Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 14: Cơm tập thể…



Tôn Chí Tân quay lưng lại được ăn ôm lấy, Naaru thấy hắn một lúc lâu ko nói gì, đoán là nghe được mùa đông sắp đến nên bị dọa sợ, liền ôm lấy Tôn Chí Tân, nói: “Yên tâm, mùa thu là mùa săn bắn tốt nhất, ta sẽ dẫn tộc nhân thừa lúc này săn về nhiều mồi một chút, thời tiết chuyển lạnh có thể bảo tồn, mùa đông hẳn là có thể đối phó được.” Nói đến đây , trong giọng nói của chính hắn cũng không tin tưởng lắm. Ngừng một chút, lại dùng khẩu khí áy náy nói:“Tiểu tân, ngươi nhẫn nại một chút, bởi vì muốn dự trữ thức ăn qua mùa đông, trong khoảng thời gian này thức ăn được phân phối sẽ giảm bớt, toàn tộc đều phải chịu đói, ngươi cũng vậy.”

Tôn Chí Tân không nói gì, trong não lại bắt đầu vèo vèo chuyển động.. Làm như một người có tri thức phong phú, hơn nữa có kỹ năng sinh tồn dã ngoại hơn người, hắn đương nhiên biết phải làm như thế nào để tìm kiếm được càng nhiều thức ăn, phải làm như thế nào để lúc gặp phải hoàn cảnh như vậy vẫn tiếp tục sinh tồn được.

Khi Naaru chuẩn bị ngủ Tôn Chí Tân nhẹ giọng hỏi:“Nếu nói, ta có biện pháp tìm kiếm đến càng nhiều thức ăn thì sao?”

Naaru bỗng nhiên thanh tỉnh, đem mặt Tôn Chí Tân nhìn thẳng vào mình:“Ngươi là nói?”

Tôn Chí Tân gật gật đầu, nói:“Các ngươi ăn nấm nhiều ngày như vậy, đương nhiên biết nó không chỉ ngon, càng có thể đỡ đói, có thể trở thành thức ăn. Ta có thể dạy mọi người phân biệt nào có độc, nào không có độc, hái nó dự trữ qua mùa đông. Mặc kệ thế nào, nó đều có thể giải quyết một ít vấn đề. Cũng không biết những người khác có nguyện ý chấp nhận nó không.”

Naaru tinh thần đại chấn, nói:“Ta còn tưởng ngươi không chịu nói, ngươi dạy bọn họ ăn nó như thế nào, vậy là tốt lắm rồi. Yên tâm, ta là tộc trưởng, chỉ cần ta nói chuyện, mọi người đều sẽ phối hợp. Hơn nữa, chỉ cần nếm qua một lần, sẽ rất khó không thích ăn nó.” nhíu mày, lại nói:“Bất quá, nó đủ ăn sao ? hơn nữa chúng nó nhìn qua rất khó bảo tồn, nó thối rồi cũng giống thịt không có cách nào khác ăn phải ko ?”

Tôn Chí Tân thấy Naaru dễ dàng tiếp nhận rồi đề nghị của mình, trong lòng cũng có chút hưng phấn, nói:“đừng xem nhẹ sản lượng nấm, nó có thể giải quyết 1 vấn đề lớn. Bảo tồn cũng không phải vấn đề, ta đều có biện pháp. Mặt khác, trừ bỏ nấm, ta còn có một chút biện pháp khác có thể tìm kiếm thức ăn, muốn ta lập tức nghĩ ra cũng không đk, nghĩ ra rồi nói sau.”

Naaru trong lòng mừng rỡ, bụng dán vào Tôn Chí Tân lại rục rịch. Tôn Chí Tân bực mình, cho hắn một tay khửu tay, nói:“Đừng nháo ! để yên cho ta nghĩ, làm sao vượt qua mùa đông rét lạnh này.”

Naaru quả thật là dục vọng tăng vọt, nhưng không phải tên ko phân biệt được nặng nhẹ, đành buông Tôn Chí Tân ra để hắn nghĩ, chính mình đem một cánh tay cho hắn thoải mái kê đầu. Im im như thế trong chốc lát, vốn ban ngày săn thú tiêu hao nhiều thể lực mà thiếp đi.

Tôn Chí Tân thì vẫn suy nghĩ mọi việc, thẳng đến duy trì không được mới đi vào giấc ngủ.





Đêm qua Naaru đã cam kết, nói là sẽ giúp Tôn Chí Tân thuyết phục người trong tộc chấp nhận chuyện nấm có thể ăn. Thế nhưng Tôn Chí Tân không phải loại người thích dựa vào người khác mà sinh tồn, hắn cá tính cương nghị tự cường, thích tự mình giải quyết vấn đề, cho nên lúc Naaru mở mắt ra thì phát hiện Tôn Chí Tân đã không nằm bên cạnh nữa.

