Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 43: Tết âm lịch



Hai mươi ba tháng Chạp, tiểu niên Âm lịch (*). An Vũ Hàng dậy từ sớm, sau khi ăn xong điểm tâm, cầm danh sách hàng Tết cần mua đã liệt kê sẵn đi siêu thị. Tuy rằng chỉ có một mình cậu mừng năm mới, nhưng mà không thể quá qua loa, đồ vật nên mua vẫn phải mua đầy đủ. Mấy thứ thuộc về truyền thống tập tục này, đều là bà nội dạy cậu khi còn bé. Chẳng qua đồ ăn cậu biết làm cũng có hạn, không thể giống như bà nội mà chuẩn bị đầy đủ mọi thứ bắt từ tiểu niên đến tận cơm tất niên.

(*) Là lễ đưa ông Táo về trời ở bên mình.

Đồ muốn mua vừa nhiều lại vừa vụn vặt, ngày hôm qua An Vũ Hàng tốn thời gian cả đêm để liệt kê ra hẳn hai trang giấy. Một trang là phải đến siêu thị mua, một trang là đến chợ mua. Mấy ngày nay cậu định mua đủ hết toàn bộ những thứ này, nhất là rau dưa và thịt các loại. Bởi vì mấy ngày năm mới, chợ sẽ đóng cửa, cậu có muốn mua cũng chỉ có thể đến siêu thị, giá lại cao cho nên không có lợi.

Vào dịp cuối năm, người đi ra ngoài mua đồ Tết đặc biệt nhiều, hàng ngũ đứng chờ tính tiền trong siêu thị cũng là nối dài thành hàng rồng rắn, vô cùng náo nhiệt. Kỳ thật năm mới là đợt mua sắm lớn, nhưng đồ mua về lại không nhất định sẽ dùng đến, nhưng dư dả vẫn tốt hơn không có, dù sao có muốn mua thêm cũng không thuận tiện đầy đủ được như vậy.

Xách theo hai túi đồ siêu bự trở về nhà, trên người An Vũ Hàng đã ra một tầng mồ hôi mỏng manh. Đơn giản đi tắm rửa xong đi ra, An Vũ Hàng bắt đầu sắp xếp phân loại đồ vừa mua về, sau đó đơn giản thu dọn phòng ở một chút, chuẩn bị lấy một quyển sách ra vào thư phòng ngồi đọc cho qua buổi chiều.

Mới vừa ngồi vào ghế sô pha, di động liền vang lên. An Vũ Hàng nhìn thoáng qua thông tin cuộc gọi, là Tiết Dập gọi tới.

“Alô, Dập ca?” An Vũ Hàng lười biếng mà tiếp điện thoại.

“Đang ở nhà?” Tiết Dập cười hỏi.

“Dạ.”

“Vậy mở cửa lớn dưới lầu chung cư nhà cậu đi, cậu ở lầu mấy vậy?”

“Hả?” An Vũ Hàng không hiểu được ý của Tiết Dập.

“Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, đưa đồ Tết đến cho cậu nè.” Tiết Dập cũng không thừa nước đục thả câu mà chọc ghẹo gì, nói thẳng mục đích.

An Vũ Hàng cũng rất bất ngờ, đi đến phía trước cửa sổ trong phòng bếp, nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên thấy Tiết Dập đứng bên cạnh một chiết xe SUV, mà Tiêu Mộc Từ vừa lúc bước xuống từ ghế lái, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên lầu. Nhưng bởi vì vấn đề ánh sáng, anh cũng không nhìn thấy An Vũ Hàng.

“Chờ chút, tôi lập tức đi xuống.”

“Được.”

An Vũ Hàng cũng không mặc áo khoác, chỉ mặc áo lông bên trong, cầm chìa khóa liền chạy xuống lầu.

Đẩy cửa phòng trộm ở dưới lầu ra, một trận gió lạnh đánh úp tới, An Vũ Hàng không khỏi rụt rụt cổ.

Nhìn thấy cậu chỉ mặc như vậy đã chạy xuống, Tiêu Mộc Từ hơi hơi nhíu mày, “Sao không mặc nhiều thêm một chút?”

“Quên…” Kỳ thật cậu sợ để bọn họ chờ lâu.

“Nhanh đi lên mở cửa chờ sẵn đi, đừng ở dưới này để bị cảm lạnh.” Tiết Dập mở cốp phía sau xe ra, khoát tay với An Vũ Hàng, bản thân thì dọn đồ trong xe xuống.

“Không có gì.” An Vũ Hàng bước qua, có chút ngại ngùng nói: “Khiến các anh tốn kém rồi.” Cậu thật không ngờ Tiêu Mộc Từ và Tiết Dập sẽ đến tặng đồ Tết cho mình.

