Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 19



Công việc kinh doanh mà nhà Anderson định làm vào sáng hôm sau mất ít thời gian hơn họ nghĩ. Cái văn phòng mà Thomas tìm thấy chiều qua đã được tất cả nhất trí chọn, hợp đồng cho thuê đã được thông qua và kí kết trong vòng một tiếng đồng hồ. Ba căn phòng được dùng làm văn phòng làm việc, tuy nhiên cũng cần phải sửa lại vài chỗ mà một thợ mộc và một thợ sơn sẽ hoàn thành trong vài ngày tới. Clinton và Thomas đã đi mua những đồ đạc cần thiết cho văn phòng, Boyd thì đi tuyển nhân viên.

Chỉ còn lại Drew và Warren nhàn rỗi và Warren thì khó chịu với cái công ty này. Anh muốn đến quảng trường Berkeley và nói vài lời với Amy, nhưng không muốn làm điều đó với Drew lúc nào cũng lẽo đẽo bám theo. Anh có ý định kiếm một trận đánh nhau với thằng em để vứt nó sang một bên, nhưng bây giờ anh có ý định giải quyết cái vấn đề nhỏ này, tâm trạng anh đang quá dễ chịu vì thế anh không thể giả vờ nổi điên lên.

Tuy nhiên, Drew đã giúp anh bằng lời đề nghị rằng anh ta sẽ biến đi đâu đó. Drew mà anh đã biết là một thằng bé suốt ngày dính với gót giày của anh trong những ngày nhàn rỗi này đang được thay bởi một Drew, hiển nhiên đã có những kế hoạch cho bản thân.

"Em sẽ đi đến chỗ tay thợ may mà Dereck đã giới thiệu.Tay này có thể may những bộ quần áo sang trọng với một cái giá phải chăng"

"Em cần mặc những bộ quần áo sang trọng ở Luân Đon để làm gì hả?", Warren hỏi.

"Boyd và em được mời đến một buổi khiêu vũ vào cuối tuần này. Thực ra thì, người ta mời tất cả mấy anh em nhưng em không nghĩ là anh sẽ thích đi"

"Tất nhiên.Nhưng em sẽ ra khơi vào cuối tuần cơ mà", Warren nhắc nhở.

"Thì có vấn đề gì cơ chứ?" Em sẽ vẫn có thể thu xếp được vài giờ để lãng mạn một chút.

"Ah,anh quên mất. Em vốn nổi tiếng về khoản hôn và chạy, vì thế điều gì mới thực sự là vấn đề vậy?"

"Sự xui xẻo của thủy thủ" Drew nhăn mặt, "và anh thì lại không gặp phải những vấn đề như vậy"

"Anh không hứa hẹn với những người phụ nữ mà anh không có ý định tiếp tục quan hệ"

"Không phải, họ quá sợ cái tính khí chiết tiệt của anh để mà thử đeo bám"

Warren không trả miếng lại và thậm chí còn quàng tay qua vai em trai để thầm thì :"Anh sẽ cho một quả đấm nếu em cứ khăng khăng đòi, nhưng có thể chưa làm ngay bây giờ đâu."

Drew cười :"Có điều gì đã trật khỏi đầu anh tối qua vậy hả?"

"Đến lúc rồi đấy"

"Thật vui khi nghe thấy điều này, nhưng tất nhiên nó sẽ không kéo dài lâu đâu mà.Thực sự anh chưa bao giờ mềm mỏng cả.."

Warren cau mày khi Drew đi khỏi.Có thật là anh quá tệ khi ở cùng mọi người? Thủy thủ đoàn của anh đâu có nghĩ vậy,hay là anh đã đặt cho mình cho mình quá nhiều nguyên tắc trong suốt những năm qua. Tất nhiên anh có tính nóng nảy và chắc chắn anh rất dễ bị chọc giận bởi một số thứ như cái kiểu phấn khích luôn thường trực của Drew lúc nãy chẳng hạn. Sự vô tư lự của nó khiên anh khó chịu, có thể là bởi vì nó nhắc anh nhớ đến khoảng thời gian đó,lâu lắm rồi, khi anh cũng giống như thế mỗi khi đứng trước Marianne.

Anh đẩy suy nghĩ ấy ra khỏi đầu khi đi thẳng đến Quảng trường Berkeley, cảm thấy hơi bực bội hơn lúc trước. Tuy nhiên, tâm trạng anh đang rất tốt và thậm chí cón có chiều hướng tích cực hơn khi anh đi gần đến nơi. Không có nhiều ngày tuyệt như ngày hôm qua. Và rồi cuối cùng anh quay trở lại với sự thích thú khi đến thăm em gái. Anh có thể tập trung vào việc mở thêm một chi nhánh mới nhất của Slylard ở đây, thậm chí anh còn muốn tìm cho mình một nữ chủ nhân tạm thời trong những ngày này.