“Tiểu tân ?”

Naaru không thích khi tỉnh lại bên người không có ai. Tôn Chí Tân chưa quen với sự tồn tại của hắn, nhưng hắn đã sớm đã nhận định Tôn Chí Tân, lập tức liền tỉnh lại, theo bản năng đi chung quanh đi tìm Tôn Chí Tân.

Bên ngoài lều truyền đến thanh âm thực huyên nháo, tuy rằng bình thường cũng sẽ bởi vì sáng sớm mà huyên nháo, nhưng sẽ không đạt tới loại trình độ này.

Đã xảy ra chuyện gì ?

Naaru đứng dậy khoác trang bị lên người, đột nhiên ngửi được trong không khí mơ hồ truyền đến hương thơm quen thuộc, động tác trong tay không khỏi dừng lại, mỉm cười. Tiểu Tân của hắn, quả nhiên thực thông minh ! không chỉ có thông minh, còn có trí tuệ và đảm lượng không gì sánh kịp!

Đi ra lều, quả nhiên nhìn thấy Tôn Chí Tân đang nấu một nồi điểm tâm lớn, cái nồi hắn đang dùng chính cái nồi đá siêu to chỉ được sử dụng lúc bộ tộc cử hành hoạt động tế tự, mùi thơm lạ lùng của nấm chính là từ nơi đó bay sang. Bóng dáng thon dài kiện mỹ của Tôn Chí Tân đang ở bên đó bận rộn, Buku giống như một người hầu nhỏ trung thành đi theo hắn, thân thể nhỏ bé chạy đến chạy đi, tìm nhặt củi khô nhét vào đống lửa dưới nồi.

mọi người trong tộc vây quanh chỉ trỏ, lại nhỏ công khai lên án bàn luận, xem ra mùi này đã hấp dẫn bọn họ, bắt đầu đối với những chuyện Tôn Chí Tân làm tập trung chú ý.

Naaru đi qua, theo sau lưng ôm Tôn Chí Tân một chút, nhỏ giọng nói:“Tiểu tân, thật thông minh ! trí giả đồng ý cho ngươi dùng này nồi nấu ? nó là lúc Tế tự mới dùng.”

Tôn Chí Tân bị ôm khiến cho cứng đờ, cái thứ quen thuộc phía sau làm cho hắn nói không nên lời là khó chịu hay là không được tự nhiên. Chỉ cứng người một chút rồi lại mềm người, trên mặt mang theo biểu tình giảo hoạt hỏi:“Ta không có hỏi hắn. Ngươi muốn đi hỏi hắn sao ?”

Naaru nở nụ cười, rất muốn cắn một ngụm lên khuôn mặt mang theo vẻ giảo hoạt.

“Ta sẽ không đi hỏi. Ngươi muốn làm gì ta đều giúp ngươi.”

tín nhiệm Vô điều kiện làm cho Tôn Chí Tân trong lòng hơi rung động, ngoài miệng cố tình làm khó:“Tránh ra, đi đánh răng rửa mặt.”

Đánh răng rửa mặt là quy củ Tôn Chí Tân lập ra, trước khi ngủ hay sau khi tỉnh dậy đều phải rửa mặt đánh răng, dù sao gần sông , có thể rửa mặt, có thể súc miệng. Naaru đối với Tôn Chí Tân ngoan ngoãn phục tùng, ép Auge rất bất mãn cùng Buku lười biếng học theo. Vừa mới bắt đầu 2 đứa đều không muốn, bị Naaru buộc ngày ngày như vậy sau cũng thành thói quen , nhưng thật ra thật sự cảm thấy rửa mặt súc miệng xong mặt và miệng đều thực thoải mái, khoang miệng không có mùi lạ và dính như trước, nước sông trong vắt mà lạnh lẽo hắt lên mặt lại làm cho người ta tinh thần phấn chấn. Hiện tại không cần bắt ép, Auger và Buccoo dậy rồi đều sẽ chủ động đi rửa mặt súc miệng, bởi vậy một nhà Naaru nhìn qua luôn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, có một cỗ khí chất mà người khác không có được.

Một lát sau Naaru trở về, trong lòng ôm một bó to củi đốt, ngồi xỗm Bên người Tôn Chí Tân mang củi nhét vào đống lửa.

