Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 22



"Anh đang gây ra rắc rối gì ở đây vậy?", Anthony ngạc nhiên hỏi khi bắt kịp James ở bên ngoài phòng khiêu vũ.

"Anh cũng đang định hỏi em điều đó đây".

Anthony nói một cách chán ghét " Anh có biết là cô vợ bé nhỏ của em có một niềm yêu thích kì lạ với khiêu vũ không ? Không biết cô ấy làm cách nào nhưng lần nào cô ấy cũng kéo được em đi theo. Lí do gì khiến anh ở đây vậy?".

"Amy", James trả lời,mắt nhìn về phía một cái váy màu xanh phơn phớt vừa xoay qua chỗ họ," Vào phút cuối con bé tinh ranh đó đã quyết định rằng nó thích đến buổi khiêu vũ này và không gì có thể làm nó đổi ý được".

"Và với việc Eddie &Charlotte đã ra khỏi thành phố thì anh trở thành người hộ tống bất đắc dĩ chứ gì. Thêm nữa,anh cũng đang cô đơn vì Georgie chưa đủ sức để tham dự bữa tiệc mà ?"

"Không hẳn, vì cô ấy đã đủ sức liên tục nói về trách nhiệm và nghĩa vụ, vì thế anh biết làm thế nào nữa ? Nhưng nếu anh biết em đang ở đây, anh sẽ rất vui lòng chuyển nó sang cho em. Thực tế thì,khi em đang..."

"Oh, không", Anthony cười "Em đã phải trông chừng cả vợ em với Reggie rồi. Giờ tới phiên anh".

"Anh sẽ nhớ điều này,cái đồ chết tiệt"-James cáu kỉnh đáp.

Anthony quàng tay qua vai James.

"Vui vẻ lên, anh già.Tối thiểu thì việc hắn ta có mặt ở đây sẽ khiến anh thấy thú vị đấy".

James nhìn theo mắt thằng em về phía một tên Mỹ cao lớn đứng đối diện phía bên kia sàn khiêu vũ. Warren trông thực sự rất khác, gần như trang nhã hơn. Thú thực thì anh ta chẳng ưa gì James hơn thiện cảm của James đối với anh ta cả, vì thế nó chẳng cải thiện tâm trạng của James một chút nào . Anh muốn ở nhà với vợ mình hơn - "Anh nhận ra rồi", anh nói một cách gắt gỏng - "Và lúc này thì anh nghĩ rằng vận may mà anh có được khi hắn ta gần như biệt tích không đến nhà anh suốt tuần vừa qua đã biến mất rồi".

"Anh không biết là anh phải cảm ơn em sao. Em dám chắc rằng, tuần vừa rồi, đêm nào hắn ta cũng phải than vãn và rên rỉ vì em đã cho hắn một lô xích xông những trận nhừ tử".

"Hắn ta để cho em hướng dẫn sao?".

"Anh đang nghi ngờ em đấy hả?", Anthony trả lời.

"Hắn ta thực sự dùng hết sức để cố gắng cải thiện kỹ năng của mình với một sự bền bỉ....."

"Đừng ngạc nhiên anh già nếu lần gây lộn tới hắn ta sẽ đá lộn đít anh lên".

"Này,em trai thân mến, cậu không bị đá đít lâu lắm rồi đấy nhỉ".

Anthony bắn lại:"Em sẽ rất vui để giúp anh điều đó". Anthony tiếp tục cười " Chúng ta nên tránh xa nhau một thời gian cho đến khi những bà vợ hiểu rõ về anh em ta. Ros chắn chắn sẽ cực kỳ tức giận mỗi khi cô ấy không hài lòng với hành động của em, giết em đi nếu cô ấy không tỏ ra như thế."

"Anh ghét phải đề cập điều này,nhưng em chỉ đang làm anh háo hức thêm thôi".

"Georgie liệu sẽ nói gì ?"

"Cô ấy chắn chắn sẽ cảm ơn. Em không phải người cô ấy thích,em biết rồi còn gì."

Anthony thở dài:"Em phải làm gì bây giờ?".

"Tốt nhất là em nên đề nghị giúp đỡ anh trai cô ấy".

"Làm thế nào để chị ấy nghe chuyện này được".

"Anh sẽ thử đề cập".

"Tốt", Anthony giải thích,"Chị ấy liệu có hiểu rằng em giúp chỉ vì sự quý mến".

"Cả 2 chúng ta đều biết em đang làm với thiện chí và anh sẽ đánh giá cao điều đó nếu cô ấy không làm thế".

Anthony đột nhiên nhăn mặt:"Em hi vọng anh sẽ nhớ điều này khi mọi chuyện qua đi bởi hắn ta không tệ, anh biết mà. Có thể lúc đầu hắn ta không có một nắm đấm bằng thép, nhưng khi tìm ra được chỗ sơ hở thì hắn sẽ sớm tung ra một cú đấm kinh khủng. Tuần rồi em cũng đã phải chịu một vài vết đau.."

