Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 15: Chúng tôi là vợ chồng



Toàn bộ nhân viên tiệm cơm Cát Tường đều biết, có vài từ tuyệt đối không thể nhắc tới trước mặt Dung tỷ. Có điều nếu có người muốn lừa gạt để đòi công ty bảo hiểm mục bảo hiểm thân thể, vậy thử một lần cũng được.

Tổng thể mà nói, những từ này bao gồm: "lịch sử", "kết hôn", "đầu óc"… Đương nhiên, bởi vì Gia Địch tiểu thư đột nhiên xuất hiện, gần đây có thêm vài từ cũng được liệt vào danh sách cấm, ví dụ như "Hy Lạp" và "cướp chồng".

Cho nên giờ này khắc này, khi người đàn ông trung niên tự xưng là đại diện mấy chục anh chị em Nam thành nói ra mấy lời kia thì toàn bộ nhân viên tiệm cơm đều dùng ánh mắt thương hại mà nhìn hắn, thầm nghĩ bữa cơm này chỉ có thể xuống Địa Ngục mà ăn.

Nhưng mà không đợi Diệp Dung trở mặt, Trần Mặc đã làm như không có chuyện gì đứng ra, dùng sức vỗ vỗ vai người đàn ông này:
- Đại ca, không biết nói gì hơn, hai vợ chồng tôi vô cùng cảm kích!

- Chồng, vợ chồng?
Diệp Dung đầy mặt ngạc nhiên, má ngọc chợt ửng đỏ.

- Đúng vậy, chuyện đã tới nước này thì không cần giấu mọi người nữa!
Không đợi nàng phản bác, Trần Mặc đã trực tiếp vòng tay qua cái eo nhỏ của nàng, làm ra vẻ kiên quyết.

- Kỳ thật, chiều hôm nay tôi cùng Dung Dung đã đăng ký kết hôn, dùng chuyện này để chứng minh quyết tâm đối kháng Gia Địch. Dù thế nào đi nữa, hai vợ chồng chúng tôi cũng sẽ mãi mãi ở cạnh nhau, kể cả tiệm cơm phải đóng cửa cũng không rời xa!

Trần Mặc vừa thổ lộ thâm tình, vừa nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay của Diệp Dung rồi giang lên, cảnh tượng hoàn toàn y xì màn nam nữ chính đứng ở mũi tàu trong Titanic.

Không biết là tại sao, nét giận trong mắt Diệp Dung đột nhiên biến thành mê ly, thậm chí ngay cả câu "Dung Dung" làm người ta sởn gai ốc kia cũng không phản đối.

Mấy nữ nhân viên đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ nếu có kẻ nào tin được mấy lời này, vậy thì đầu hắn nhất định là bị nước vào!

Nhưng mà sự thật chứng minh, đại khái là bởi vì phía Nam gần đây liên tục mưa, cho nên đầu óc của rất nhiều người đã bị nước vào.

Ví dụ như bây giờ, khi thấy đôi "vợ chồng" kia đóng phim ở hiện trường, cơ hồ toàn bộ thực khách trong đại sảnh đều đứng lên, trong đó có không ít nữ hài tử nước mắt tràn mi.

Người đàn ông trung niên kia cái gì cũng không nói, trực tiếp lấy ra năm trăm đồng đặt lên quầy, lớn tiếng nói:
- Tiền ở đây, có đồ gì cứ mang lên đi, thiếu thì đưa thêm!
(500 đồng khoảng 1 triệu 8 VNĐ)

Phải biết rằng, trong một tiệm cơm bình thường thế này, có thể tiêu hết hai ba trăm đã là không tệ, cái này nghĩa là tiệm cơm Cát Tường ít nhất có lời được một nửa.

Chứng kiến loại tình cảnh này, Diệp Dung cũng bất chấp cái gì mà danh dự bị hao tổn, vội vàng mặt mày hớn hở kêu nhân viên tới phục vụ.

Mà vài phút sau, lại có không ít khách tới, trong đó không ngờ còn cả tổ trưởng tổ dân phố Phúc Phường Nhai dẫn đoàn.

Vị tổ trưởng này năm nay cũng đã hơn sáu mươi, mới vừa vào cửa đã vỗ vỗ bả vai Diệp Dung, chép miệng nói:
- Tiểu Dung à, tư tưởng giác ngộ của cháu rất cao đấy… Yên tâm đi, bác đại biểu Đảng bộ tổ dân phố mình đến ủng hộ cháu, dù thế nào thì con rể của tổ dân phố chúng ta cũng không thể bị một cô ả ngoại quốc cướp đi!