Trước khi Naaru ngủ dậy Tôn Chí Tân đã nấu một lần, lúc này hương vị đã tỏa ra, toàn bộ doanh địa đều tản ra một hương thơm độc đáo. Tôn Chí Tân lúc này nhưng là hạ vốn gốc, suy xét toàn bộ bộ tộc có hơn một trăm người, dồi và nầm mình tích mấy ngày nay ko lưu lại chút nào , tát cả đều ném vào nồi. Ngoài dồi, Tôn Chí Tân hôm nay còn bỏ vào đầu sọ của con mồi cùng ninh chung. Canh đầu heo hay canh đầu dê đều là món ngon, có lẽ đầu hươu cũng không tệ.

Lúc này canh đã ngao càng ngày càng đậm, nấm trắng mập nổi lên mặt nước, mùi thơm hợp ý, phối trí nhìn qua cũng rất được, dẫn đến người khác bị cơn thèm ăn quấy phá.

Đồ nấu đã không sai biệt lắm, Tôn Chí Tân dùng tay khửu tay huých huých Naaru.

Naaru hiểu ý, đứng dậy cất cao giọng nói:“các dũng sĩ của bộ tộc, vì để mọi người không bị đói bụng đi săn, tất đạt lạp sát a tô vi mọi người chuẩn bị bữa sáng phong phú . Đến ! cùng nhau ăn ! ta hiện tại nói cho mọi người, trong nồi ngoài thức ăn trước kia, còn nấu thêm một loại thức ăn mới, nấm. Nhà Narry ta đã liên tục ăn rất nhiều ngày, ta có thể nói cho mọi người, hương vị của nó rất ngon, cũng không phải tất cả đều có độc, một trong số chúng nó có thể ăn.”

Vỗ vỗ bộ ngực, lại nói:“Nếu có người xảy ra chuyện, ta chịu trách nhiệm ! ta dùng mạng của ta đổi lại !”

Nhìn những ánh mắt hoài nghi xung quanh, Naaru lại lớn tiếng cười nói:“Các dũng sĩ, có dám nếm thử nó hay ko? dũng cảm của các ngươi đâu ? dã thú hung mãnh còn dám trực diện đối mặt, chẳng lẽ còn không dám nếm thử thứ nấm không cắn được người này? đừng ủy khuất sự dũng cảm của các ngươi, hãy xuất ra bộ dáng dũng sĩ nào ! tin tưởng ta, thứ tất đạt lạp sát a tô nấu không chỉ có không độc, còn là mỹ vị các ngươi ko tưởng tượng đk.”

Dứt lời, chính mình cầm lấy một cái bát đá, ko ngần ngại, múc một bát cúi đầu ăn.

Tôn Chí Tân ngửa đầu nhìn Naaru, không thể không thừa nhận, giờ khắc này hắn thật sự đối với nam nhân này có điểm động lòng. Hắn có trí tuệ và quyết đoán hơn xa so với mình tưởng tượng, lấy thân tộc trưởng làm gương tốt lại có một loại phong thái lãnh tụ rất có sức quyến rũ. Hắn không thể nghi ngờ là tương đương vĩ đại, đặc biệt là cái loại hành động khắp nơi bảo hộ mình này, vô cùng tri kỷ.

Buku hì hì cười vui, cầm một bát nhỏ chạy tới, múc một chén tự mình uống một ngụm đã thét chói tai. miệng vừa thổi khí, vừa đưa bát cho bạn cùng uống. Trẻ con tâm tư đơn giản cầm lấy bát uống một ngụm, ánh mắt liền sáng ngời, tiếng hoan hô kêu lên:“A yêu, thật thơm ! Buku nhà các ngươi ngày ngày ăn cái này hả ?”

“Đúng vậy ! Lugaoren, thật sự không có độc có thể ăn” Buku gật đầu, đoạt lại bát tiếp tục ăn. Lugaoren liền tự đi tìm bát bưng một chén đến cùng Buku vui cười cùng nhau ăn.

Lúc này Auge cũng lại đây , đem giáo đá giắt trên lưng, dùng bát đá múc canh và thức ăn, đứng ở một bên yên lặng ăn uống.

Tôn Chí Tân liếc mắt một cái. hài tử chết tiệt, bình thường không cho mặt mũi, lúc mấu chốt vẫn có một chân. Ừ, không hổ là một nhà, biết bảo hộ người nhà mình. Được rồi, quyết định , về sau sẽ ‘thương’ hắn.