James không tỏ ra lo lắng:"Vậy khoảng bao lâu nữa thì hắn ta cảm thấy sẵn sàng?"

"Em đoán là khoảng một tháng,nhưng với sự thiếu kiên nhẫn vốn có của hắn thì hắn khó có thể chờ lâu đến thế. Hắn như một thùng thuốc súng bị châm ngòi, và mặc dù em dám nói rằng hắn đã sẵn sàng để làm anh nổ tung nhưng em không chắc anh có phải là lí do duy nhất khiến hắn trở nên như thế hay không nữa."

"Oh".

"Em đã vài lần bắt gặp hắn ta đang nhìn xa xăm với một vẻ mặt ngơ ngẩn và cả 2 chúng ta biết điều đó có nghĩa là gì".

"Một cô gái",James trả lời,"Ai đó nên cảnh báo cho cô ta".

"Em sẽ rất hạnh phúc nếu biết cô ta là ai, nhưng hắn ta sẽ không hé miệng đâu. Anh ta thực sự đã rất tức giận khi bị em chọc. Em phải nói rằng sự tức giận của anh ta có lẽ là thuận lợi duy nhất của anh đấy".

"Anh quá biết điều đó rồi, anh ta không có khả năng kiềm chế".

"Anh đúng rồi đấy. Nhưng em đang tự hỏi không biết ai là người mà anh ta đang nhìn chòng chọc nãy giờ".

James nhìn theo hướng chỉ của Anthony, bên kia sàn nhảy, Warren đang quắc mắt giận dữ về phía một ai đó trên sàn khiêu vũ. Có rất nhiều đôi đang nhảy nên không thể đoán được anh ta đang nhìn ai. Cái tính hiếu kì của James trỗi dậy:"Em có nghĩ rằng đó là người tình của hắn không?",James hỏi to.

"Em đoán thế", Anthony toét miệng cười " Điều này thú vị đây"

"Nhưng nếu anh ta đang làm gì khác chứ không phải như chúng ta nghĩ thì sao?".

"Anh dựa vào đâu mà nói vậy chứ. Buổi tối hôm nay chỉ dành cho những người trẻ tuổi. Rốt cuộc là anh ta sẽ nhảy với cô ta hoặc sẽ bóp cổ bất cứ thằng cha nào cô ta nhảy cùng".

James đột nhiên thở dài "Anh ghét phải thừa nhận điều này nhưng cả 2 chúng ta đều sai bét cả rồi"

"Quỷ tha ma bắt",Anthony cự nự "Nhưng tại sao cơ chứ?".

"Bởi vì chúng ta đều cho rằng cái chúng ta chứng kiến nãy giờ là sự ghen tuông nhưng theo như George thì cảm xúc của người đàn ông này không theo hướng đó đâu".

"Thật là vô lý".

"Bị phụ tình và không bao giờ có thể phục hồi lại".

"Ah, điều này giải thích được nhiều điều đấy.Nhưng anh ta đang quắc mắt với cái chết tiệt gì ngay lúc này chứ? Hay tối nay anh đã nói cái gì đó với anh ta hả?".

"Anh e là không phải anh đâu,anh đã nói chuyện với mấy anh em của anh ta khi họ có mặt đông đủ ở đây lúc nãy nhưng tuyệt đối không nói một lời nào với anh ta cả."

"Anh thật khéo léo khi đã cư xử như vậy".

"Anh nhận ra là em không thể giấu kín được điều gì cả".

Anthony toét miệng cười chẳng ân hận"Em vẫn còn đang thích sống mạo hiểm mà"

"Có mà chán sống rồi á".

Anthony cười lúc cúc:"Anh yêu vợ mình đến nỗi làm hại người anh trai chị ấy yêu quý nhất"

"Anh ghét phải làm cho em vỡ mộng, cậu bé, nhưng nếu anh đánh bại người anh trai yêu quý nhất của cô ấy, thì cái gì khiến cho em nghĩ là.."

"Sao chúng ta không nói về đề tài này một lúc khác hả ,James?" Anthony đột ngột cắt ngang,sự chú ý của anh hướng về một nơi khác."Anh bạn của chúng ta đang di chuyển kìa."

Họ đều trông thấy Warren đang len lỏi để tiến lên phía trước. Họ có thể nhìn thấy điều đó nhờ vào chiều cao vượt trội của anh ta nhưng họ lại ít may mắn hơn trong việc nhìn xem Warren chen vào để cắt ngang điệu nhảy của ai. Một lúc sau, một tên bảnh bao trẻ tuổi rời khỏi sàn nhảy với vẻ chẳng thích thú gì.

"Nào,em có nhìn được ai là người hắn ta để ý nãy giờ không?"James hỏi.