Có lẽ, rốt cuộc anh nên tham gia buổi khiêu vũ cùng với mấy thằng em,dù chỉ để nhìn những kẻ độc thân của xã hội thương lưu cư xử dễ dãi như thế nào.

Một tên cướp biển đã giải nghệ-người Pháp, Henri, đã trở thành người quản gia trong thời gian này, phải mất vài phút hắn mới mở cửa cho Warren để thông báo rằng anh đến không đúng lúc. Georgie đang ngủ, Jacqueline cũng vậy, và ba người nhà Malory khác thì đã ra ngoài.

Sự thất vọng của Warren dâng lên, tâm trạng tốt mà anh mãi mới có được đã bị đẩy tuột xuống đáy. Anh đã được chuẩn bị cho niềm tin quay trở lại, và bây giờ sự thất vọng lại bao phủ lấy anh. Anh có thể đợi, nhưng rõ ràng sự thiếu kiên nhẫn của anh sẽ chỉ làm tâm trạng anh tệ hơn và nếu Georgie thức dậy,cuối cùng thì anh cũng chọc giận con bé.Vì thế, anh bỏ đi, nhưng làm cách nào để giết thời gian ở một thành phố mà anh không biết bây giờ ?

Được rồi, có một chuyện khác anh đang có ý định làm. Một giờ sau,anh tìm thấy trung tâm thể thao mà anh đang tìm kiếm. Anh thu xếp với người chủ với một cái giá cắt cổ cho những bài tập riêng,và rất nhanh chóng anh khám phá ra rằng sẽ chẳng có một cuộc đánh đấm thật sự nào cả. Anh luôn tỏ ra mình là một kẻ hay sinh sự và nó khiến anh cảm thấy tốt hơn cho đến khi gặp James Malory.

"Không phải như thế, anh chàng người Mỹ", huấn luyên viên chỉ trích "Làm như thế thì anh đập vào vai của đối thủ thôi, nếu anh muốn hắn đo ván thì phải làm thế này này".

Warren thực sự không có tâm trạng để chịu đựng cái kiểu chỉ trích như vậy, nhưng anh sẽ chịu đựng được nếu nó giúp anh giết hắn. Phần thưởng sẽ là cơ hội được nghiền nát cái mặt thằng em rể mà không bị hạ đo ván.

"Anh sở hữu một cơ thể có sức huỷ diệt nhưng anh cần phải sử dụng nó một cách hiệu quả hơn. Tiếp tục và cố gắng tận dụng sức mạnh của cú đánh bên phải như thế"

"Ah, thú vị thật!" Một giọng nói mà bịt mắt Warren cũng nhận ra là ai nói "Có một lí do đặc biệt nào khiến anh phải lao vào tập luyện như thế hả anh chàng người Mỹ."

Warren quay lại đối mặt với James Malory và em trai hắn ta,Anthony, đây là những người cuối cùng trên thế giới này anh muốn gặp lúc này.

"Có một thứ" , anh nói một cách lạnh lùng.

James nhe răng cười:"Có nghe rõ không Tony? Anh tin rằng vết rách vẫn còn đó sau cú đấm của anh hôm trước."

"Ah,có vẻ như anh ta đã đến đúng nơi để tìm cách khống chế nó rồi đấy nhỉ?" Quay sang Warren, Tony nói tiếp: "Anh có biết cả hai chúng tôi đã được phong tước hiệp sĩ không? Vì thế, chúng tôi đã học được vài điều kể từ đó. Có thể tôi sẽ cho anh vài lời khuyên của bản thân tôi."

"Đừng có mà mua dây buộc mình,Anthony. Tôi không cần sự giúp đỡ của anh"

Anthony vừa cười vừa quay lại phía ông anh trai và nói nhỏ:"Anh ta không hiểu. Sao anh không giải thích cho anh ta trong khi em đi lấy tiền thắng cuộc từ Horace Billings."

"Em đã cược cái gì vậy?"

"Anh đoán thử đi"

"Giới tính của cháu em"

"Tên em bé, anh già" Anthony cười "Em hiểu rõ anh mà lại."

James cười đầy trìu mến với đứa em trai trước khi quay sự chú ý trở lại Warren "Anh nên nghe theo lời khuyên của em trai tôi. Nó là đứa duy nhất mà tôi biết có cơ hội đập lại tôi cho dù đó chỉ là cơ hội mỏng manh. Và cho dù anh đang nghĩ gì đi nữa thì hãy tin tôi đi nó sẽ chỉ cho anh cách nào có thể hạ đo ván tôi. Anh biết đấy nó luôn thích làm thế mà."