Theo sau đó là vị trí giả cao tuổi bình thường cứ như con chuột trốn đâu mất không dễ dàng nhìn thấy cũng chậm rì rì bước đến, lấy một cái chén múc đồ ăn, lại ngẩng đầu nhìn Tôn Chí Tân cười cười. Tôn Chí Tân không hiểu vì sao rùng mình một cái, cứ cảm thấy lão đầu này thật sự là âm u, toàn thân cao thấp bao phủ một loại lực lượng và khí tràng quỷ dị mà mình không hề hiểu biết.

người hời đại này đều đơn thuần dễ dàng tin người, bọn họ không hề dị tâm tin tưởng tộc trưởng, tin tưởng trí giả. Mới đầu chần chờ chỉ là bởi vì từng có vết xe đổ vì ăn nấm trúng độc. Lúc này một nhà tộc trưởng lấy thân làm mẫu, không chút do dự đều tự tới lấy dùng. lại thêm Naaru dùng phép khích tướng, người khác không dám nói, bốn mươi bốn thợ săn kia khẳng định là liều mạng bị độc chết cũng muốn lại đây ăn một chén. Ở thời đại này, dũng cảm là phẩm chất đạo đức cơ bản nhất, ai cũng không muốn bị nói là kẻ hèn.

Tôn chí tân chỉ sợ người ta ko chịu theo, đồng ý chính là chuyện tốt, theo biểu hiện của nhà Naaru, chỉ cần bọn họ nghe theo có thể chấp nhận nó.

Quả nhiên, chỉ cần là nếm qua một ngụm , lập tức trên mặt động dung, thất thanh nói:“Quả nhiên rất thơm !”

Tiếp đó là phản ứng dây chuyền, một người kéo một người khác, mọi người cùng vây lên bắt đầu tranh nhau.

Tôn Chí Tân đứng ở bên nồi mỉm cười, đk Naaru không phản đối, liền đảm đương nhiệm vụ phân phối thức ăn, mỗi người một chém, ăn xong lại đến lấy thêm. Lại nhìn thấy có người tàn tật đứng không tiện và người cao tuổi, liền cho Auge và Buku đã ăn được kha khá bưng đồ qua. Buku nghe Tôn Chí Tân nói gì làm đó, Auge không bình tĩnh trừng Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân không chùn chân trừng lại, Auge liền cảm thấy cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, cũng đành làm theo.

Đây vốn là cử chỉ vô tâm, Tôn Chí Tân là quốc nhân chính tông, bản tính kính lão yêu trẻ đã xâm nhập cốt tủy , hành động như thế thật sự là bản năng. Bởi vì quy tắc sinh tồn của tiền sử bộ tộc này luôn thỏa mãn tộc viên có thân cao lực tráng có sức sản xuất trước, cam đoan họ có ăn, sau đó mới đến phiên những người khác. Bởi vậy hành động của Tôn Chí Tân mười phần khác biệt

Vị trí giả toàn thân tràn ngập hơi thở âm lãnh nồng đậm nhìn thấy hành động của Tôn Chí Tân thì rất ngạc nhiên, trong ánh mắt ẩn chứa ý tứ cân nhắc sâu xa nhìn hắn nửa ngày, lại thấy những người già yếu mang theo nụ cười cảm kích từng ngụm lớn bắt đầu ăn, trong lòng đúng là ấm áp khôn kể. Lại nhìn thật sâu Tôn Chí Tân thêm một cái, cũng không đi ngăn cản hành động không hợp quy củ của bộ tộc đó, chỉ yên lặng ăn uống, trong lòng cảm thấy nó thật sự rất thơm!

Toàn bộ doanh địa liền tràn ngập không khí náo nhiệu bình thường không thấy được, một đám dã nhân vây quanh ăn uống vui cười, miệng không chút nào keo kiệt ca ngợi thức ăn và cả nhà Narry khẳng khái, vui vẻ mà lại huyên náo xôn xao.

Nhìn thấy như vậy, Tôn Chí Tân trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn khôn kể, thật sâu cảm thấy muốn kiếm đồ ăn cho hơn một trăm tộc nhân này thực không dễ dàng, nhưng chính là có ý tứ.

Naaru ăn no , vươn tay nắm lấy Tôn Chí Tân siêt vào một chút , nói:“Ngươi đi ăn, ta đến phân.”

Tôn Chí Tân cười cười, lấy một chén còn lại bắt đầu ăn.

bên cạnh hắn, Buku ôm một cái sọ hươu hơn, vẻ mặt dữ tợn gặm gặm cắn cắn. Lugaoren bạn nó nhìn thấy thú vị, muốn tìm đầu dê trong nồi để gặm. Đáng tiếc người khác hưởng được mỹ vị, sớm đem đầu dê múc ra dồi . Lugaoren thất vọng quay lại cùng gặm với Buku , hai cái thiếu niên vừa cùng nhau bưng cái đầu hươu lớn kia thấp giọng cười trộm, vừa điên cuống gặm đầu hươu, hai đứa một gặm mũi hươu một thì cắn sau gáy không chịu nhả miệng, hình ảnh vừa đáng sợ lại vừa khôi hài.