Diệp Dung kinh ngạc không nói gì, thầm nghĩ việc này cùng tư tưởng giác ngộ có quan hệ gì, nói cho cùng chẳng qua là chút tranh cãi thôi mà.

Thấy bác tổ trưởng còn làm ra vẻ định đọc diễn văn, mấy người phục vụ vội vàng tiến đến, ba chân bốn cẳng dẫn khách tới bàn trống.

Diệp Dung cắn môi nghĩ nghĩ, đột nhiên hồ nghi nhìn sang Trần Mặc, kéo hắn đến sau quầy:
- Chờ đã, tới cùng là chuyện gì xảy ra, tại sao lại nói tôi và anh là… Là cái quan hệ kia?

- Kỳ thật cũng rất đơn giản, nhưng phải nói trước là không được cắn tôi đâu đấy!
Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, tiện tay bật máy tính trên quầy, mở một trang diễn đàn của Nam thành.

Mới không đến nửa giờ, Bản Bản cùng Nặc Nặc liên hợp post lên mạng mấy bài viết, liền đã có hơn một ngàn reply (trả lời), hơn nữa còn không ngừng tăng lên.

Không thể không nói, tiêu đề mấy bài viết này quả thực qua hot — 《Mỹ nữ Hy Lạp vượt đại dương ngàn dặm tìm người, mỹ nhân Phúc Phường thâm tình bảo tiệm hộ phu》; 《Tiền bạc há có thể mua được chân tình, nhất là với đôi vợ chồng son sắt tiệm cơm kia》; 《Xưa có Mạnh Khương Nữ tìm chồng khóc Trường Thành (1), nay có bà chủ vì yêu mở tiệm cơm》…

- Ặc, chuyện này không liên quan đến tôi!
Không kể tới Diệp Dung đang không ngừng phát động tiểu vũ trụ, ngay cả Trần Mặc cũng thấy ngạc nhiên há hốc mồm, thầm nghĩ chẳng lẽ trước kia Nặc Nặc nó từng viết bài cho mương 14.

Nhưng thế còn chưa là tận cùng, chờ hắn tiện tay mở một bài ra, mới phát giác nội dung bên trong thối đến không cách nào hình dung — trong mấy ngàn chữ vô cùng đơn giản đều là tình tiết kinh điển trong những bộ tiểu thuyết ngôn tình, cứ mỗi ba hàng lại một đoạn kịch tính, ngôn ngữ vừa thê lương vừa thu hút đến kích động.

Nhìn qua chút mới thấy mấy nữ sinh kia không có khóc thẳng từ ngoài đường tới tiệm cơm đã là kỳ tích trong kỳ tích. Bài viết này quả thực không cần chỉnh sửa, có thể lấy luôn làm kịch bản phim!

Đương nhiên chỉ dựa vào mấy câu mấy chữ còn chưa đủ, những năm gần đây tình cảm đã càng ngày càng không đáng tiền, cái gì cũng phải có chứng cứ mới được.

Cho nên vì chứng minh lời của mình là thật, Nặc Nặc còn chụp lại không ít ảnh hiện trường, sau đó qua Bản Bản đính kèm trong bài viết.

Khiến người khác trợn mắt há hốc mồm chính là Nặc Nặc lại còn biên cho Diệp Dung mấy đoạn quá khứ cực kỳ thê lương, ví dụ một thân bệnh nặng phải dựa vào mở tiệm cơm mà kiếm sống v.v…

Mà để chứng minh điều này, cũng không biết Bản Bản nó lấy từ đâu một tờ bệnh lịch, thuận tay sửa lại tên rồi đăng cả lên diễn đàn.

Cho nên dưới câu chuyện đẫm nước mắt này, lại thêm cả QQ mail gửi tin mời, đương nhiên có những vị khách nhiệt huyết sôi trào vọt tới.

Diệp Dung ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, vẻ mặt lúng túng không cách nào hình dung hết, giống như là vừa mới uống một lon Coca Cola bị pha thêm mỡ - muối - tương - dấm.

- Cái này thật sự không phải tôi viết…
Trần Mặc gạt gạt mồ hôi trán, cảm thấy rất khó giải thích vấn đề này. Diệp Dung hung tợn nhìn của hắn, thấp giọng cả giận nói:
- Còn chối! Anh có thể đi viết kịch bản phim rồi đấy!

