hiểu Ân giật mình giương con mắt nhìn anh.

“Ôn Mỹ Phách, cậu không phải được nể mặt mà không muốn!” Không nhịn được, Lạc nghị viên tái mặt giận dữ mắng mỏ.

“Lạc nghị viên đang uy hiếp tôi sao?” Hếch mày, Ôn Mỹ Phách lạnh lùng mỉm cười một cái.

Mắt thấy không khí hết sức căng thẳng, chủ nhân bữa tiệc vội vàng hoà giải. “Thôi, thôi, không có chuyện gì, hai vị cũng đừng nóng giận.”

“Thằng nhóc này quả thật không để người ta vào mắt!” Lạc nghị viên đỏ mặt.

“Cao tiên sinh, tôi xin lỗi không tiếp được rồi.” Môi mỏng mím chặt, Ôn Mỹ Phách đỡ lấy Đường Hiểu Ân xoay người đi.

“Như thế nào? Cô có thể đi không?” Ôn Mỹ Phách cau mày, giữa hai lông mày đầy sự lo lắng.

Anh quá sơ suất, làm sao không nhìn ra sự khác thường của cô!

“Thật kỳ quái, anh thế nhưng không bán tôi đi!” Đường Hiểu Ân nói.

“Cô quá coi thường tôi.” Ôn Mỹ Phách không nhịn được trừng mắt nhìn cô, anh có thể bán bất kì ai, duy nhất một mình cô là không. “Cô nóng quá.” Dưới bàn tay Ôn Mỹ Phách là da thịt nóng hừng hực, gương mặt cô cũng đỏ ửng.

“Ừ, tôi không thoải mái.” Cô khó khăn mở miệng.

“Dĩ nhiên không thoải mái, cô đang sốt.” Bàn tay dùng sức cầm cô tay trắng nõn của cô, Ôn Mỹ Phách cắn răng nói.

Anh cũng không phải ông chủ vô lương tâm, nếu cô nói cho anh biết cô không thoải mái, anh nhất định sẽ không cần cô tham gia bữa tiệc tối nay.

“Nếu như anh không để ý, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.” Đường Hiểu Ân cố gắng cười.

Khó trách hôm nay cô xuống giường cảm thấy gân cốt toàn thân đau nhức, cả người khó chịu, không muốn ăn, khó trách cô nhìn Ôn Mỹ Phách sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thì ra cô bị sốt nha!

“Bây giờ tôi liền đưa cô về nhà.” Không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ôn Mỹ Phách ôm lấy cô, tuỳ tiện đi khỏi bữa tiệc.

“Nha ~” Thân thể bỗng nhiên bay lên không, Đường Hiểu Ân nhỏ giọng hô, tay nhỏ bé phản xạ níu lấy vạt áo anh.

“Cô yên tâm nhỉ ngơi đi!” Khác với giọng nói mỉa mai lạnh lùng, Ôn Mỹ Phách nhỏ giọng trấn an, cũng bảo tài xế Tiểu Ngô lái xe đến trước đại sảnh.

Kỳ quái! Cô nhất định bị bệnh đến váng đầu rồi, nhịp tim trầm ổn của anh bên tai, nằm trong ngực Ôn gian thương cư nhiên khiến cô cảm thấy an tâm, dường như bầu trời sập xuống cũng sẽ có anh đỡ lấy. “Cám ơn anh…………” Cô nhẹ giọng mở miệng.

“Cám ơn tôi cái gì?”

“Cám ơn anh không bán tôi đi, nếu như anh bán tôi, tôi tuyệt đối sẽ hận anh cả đời.”

“Tôi sẽ không.” Trầm mặc một lúc, khó có lúc anh nói lời thật lòng.

Nhưng Đường Hiểu Ân không trả lời, mắt đẹp khép chặt, thân thể mềm mại tựa hồ khẽ run, giống như đã ngủ say. Một tia đau lòng đột nhiên níu chặt ngực anh.

Cô khoẻ mạnh vui vẻ vẫn tốt hơn, thân thể cô khoẻ mạnh, anh có thể tận tình khi dễ cô.

“Tổng giám đốc, Đường tiểu thư sao vậy?” Tài xế Tiểu Ngô nhìn thấy Ôn Mỹ Phách ôm Đường Hiểu Ân hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, vội vàng mở cửa xe.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, mau đưa chúng tôi về.” Cụp mắt xuống, che giấu suy nghĩ khó hiểu phức tạp, Ôn Mỹ Phách nhàn nhạt đáp.

“Vâng.” Vẻ mặt Tiểu Ngô có chút kỳ lạ, nhưng vẫn theo lệnh thực hiện.

