Sư Phụ Như Phu

Chương 4: Nam nhân đều rất tuyệt tình



Lạc đối với cô, có chút không giống người thường, không rõ ràng, quan hệ thân mật, cũng không bàn chuyện kết hôn.

Với Lạc mà nói, diện mạo thanh thuần của cô động lòng người, thoạt nhìn giống như học sinh chưa rời khỏi ghế nhà trường, diện mạo như vậy, càng không dễ bị bại lộ.

Ba ngày trước, cô mới vì Lạc trừ bỏ một đại quan, trừ bỏ một vị viên chức rất nghiêm minh, một vị viên chức không hiểu nguyên tắc thời cuộc.

Không phụ sự kỳ vọng, cô đã giết chết vị quan chức kia, nhìn vị quan chức kia chết dưới chân cô, cô cảm thấy rất tội lỗi.

Nhưng, giờ phút này, cô gái tên Lệ trước mắt, cũng chính là thủ hạ của Lạc

“Không tồi.” Diện mạo xinh đẹp mang theo vài phần hơi hướng của cô gái phương Đông, trang phục phô bày thật tinh tế đường cong lả lướt của cô. Lệ thổi thổi đầu súng lục, tươi cười thật đắc ý, “Thế nào, ngạc nhiên chưa?”

Mùi hương, lại là một mùi hương quen thuộc.

Chóp mũi cô linh mẫn lạ thường, có thể dựa vào mùi hương mà nhận biết người khác.

Là mùi hương của hắn, trong lòng nàng có sự chờ mong, không nghĩ quay đầu lại, cũng rất nhớ hắn

Nửa tháng không gặp, hắn có nhớ mình không?

“Đùng—— ” Lại một tiếng súng vang lên, Hoa Tiểu Nhã hơi lảo đảo, cúi đầu nhìn trước ngực mình

Hoảng sợ, sáng tỏ, căm phẫn, cuối cùng chỉ có thể cười khổ.

Đề phòng kẻ khác, cũng không bao giờ đề phòng hắn?

Trong phút chốc, cô đã hiểu rõ tất cả ——

Quay đầu lại, ngơ ngác nhìn nơi đầu tường kia, một người đàn ông tựa nghiêng trên đầu tường, gương mặt hắn lạnh lẽo cứng rắn, mang theo vài phần bá đạo.

“Vì sao?” Hoa Tiểu Nha chỉ muốn biết nguyên nhân, lẽ nào từ trước đến giờ hắn chưa từng động tâm với cô?

“Bởi vì, anh ấy chưa bao giờ thích cô. Hiện giờ, cô đã không còn giá trị lợi dụng.” Lệ cười ha hả, ngũ quan tuyệt mĩ xinh đẹp mang theo đắc ý, “Anh ấy chỉ yêu một mình tôi mà thôi.”

“Yêu cô?” Hoa Tiểu Nha nhìn về phía Lệ, ánh mắt rưng rưng, trách không được, mỗi lần cô ta thấy mình, đều là một bộ dáng ghen tị.

“Cô nghĩ rằng tôi và anh ấy là anh em như cô đã từng nghĩ?” Lệ cười ha hả. “Chúng tôi mới là quan hệ nam nữ. Từ lâu tôi đã hận cô thấu xương. Nếu không phải Lạc còn cần đến cô, cô nên chết từ lâu rồi!”

Hoa Tiểu Nha yếu ớt đơn độc đầu gối quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu, nhìn về phía Lạc.

“Là thật sao?” Ánh mắt nàng thông suốt, sáng tỏ. Nhưng giọng nói mỉa mai có phần bất đắc dĩ.

Trong lòng Lạc có chút hồi hộp, nhưng cũng cảm giác được trong lòng có phần không thoải mái, hơi quay đầu lại.

Đôi môi lạnh nhạt khẽ mở, “Lúc cô chấp hành nhiệm vụ, để lại tóc. Tôi nghĩ, cảnh sát sẽ sớm tới bắt cô.” Nói như vậy, tựa hồ cũng trấn an phần nào áy náy trong lòng, trở nên thản nhiên.

“Cái này thì sao? Hoa Tiểu Nha cười toét miệng, ném ra một bản tài liệu, vứt trên mặt đất.

Lạc và Lệ nhìn nhau, vừa thấy đều chậm rãi đi về phía Hoa Tiểu Nha.

Hoa Tiểu Nha kia thân thể suy yếu, chậm rãi ngã xuống đất, cuối cùng vô lực nằm sấp trên mặt đất

Lạc và Lệ cầm lấy tài liệu trên mặt đất.

Sắc mặt hai người cả kinh, bên trong là giấy trắng.

Hoa Tiểu Nha cười yếu ớt, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Một khi đã như vậy, chi bằng mọi người cùng nhau đồng quy vu tận.

Nếu có thể có kiếp sau, nhất định cô sẽ không tin tưởng đàn ông nữa, đàn ông, đều là loài động vật tuyệt tình!

Không đáng tin cậy.

Trong đầu hiện lên hình ảnh hắn dịu dàng, nụ cười dịu dàng khi cùng cô mây mưa trên giường kia.

Có hắn lạnh lùng cứng rắn, khi tiếp nhận chức vụ, trên mặt lại nghiêm túc cùng kiên quyết.

Có hắn quyết đoán, nên giữ sẽ giữ, đáng chết tất nhiên quyết không giữ lại.

“Đùng…Đùng…” Tiếng nổ mạnh, liên tiếp không ngừng.

Tất cả mọi thứ, giống như pháo hoa trong mộng

Kết thúc như vậy là tốt nhất