- Tôi cũng muốn lắm, nhưng có ai chịu thuê sao?
Trần Mặc làm như không có gì xảy ra xoa xoa cằm, thấy tiểu vũ trụ của Diệp Dung đã bay lên tới cảm quan thứ bảy.
(Chỗ này ai chưa đọc bộ manga Áo Giáp Vàng hơi khó giải thích, đại loại là mỗi thánh đấu sĩ phục vụ Athena đều có một tiểu vũ trụ nội tại riêng biệt quyết định các năng lực khác nhau và mở theo cấp độ từ 1 đến cao dần. Dịch Quốc Vương Vạn Tuế và bộ này đều gặp 2 cha tác giả mê manga )

Có điều không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, Trần Mặc đột nhiên thay nàng lau mồ hôi, vẻ mặt đầy thâm tình nói:
- Em yêu, em có muốn đi nghỉ ngơi một lát không, nơi này cứ giao cho anh là được rồi!

- Em yêu á? Ai là…
Diệp Dung ngẩn ra, thầm nghĩ gã này diễn trò đến nghiện rồi sao?

Nhưng ngay sau đó nàng liền chú ý tới mấy vị khách vẫn đang đầy mặt cảm động nhìn về bên này, cũng chỉ có thể giữ phẫn nộ trong lòng mà ngừng giãy dụa, tựa như con chim nhỏ dựa sát đầu vào vai Trần Mặc.

Có điều tuy là nửa bên trên ân ái vô cùng, nhưng bên dưới thì Diệp Dung mượn quầy che khuất từng cước từng cước đạp xuống:
- Mặc Mặc chết dẫm, cấm mang mấy câu sởn gai ốc trong tiểu thuyết Quỳnh Dao ra đây, buồn nôn!

- Hiểu rồi, hóa ra cô thích lời thoại phim Hàn hơn!
Trần Mặc cười híp mắt gật đầu,đột nhiên ranh mãnh nháy mắt mấy cái:
- Ok thôi, vậy chúng ta diễn một đoạn trong Bản Tình Ca Mùa Đông nhé…

- Muốn chết!
Giờ khắc này, Diệp Dung rơi lệ đầy mặt, thậm chí có ý nghĩ đập đầu chết tại đương trường.

Chẳng qua là ngay sau đó, nàng quay đầu nhìn đám thực khách trong sảnh đường, khe khẽ thở dài:
- Thôi được rồi! Có điều giờ khách tuy đông đủ nhưng đồ ăn thì biết làm sao… Này, tôi còn chưa nói xong, anh muốn đi đâu!

- Đi làm đồ ăn!
Trần Mặc cũng không quay đầu lại, phất phất tay, trực tiếp lao vào phòng bếp, thuận tay khóa trái cửa lại.

Diệp Dung ngẩn ra, đợi nàng nhào lên đã không kịp ngăn trở, chỉ có thể ngơ ngơ ngẩn ngẩn trừng mắt như muốn đốt cháy cả cánh cửa gỗ.

Mấy nữ phục vụ bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được chần chờ nói:
- Dung tỷ, chị nói trong kia có thể nổ tung không, làm không tốt thì toàn bộ tiệm cơm cũng ‘bùm’ mất đó!

- Chắc là không nghiêm trọng vậy đâu!
Diệp Dung do dự trả lời, ánh mắt hiện vẻ lo âu không thể che giấu.

Mấy nữ phục vụ chỉ còn biết thở dài, không hẹn mà cùng nhìn nóc nhà, đồng thanh cầu nguyện:
- Lạy trời đất phù hộ! Xin hãy thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của chúng con! Khuya hôm nay, chúng con chỉ cầu mọi người dùng bữa xong không ai bị chết, trọng thương một chút là quá đủ rồi!

Không biết đến ồn ã đang diễn ra bên ngoài, Trần Mặc vừa đóng cửa phòng bếp đã lập tức vỗ tay phát ra tiếng.

Tiếng vỗ còn chưa tắt, Oa Oa, Bản Bản và Nặc Nặc đã cùng nhau nhảy ra, xếp thành đội ngũ.

Trần Mặc tùy tiện tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, châm lên một điếu thuốc, nói:
- Bản Bản, mau tra cách nấu các món ăn trong thực đơn, Nặc Nặc phụ trách ghi nhớ nhắc cho Oa Oa, còn Oa Oa thì…

- Lão đại, muốn em chưng nguyên liệu thì không thành vấn đề, nhưng mà em không biết nấu ăn đâu!
Không đợi Trần Mặc sai, Oa Oa đã mày ủ mặt ê chặn trước.

