Sư Phụ Tường Rất Cao

Chương 21: Sắt Sắt nghĩ sai



Mặc dù Tiền Sắt Sắt không mấy vui vẻ khi Chung Ly Tà nói nàng ngốc, nhưng sau khi nghe hắn nói xong câu sau, nàng chỉ càm thấy trong lòng rất ngọt, hạnh phúc không nói nên lời. Cái đầu nhỏ dính đầy bùn đất cọ cọ vào y phục Chung Ly Tà, ngoài miệng lại giải thích: "Mỹ nhân sư phụ, để Sắt Sắt xuống, trên người Sắt Sắt toàn là bùn, bất chết đi được."

Chung Ly Tà thấy buồn cười, con tiểu hồ ly này, lời nói và hành động toàn trái ngược nhau. Hắn lấy tay vuốt ve cơ thể mềm mại của Tiền Sắt Sắt, nói : "Nếu biết bẩn, vậy sau này Sắt Sắt còn chơi bùn không?"

Tiền Sắt Sắt nghe vậy trợn to hai mắt, hùng hùng hổ hổ nói: "Ai nói ta chơi bùn, ta đang đào thảo dược cho Tiểu ngưu ăn ."

Chung Ly Tà cười híp mắt, bất đắc dĩ phụ họa: "Đúng đúng đúng, Sắt Sắt đang đào thảo dược cho Tiểu Ngưu ăn."

Lúc này họ đã đi đến cạnh đầm nước, kỳ quái là nam tử đang hôn mê kia vẫn còn nằm cạnh đầm nước như cũ.

Tiền Sắt Sắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm nam tử trên đất, chẳng lẽ mỹ nhân sư phụ không biết đau lòng cho con của mình sao? Cứ để mặc hắn nằm trên đất như vậy à.

Chung Ly Tà cúi đầu liền phát hiện lực chú ý của Tiền Sắt Sắt đang dồn về nam tử trên đất, thấp giọng hỏi: "Sắt Sắt đang nhìn cái gì thế?"

"Mỹ nhân sự phụ, sao hắn vẫn còn nằm trên đất? Ngươi không sợ thương thế của hắn sẽ nghiêm trọng hơn sao?" Móng vuốt nhỏ của Tiền Sắt Sắt chỉ vào nam tử trên đất, tỏ vẻ không đồng ý.

Chung Ly Tà không hiểu, hắn chịu cứu đối phương một mạng đã là khai ân, sao còn phải suy tính xem hắn ta có bị thương nặng thêm hay không chứ? Mặc dù nghĩ thế, nhưng ngoài miệng lại giải thích khác đi: "Trên đảo này chỉ có hai cái phòng, hai cái giường, chẳng lẽ Sắt Sắt muốn ngủ trên đất?"

Tiền Sắt Sắt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy thôi cứ để hắn ngủ trên đất đi, dù nền đất được làm bằng cọc gỗ thì nửa đêm gió lạnh, nếu nàng bị cảm thì phải làm sao? Nhưng dù là trên đất, thì cũng phải là nền đất trong phòng, chứ không phải ở đây.

"Mỹ nhân sư phụ, Sắt Sắt cảm thấy vẫn nên phúc hậu một chút, chuyển hắn vào nền đất trong nhà." Tiền Sắt Sắt nói lời chính nghĩa, cái đầu nhỏ còn gật gù một cái, cảm thấy quả nhiên là mình quá lương thiện.

Trong mắt Chung Ly Tà lóe lên tia sáng, không trả lời vấn đề của Tiền Sắt Sắt mà ngồi xuống, đưa tay chậm rãi đun nóng nước trong đầm, sau đó mới hỏi: "Nếu có một ngày vi sư cũng hôn mê, nhưng trong phòng chỉ có một cái giường, Sắt Sắt sẽ làm sao?"

Tiền Sắt Sắt nghiêng đầu, không chút nghĩ ngợi nói: "Dĩ nhiên là cùng ngủ với mỹ nhân sư phụ trên giường lớn." Sau khi nói xong, nàng lại cảm thấy mình trả lời quá nhanh, có cảm giác đang chiếm tiện nghi của mỹ nhân sư phụ, lại giải thích nói: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, Sắt Sắt là hài tử hiếu thuận, đương nhiên sẽ không để mỹ nhân sư phụ nằm trên đất lạnh."

Chung Ly Tà như biết Tiền Sắt Sắt đang giấu đầu hở đuôi, nhưng cũng chỉ cười cười, cảm thấy nước trong đầm đã đủ ấm, mới thả Tiền Sắt Sắt vào trong nước, tỉ mỉ tắm rửa.

Mặc dù Tiền Sắt Sắt luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở mình không thể để đầu óc trống rỗng giống lần trước, không được hưởng thụ sự phục vụ của mỹ nhân sư phụ. Nhưng khi thấy thân thể mình chìm vào trong nước, bị một đôi tay dịu dàng cọ rửa thì vẫn không nghĩ được gì.

Chung Ly Tà nhìn tiểu hồ ly tứ chi cứng ngắc, nói: "Sắt Sắt còn như vậy nữa, vi sư sẽ cho là Sắt Sắt phi thăng rồi đó."