“Hiểu Ân, tôi đem thuốc đến rồi.” Mở đèn, chiếu sáng căn phòng hắc ám, Ôn Mỹ Phách đặt viên thuốc và nước ấm ở đầu giường, nhẹ gọi.

Cô gái cuộn ở trong chăn ấm áp tựa hồ đang ngủ say, tóc đen nhánh tán loạn trên gối, má phấn bị bệnh mà đỏ ửng, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng.

Bác sĩ nói chỉ là bệnh cảm bình thường, ăn rồi uống thuốc nghỉ ngơi mấy ngày liền không sao. Nhưng mà khiến anh kinh ngạc chính là, bác sĩ nói cô gần đây quá mức vất vả, sức đề kháng yếu đi mới có thể bị cảm.

Anh đã làm gì khiến cô quá mức vất vả? Chẳng lẽ muốn cô nhận thua khó khăn nhưu vậy sao?

Ôn Mỹ Phách lẳng lặng nhìn cô gái đang ngủ mê hồi lâu, đột nhiên, anh cúi người nhẹ nhàng in lên môi cô, sâu trong tròng mắt đen khó thấy sự ấm áp.Có lẽ, anh rất thích tinh thần bất khuất của cô đi!

“Ngủ ngon, người đẹp ngủ trong rừng.” Trộm hương xong, Ôn Mỹ Phách nhẹ giọng nói chúc ngủ ngon bên tai cô, tắt đèn sau đó xoay người rời đi.

Trong bóng tối, một đôi mắt xinh đẹp đột nhiên mở to, hơi thở của cô không ổn định, cảm thấy nhịp tim có chút nhanh. Đường Hiểu Ân sờ môi vừa bị Ôn Mỹ Phách hôn, trên đó tựa hồ còn mơ hồ lưu lại nhiệt độ cùng mùi hương của anh….

Anh hôn cô, lần này cô xác định, nhưng —— tại sao?

Từ trước đến nay Ôn Mỹ Phách luôn châm chọc khiêu khích cô tại sao lại có hành động kỳ lạ như vậy? Hại cô………

Vừa mê hoặc vừa động lòng.

“Những năm gần đây tôi làm việc bên cạnh ngài, lần đầu tiên thấy ngài đến trễ.” Lương Cảnh Thư nghiêm túc nhìn lịch làm việc, nói ra lời nói ý vị sâu xa.

“Tôi đến trễ sao? Tôi còn tưởng rằng đã xin nghỉ rồi chứ!” Tâm tình Ôn Mỹ Phách hôm nay coi như không tệ, còn nhàn hạ thoải mái tranh luận cùng anh (Lương Cảnh Thư).

“Lúc tổng giám đốc có chuyện không thể đến vào buổi sáng sẽ báo, chúng tôi những người làm cấp dưới đây đương nhiên không có nghi ngờ.” Tổng giám đốc đại nhân cần xin nghỉ sao? Phải nói không ai của bộ phận nhân sự dám làm phép giả đi!

“Cảnh Thư, biết cậu bao lâu, tới hôm nay tôi mới biết cậu thật nhiều chuyện.” Ôn Mỹ Phách nhướng mày, môi mỏng lười biếng hơi cười.

“Tôi chỉ rất hiều kỳ không biết tổng giám đốc không bao giờ nghỉ ngơi vì người nào ngoại lệ?” Đi theo bên cạnh anh nhiều năm, hiểu Ôn Mỹ Phách tương đối giữ mình trong sạch, có lẽ nói anh thích tình cảm sạch sẽ thích hợp hơn.

“Thư ký Lương, thật ra cậu đã biết là ai đi! Cậu đang oán giận tôi xen vào việc của người khác sao?” Ôn Mỹ Phách lành lạnh hỏi ngược lại.

“Không dám, tổng giám đốc lo lắng chăm sóc Hiểu Ân cả đêm, tôi chỉ là cảm kích.” Vẻ mặt Lương Cảnh Thư rất vô tội.

“Nói đi! Cậu nghe ai nói?” Tin đồn truyền đi nhanh hơn bình thường, anh phải biết ngọn nguồn.

“Tôi nghe Tiểu Ngô nói.” Lương Cảnh Thư thành thật trả lời.

“Cậu ta thật nhiều chuyện.” Ôn Mỹ Phách hừ nhẹ.

“Tổng giám đốc từ trước đến giờ luôn giữ khoảng cách với người khác, rất ít khi đặc biệt quan tâm đến ai, dĩ nhiên điều này sẽ làm người khác chú ý.”

“Hừ.” Chỉ sợ nguyên nhân cũng không đơn giản như vậy đi!