Trần Mặc phun ra mấy vòng khói, đầu ngón tay nhấp nháy thanh mang chạm vào Oa Oa, nói:
- Tao biết giờ mày không giỏi nấu ăn, nhưng nếu thêm cho mày ít thanh mang để tiến hóa thì hẳn không thành vấn đề rồi!

Dư âm còn chưa dứt, Oa Oa tiếp xúc với thanh mang đột nhiên cứng đờ, rồi tức khắc run rẩy lên.

Phập phồng phun ra nuốt vào thanh mang, thân hình của nó đột nhiên hóa thành chất lỏng tan chảy dần, sau đó lại từ từ ngưng tụ lại trên mặt bàn.

Mấy phút sau, một bộ dụng cụ nấu ăn xa hoa đã xuất hiện trong phòng bếp, cùng tỏa hào quang xanh lấp lánh. Trần Mặc nâng kính chăm chú nhìn một hồi, nhịn không được vỗ đùi đét một cái:
- Quá ổn, hóa ra đồ làm bếp cũng có thể xa hoa như vậy!

- Lão đại, đây là mười dụng cụ làm bếp được tạp chí Forbes bình chọn, còn là nguyên vẹn một bộ!
Bản Bản nhanh chóng lên mạng tìm đọc tư liệu rồi báo lại.
(Tạp chí Forbes: một tờ tạp chí của Mỹ nổi tiếng với các danh sách xếp hạng)

- Lò vi sóng Kupperbush, giá 3500 đôla; bếp Polora vừa có lò nướng vừa có hệ thống làm lạnh, giá 1399 đôla; lò nấu hơi nước siêu nhiệt Sharp AX-700, giá1399 đôla…

Theo nó một hơi hội báo, Trần Mặc cùng Nặc Nặc đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc hiểu rõ một chuyện — nhà giàu mới nổi! Hiện Oa Oa chính là một nhà giàu mới nổi điển hình, hơn nữa còn thuộc loại thích phô trương nhất trong mới nổi!

Trên thực tế, khi thấy chính mình hóa thêm thành nhiều bộ phận, Oa Oa thỏa mãn rên rỉ:
- Cực kỳ thoải mái, nguyên lai lão đại gạt bọn em, rõ ràng anh còn lưu lại một phần thanh mang!

- Tao không có lưu, đây là vừa rồi chạm vào mảnh ngọc vụn kia lấy được chút năng lượng!
Trần Mặc lắc đầu, tựa hồ cũng có chút nghi hoặc thu hoạch của mình.

Cũng giống như lần trước, khi hắn chạm vào mảnh ngọc vỡ, lập tức cảm giác được có một luồng hào quang màu tím hồng chậm rãi trào ra rồi chảy vào thân thể của mình.

Chẳng qua năng lượng lần này ít hơn nhiều so với chỗ năng lượng khổng lồ giữa trưa ngày hôm qua, chỉ duy trì vài giây rồi lập tức đình chỉ.

Qua lần này, có thể đoán bản thân mảnh ngọc này có được loại năng lượng nào đó, mà loại năng lượng này có thể chậm rãi tích tụ khôi phục. Cái này nghĩa là hắn có thể đợi mảnh ngọc sản sinh năng lượng rồi đem loại năng lượng này chuyển hóa thành thanh quang của bản thân.

- Đúng là đồ tốt, đáng giá giữ lại!
Nghĩ như vậy, Trần Mặc khoan khoái dựa vào ghế, châm điếu thuốc:
- Tính sau, giờ bắt đầu ở đây đã, chúng ta không có thời gian lãng phí!

Nương theo lời của hắn, Bản Bản cúi đầu nhìn nhìn thực đơn, vài giây sau đã hiện lên cách chế biến "Cá chép om dưa", còn Nặc Nặc thì nhanh chóng từng chữ đọc ra.

Oa Oa thực bất đắc dĩ thở dài, há mồm hút toàn bộ gia vị cùng nguyên liệu vào.

Thanh quang lần nữa bao phủ phòng bếp, những dụng cụ nấu ăn kia bắt đầu chậm rãi vận hành, hơn nữa càng ngày càng trở nên lưu loát…

-------------------------------------------------
(1) Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương (孟姜女) là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn. Ngày nay, tại quận Sơn Hải Quan thuộc địa cấp thị Tần Hoàng Đảo của tỉnh Hà Bắc có miếu thờ Mạnh Khương Nữ.