Nghe giọng cười trong trẻo mang ý nhạo báng quanh quẩn bên tai, Tiền Sắt Sắt mới lấy lại được tinh thần, thầm than định lực của mình quá kém, đồng thời cũng ngẩng đầu hỏi Chung Ly Tà: "Mỹ nhân sư phụ, nước này không phải từ trên thác chảy xuống sao? Sao lại ấm thế?"

Chung Ly Tà tắm rửa sạch sẽ cho Tiền Sắt Sắt mới ôm lên khỏi mặt nước, lại móc một cái khăn tay sạch sẽ ra, tỉ mỉ lau bộ lông ước nhẹp của Tiền Sắt Sắt, sau đó mới chậm rãi nói: "Vi sư đã có cách khiến nó từ nơi khác chảy đến, đương nhiên cũng có cách làm cho nó ấm."

Tiền Sắt Sắt gật đầu một cái, những thứ cao thâm đó nàng không hiểu, cũng không định hiểu, nàng chỉ biết thứ đó có thể biến nàng thành hình người, còn lại thì không có bất kỳ tác dụng nào.

Nam tử nằm bên đầm nước đã dần dần tỉnh lại, giương mắt phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ thì lập tức cảnh giác nhìn bốn phía.

Tiền Sắt Sắt nhạy bén phát hiện động tĩnh bên này của nam tử, ngẩng dầu nói với Chung Ly Tà: "Mỹ nhân sư phụ, mặc dù người này là mỹ nhân, nhưng tính cảnh giác quá mạnh, cứ mãi phòng bị người khác. Bộ dáng như vậy Sắt Sắt không thích."

Chung Ly Tà nghe Tiền Sắt Sắt gọi nam tử kia là mỹ nhân thì tay hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục lau, nói: "Người như vậy quả thật không tốt, đến cuối cùng nhất định phải chịu cảnh vợ con ly tán."

Nam tử nghe được giọng nói của Tiền Sắt Sắt và Chung Ly Tà, lúc này mới chú ý tới, bên này còn có một người một hồ, nhưng sương mù ở đầm nước quá dày, không thể nhìn rõ được mọi vật, vội vàng chất vấn: "Các ngươi là ai?"

Chung Ly Tà lấy tay sờ lông Tiền Sắt Sắt, cảm thấy đã khô rồi, lúc này mới cất khăn tay vào, ôm Tiền Sắt Sắt đi tới bên người nam tử, từ trên cao nhìn xuống đối phương nói: "Ngươi nên cảm tạ ngươi có một mẫu thân tốt, nếu không bây giờ chắc đã chết không toàn thây rồi."

Tiền Sắt Sắt nghe vậy thì mắt sáng lên, quả nhiên là con riêng mà?

Sau khi nam tử thấy được dung mạo của Chung Ly Tà, kinh ngạc há to miệng, trên mặt hiện vẻ không thể tin nổi, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là con riêng của phụ thân ta? Sao dáng dấp lại giống ta đến vậy?"

Chung Ly Tà nghe vậy, khóe môi hiện lên ý cười, hàn khí trong mắt càng đậm: "Phụ thân ta không phải kẻ tiểu nhân lục thân không nhận (Không nhận họ hàng thân thích), ngươi nói sai rồi."

Tiền Sắt Sắt nghe cuộc đối thoại của hai người, nhúc nhích cái tai nhỏ, mắt lại sáng lên, không phải con riêng của mỹ nhân sư phụ? Chẳng lẽ là có JQ khác? Năm nay mỹ nhân sư phụ 49 tuổi, đương nhiên không thể là huynh đệ của người này. Vậy thì có quan hệ thế nào chứ? Tiền Sắt Sắt ủ rủ, đoán không ra. Nhưng lại có cảm giác tảng đá nặng trong lòng vừa rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Nam tử suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không có khả năng, năm nay phụ thân mình 36, người trước mắt này ít nhất cũng phải 19, dù phụ thân có hoang đường thế nào cũng không thể nuôi người bên ngoài lúc 17 được.

Nhưng càng nhìn nam tử trước mắt, hắn lại thấy vô cùng quen thuộc, giống như bức họa treo trong thư phòng của phụ thân. Phụ thân nói, cả đời hắn chưa từng làm gì khiến mình hối hận, nhưng lại luôn thấy thiếu nợ một người.

"Tại hạ là Chung Ly Uyên, không biết công tử có thể cho ta biết tên họ, để ngày sao báo đáp ân cứu mạng được không?" Nam tử âm thầm vận khí, mới phát hiện độc trong người đã được xử lý sạch sẽ, ở nơi hoang dã này, trừ nam nhân trước mặt giúp mình giải độc, hắn không tìm được người thứ hai. Tuy nói thế nhưng hắn cũng chỉ mới chắc được bảy phần, ba phần còn lại còn phải dựa vào việc xác định thân phận của người trước mắt này.

Tiền Sắt Sắt trợn to mắt, cũng họ Chung Ly? Vậy thì chắc chắn có quan hệ với mỹ nhân sư phụ rồi. Nhưng sao mỹ nhân sư phụ lại không chịu nhận vậy?

Chung Ly Tà không nhìn nam nhân trên đất nữa, ôm Tiền Sắt Sắt rời đi, trước khi đi còn nói: "Ta nói rồi, muốn tạ ơn thì tạ ơn ngươi có một mẫu thân tốt đi. Lần này cứu ngươi chẳng qua là vì còn thiếu nàng một ân tình. Trong đầm nước có lối đi, ngươi tự mình ra ngoài đi."