“Tổng giám đốc, nghe nói ngài hôm qua tranh chấp với Lạc nghị viên?” Lương Cảnh Thư thử dò xét.

“Cậu nghe ai nói?” Ôn Mỹ Phách nhíu mày hỏi ngược lại.

“Tôi nghe Cao tiên sinh nói.”

“Ừ, có chuyện này.”

“Ngài nên biết sắp tới có một dự án do Lạc nghị viên thẩm tra, như vậy chẳng phải chúng ta càng nguy hiểm hơn sao?” Lương Cảnh Thư than thở.

Tính khí tổng giám đốc anh biết, không có lý dò gì lại không nể mặt Lạc nghị viên, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, anh nghĩ không ra.

“Nghị viên không chỉ có mình ông ta, nhất định phải dựa vào ông ta sao?” Tuấn nhan Ôn Mỹ Phách lạnh lùng.

“Tống giám đốc ——” câu này là tuỳ hứng nói rồi.

“Cảnh Thư, không phải cậu đặc biệt tới thảo luận vấn đề về Lạc nghị viên chứ?” Ôn Mỹ Phách nhanh chóng chặn lời anh (Lương Cảnh Thư) muốn nói, nói rõ không muốn nghe tên Lạc nghị viên nữa.

“Ách, dĩ nhiên không phải, tôi muốn nói cho ngài biết, khu đất của Hạng tiên sinh đã hoàn thành, bản kế hoạch khu mua sắm Thương Thành đã mang đến, mời tổng giám đốc xem qua.” Lương Cảnh Thư thức thời nói thẳng vấn đề chính.

“Cảnh Thư, cậu cảm thấy nếu như một khi khu mua sắm Thương Thành xây xong, tặng người khác một phần quyền sở hữu như thế nào?” Tròng mắt nhìn bản quy hoạch xây dựng được đưa tới, Ôn Mỹ Phách chú ý hỏi.

“Tổng giám đốc muốn tặng người khác, dĩ nhiên không có vấn đề.” Đi theo bên cạnh tổng giám đốc nhiều năm, anh đương nhiên hiểu tổng giám đốc muốn tặng ai.

Dĩ nhiên chính là người yêu thương anh từ nhỏ, mà nay lại cực kỳ thất vọng về anh – bác Hạng.

“Ừ, chuyện này liền giao cho cậu làm, nhớ đừng dùng danh nghĩa của tôi, tôi không muốn phức tạp.” Điều tốt khi làm việc cùng Cảnh Thư là mọi việc không cần giải thích nhiều.

“Vâng, tôi hiểu.” Lương Cảnh Thư gật đầu.

Mặc dù không nói, nhưng tấm lòng của tổng giám đốc hết sức rõ ràng, anh luôn che giấu tình cảm của mình rất tốt, dưới vẻ ngoài bất cần đời là tâm tư tinh tế hơn người khác, Ôn Mỹ Phách chính là người như vậy!

“Nghe nói Ôn Mỹ Phách cố ý mua mảnh đất của cô nhi viện Mary, sau đó, cậu ta dự tính xâu dựng khu cao câp Thương Thành có thể nói là thành công một nửa.”

Trong phòng âm u, rèm cửa kéo kín không có một tia nắng mặt trời, người đàn ông đứng ở trong bóng tối đè thấp âm lượng mở miệng.

“Ừ, ta nghe nói rồi, một khi khu buốn bán cao cấp kia hoàn thành, tập đoàn Hán Hoàng sẽ đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có, tiếp theo sẽ có lợi ích khả quan ngay ta cũng không dám tưởng tượng.” Người đàn ông mặc áo đen ngồi trên ghế sa lon lạnh lùng mở miệng.

“Cứ như vậy mà muốn đẩy cậu ta khỏi chiếc ghế tổng giám đốc thì càng khó khăn.”

“Lại nói Ôn Mỹ Phách biết nhìn xa trông rộng, khi cậu ta bắt đầu kế hoạch không ai coi trọng dự án này, cho đến khi cậu ta từ từ thu lưới, ta mới phát hiện năm năm trước cậu ta đã bắt đầu sắp xếp việc này.”

“Tiên sinh, bây giờ không phải lúc bội phục kẻ địch, ngài đã nghĩ được bước tiếp theo nên làm gì chưa?”

“Vệ sĩ xinh đẹp bên cạnh Ôn Mỹ Phách cậu đã gặp chưa?”

“Gặp rồi, Ôn Mỹ Phách hình như rất coi trọng cô ta, tôi tận mắt thấy cậu ta ôm cô ta rời khỏi hội trường.”

“Rất tốt, ta nghĩ bắt đầu từ cô ta là được.”

~ Hết chương 5 ~