"Em chẳng nhìn được cái chết tiệt gì cả ngoài cái đầu của hắn, đông quá. Nhưng kiên nhẫn đi, họ sẽ phải lướt qua chỗ chúng ta ..,chó chết, em sẽ giết chết thằng cha này."

Đúng lúc đó James cũng vừa kịp nhìn thấy cái váy màu xanh phơn phớt. Anthony bắt đầu tiến lên, James kéo Anthony trở lại.

"Khoan đã", James nói lí lẽ và cũng có vẻ thích thú:"Trước khi em nhảy vào kết luận, em trai yêu quý, nói một cách thực tế thì Amy của chúng ta quá trẻ so với kẻ phá hoại kia. Chúa lòng lành,em thực sự nghĩ anh ta có định đồi bại với một cô bé ngây thơ như thế kia sao?"

"Anh đang bảo vệ cho hắn đấy hả"

"Điều đó thật đáng ghê tởm", James nói "Nhưng theo như George, anh ta chỉ quan tâm đến đàn bà thôi chứ không phải là trinh nữ. Anh cũng thích nghĩ hắn ta là kẻ suy đồi,nhưng thật đáng tiếc là không phải thế".

Anthony dịu lại một chút:"Nhưng cái anh ta đang làm nãy giờ là nhảy với Amy còn gì".

"Thì có làm sao chứ, khi mà con bé là người phụ nữ duy nhất ở đây mà anh ta biết ngoài vợ anh".

"Thế sao anh ta không chờ cho điệu nhảy kia kết thúc đã?",Anthony hỏi.

"Anh có thể tưởng tượng ra được là vì sao - bởi vì anh ta không thể đến gần con bé giữa những điệu nhảy được. Chẳng lẽ em không nhận ra con bé đang có nhiều chàng trai trẻ vây xung quanh hơn trước đây à?"

Anthony thở dài:"Cảm giác ở địa ngục chắc cũng như thế này là cùng thôi ấy nhỉ".

"Nó tệ hơn là cái em đang nghĩ bây giờ đấy".

"Em cho rằng chúng ta có thể tiếp tục cái suy nghĩ ban đầu rằng hắn ta đang giận dữ với ai đó. Anh ta không đơn thuần chỉ là đang thích thú một cái gì đó được".

"Em đang bay lên khỏi mặt đất với những sự tưởng tượng của mình đấy. Sao có thể như thế được?".

"Trời đất, chết tiệt thật, điều đó rõ rành rành ra đấy thôi. Anh ta sử dụng Amy - cô gái rõ ràng là xinh đẹp nhất ở đây, tất nhiên là ngoài vợ em, để cho người phụ nữ đó phát điên lên."

"Anh ghét phải phản bác lại em lắm nhưng đó không thể là một người đàn bà hay sự ghen tuông khiến anh ta có biểu hiện như thế được. Anh ta thường xuyên gây lộn với mấy thằng em,có thể anh ta đang nổi điên lên với một thằng trong số đó".

"Nhưng họ làm gì có mặt trên sàn nhảy đâu. Ba người thì ở trong phòng đánh bạc,một người thì đang nói chuyện với một tình nhân cũ của Eden ".

"Hắn ta cũng thế.",James cau mày suy nghĩ và lại cố gắng tìm Warren và Amy giữa các đôi nhảy một lần nữa. "Bây giờ em lại làm anh hiếu kì rồi. Anh sẵn sàng tới đó để hỏi..". James nói không hết câu. Cuối cùng James nhìn chằm chằm vào Warren, và tên Mỹ đó còn có vẻ cau có hơn trước đây nữa và hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào Amy.

"Hắn ta chết đến nơi rồi." Anthony nhìn thấy cái đã khiến cho James nổi điên lên như vậy:"Có phải chính Amy đã khiến hắn trở nên như thế không? Nhưng vì cái gì chứ?"

"Ý em có phải là địa ngục đẫm máu không hả con lừa?"

"Ý em đúng là vậy đấy, nhưng khoan đã", Anthony cố trì hoãn nhưng không phải là có ý che giấu một điều gì đó cho Warren mà là để che giấu ý đồ của mình:"Em có thể yêu cầu anh dành cho em cú đấm đầu tiên không, anh trai".

"Em có thể làm vậy với những gì còn lại".

"Anh trai, anh sẽ chẳng chừa lại cái gì cả", Anthony chỉ ra "Và nghĩ xem, chúng ta không thể xé nhỏ anh ta ra ở đây được. Ai đó có thể phản đối máu me dây ra trên sàn khiêu vũ, bên cạnh đó, suốt cả buổi tối hôm nay rất nhiều lần anh chỉ ra rằng có thể cả hai chúng ta đều sai".

"Tên Mỹ đó nên hi vọng lần này cũng như thế",James nói một cách khắc nghiệt.