Warren đã chứng kiến anh em nhà này cư xử với nhau như thế nào đủ để nhận ra rằng James nói đúng. Anh ước gì anh và các anh em trai của anh cũng có thể kiểm soát những lời chọc ghẹo như thế này và không biến chúng thành những cú đấm.

"Tôi sẽ lưu ý đến điều đó" anh chỉ trả lời đơn giản vậy.

"Rất hay. Ngay lúc này tôi đang đưa ra cho anh những lời khuyên rất chuyên nghiệp của riêng tôi, để giữ cho mọi thứ được trung thực, có lý trí, kẻo em gái anh sẽ buộc tội tôi rằng tôi đang bày mưu trả thù anh hay là một điều gì đó ngớ ngẩn tương tự thế khi mà tôi không thể lịch sự với anh giống như cách Tony làm. Tiện thể, tôi muốn hỏi có ai nhận ra cái vết rách trên môi anh không ?

" Để anh có thể chúc mừng anh ta ư?" Warren tức giận đáp, James chỉ cười, vì thế Warren nói tiếp:"Xin lỗi vì đã làm anh thất vọng,Malory, nhưng không có vấn đề gì phải làm cho tôi lưu tâm ngoài chuyện tôi và Drew phải ngủ chung trên một cái giường cả"

"Thật đáng tiếc," James thở dài :"Cái kiểu suy nghĩ của anh lại tạo ra một sự thù hằn mới trong khi anh đang ở trong thành phố. Có bao giờ anh suy nghĩ về sự nhượng bộ của tôi chưa, nó là thật đấy."

"Khi đó tôi chắc là tôi sẽ không thông báo điều đó với anh nếu như tôi có chút nhượng bộ nào" Warren nói.

James nhướn lông mày "Nếu như vậy à ? Ồ, anh sẽ làm thế hả anh chàng người Mỹ. Cái tính thích đổ máu của anh thật vô phương cứu chữa, anh giống như một thùng thuốc nổ. Anh thật sự nên tỏ ra mềm dẻo, giấu đi cái bản chất Mỹ của anh đi, thật quá dễ nhận ra cái bản tính Mỹ đó."

Sự thật là Warren đã không bùng lên sự tức giận,mặc dù anh ghét cái kiểu quá tự mãn chết tiệt ấy."Tôi đang tiến bộ".

"Đúng thế", James phải đồng ý, "Thật đáng khen ngợi", nhưng Warren không thèm để ý đến bởi anh nghiến chặt răng khi nghĩ đến cái tên của cháu gái anh "Điều này nhắc cho tôi nhớ. Georgie đã đề nghị tôi hỏi anh tại sao anh lại đặt tên con gái anh là Jack hả?".

"Bởi vì tôi biết nó sẽ khiến anh cáu điên lên chứ còn tại sao nữa hả anh bạn thân mến. Chẳng lẽ lại còn lý do nào khác à"

Warren quyết định nín giận để nói lý lẽ " Anh có biết là cái kiểu ngang ngạnh của anh thật không bình thường không"

James cười ngất "Anh hi vọng tôi bình thường? Chúa không chấp nhận điều đó đâu."

"Tốt thôi, đây không phải lần đầu anh chọc tức người khác,Malory.Hãy nói đi tại sao anh làm thế?".

James nhún vai:"Tôi không thể phá vỡ cái thói quen xưa nay của tôi được."

"Anh không thấy chán à ? "

James nhe răng cười "Không".

"Những thói quen phải xuất phát từ một điều gì đó" Warren nói:"Với anh nó là gì vậy?".

"Một câu hỏi hay, thử đặt mình vào vị trí của tôi xem.Anh sẽ làm gì nếu không có một thứ gì đó khiến anh thích thú, nếu chẳng có một tí thách thức nào khi anh theo đuổi một người đàn bà đẹp và nếu viễn cảnh một cuôc đọ kiếm đẫm máu đã trở nên nhàm chán?'

'Vì thế anh lăng mạ mọi người chỉ đề xem họ nổi điên như thế nào hả ?'

"Không, để xem thử mức độ khát máu ngu ngốc của họ đến mức độ nào. Tiện thể, anh làm điều đó rất tốt đấy"

Warren bỏ cuộc ,nói chuyện với James chỉ khiến anh mất đi sự kiên nhẫn và sự tự chủ vốn đã rất ít ỏi ở anh. Và anh không thích thú gì khi bắt đầu điều đó. Có lẽ nó hiện rõ trên mặt anh nên James nói thêm "Anh có chắc là không muốn thử với tôi bây giờ không?"

'Không'

'Anh sẽ nói với tôi khi thay đổi ý định chứ'

'Anh có thể tin vào điều đó'

James cười một cách tán đồng thành thật "Đôi khi anh thú vị giống anh chàng bất lịch sự hay đùa Eden vậy. Tuy không thường xuyên, nhưng anh cũng thú vị đấy."