“Khách sáo cái gì, chuyện đương nhiên mà.” Tiết Dập cười nói: “Hàng năm đều phải đi tặng một vòng, đưa cho cậu một phần cũng là chuyện thuận tiện thôi.”

Một cái áo khoác rộng lớn được phủ lên người An Vũ Hàng, cậu quay đầu lại, Tiêu Mộc Từ đứng ở ngay phía sau cậu, cái áo này hẳn là lấy từ trên xe xuống.

“Phủ thêm.” Tiêu Mộc Từ nói.

“Cám ơn.” An Vũ Hàng cũng không cự tuyệt, tay siết chặt cái áo. Áo khoác này An Vũ Hàng mặc có chút lớn, hẳn là của Tiêu Mộc Từ.

Tiêu Mộc Từ vỗ vỗ vai cậu, ôn nhu nói: “Cậu đi lên mở cửa trước đi.”

“Không có gì, các anh cứ để đồ xuống đất, tự tôi cầm lên là được.” Hàng Tết thường đơn giản là một hộp bánh hoặc là mứt hoa quả và ít nước ngọt này nọ, An Vũ Hàng cảm thấy bản thân tự cầm lên là được. Không cần thiết phiền toái bọn họ phải đi một vòng.

“Với cái thân thể nhỏ bé này của cậu thì thôi đi. Đi thôi.” Tiết Dập bê lên một hộp quà đóng gói cẩn thận đưa cho cậu, nói: “Mang cái này đi lên là được, mấy cái khác để tôi và Tiêu thiếu dọn.”

An Vũ Hàng nhìn thoáng qua Tiêu Mộc Từ, cảm giác vị đại thiếu gia như anh thật sự không giống người sẽ bưng bê đồ vật.

“Đi mở cửa đi.” Tiêu Mộc Từ nói, từ bên trong xe bưng ra hai cái thùng xốp màu trắng được đậy kín, thoạt nhìn trọng lượng cũng không nhẹ.

An Vũ Hàng cũng không tiện để anh bưng nhiều đồ như vậy còn phải chờ lâu, liền nhanh chóng tiếp nhận hộp quà, không nói nhiều với hai người kia nữa, bước nhanh về phía trước, đi mở cửa.

Mở cửa nhà, An Vũ Hàng buông hộp qua cũng không tính là nhẹ xuống. Tiêu Mộc Từ theo sát phía sau bước vào cửa.

Huyền quan của nhà An Vũ Hàng quả thực rất nhỏ, đứng ở chỗ này liếc mắt một cái là có thể nhìn được toàn bộ kết cấu phòng ốc, Tiêu Mộc Từ chỉ lướt nhìn thoáng qua, không nói gì cả, tiếp tục xuống lầu bê đồ lên.

Nhà của An Vũ Hàng ở tầng 5, đối với loại chung cư cũ kỹ không có thang máy này mà nói, đi lên đi xuống bằng thang bộ cũng không phải chuyện dễ dàng. An Vũ Hàng có đôi khi đi nhiều hai ba lần cũng sẽ cảm thấy mệt, để Tiêu Mộc Từ và Tiết Dập tới lui dọn đồ như vậy, trong lòng cậu rất băn khoăn. Nhưng Tiêu Mộc Từ không cho cậu đi xuống lần nữa, cậu đành phải chờ ở trên lầu.

Chẳng qua lên xuống mấy lần, sắc mặt của Tiêu Mộc Từ và Tiết Dập vẫn như thường, hít thở cũng chẳng chút dồn dập, tựa hồ không hề cảm thấy mệt. An Vũ Hàng vừa bội phục thể lực của hai người, vừa suy nghĩ phỏng chừng là do thường đi tập thể hình, cho nên có thể lượng vận động như vậy đối với bọn họ mà nói không đáng kể chút nào.

Huyền quan chậm rãi bị hàng Tết nhét đầy, Tiêu Mộc Từ xách một cái túi đựng đồ cuối cùng lên, đặt lên trên một cái thùng, nói: “Hết rồi, chỉ nhiêu đây thôi.”

“Cám ơn. Anh gọi Tiết Dập ca lên đây nghỉ ngơi một chút, uống ly nước đi.” An Vũ Hàng thật sự rất ngại cứ như vậy để hai người rời đi. Cậu cũng không ngờ Tiêu Mộc Từ và Tiết Dập cư nhiên mang nhiều đồ như vậy lại cho cậu.

“Không có gì.” Tiêu Mộc Từ đóng cửa lại, tránh cho gió thổi vào, khiến An Vũ Hàng bị lạnh, “Mấy thứ này đề có thể tồn trữ một thời gian, cậu từ từ ăn.”

“Vâng.” An Vũ Hàng rót ly nước ấm cho Tiêu Mộc Từ, nói: “Vào trong ngồi một chút đi.”

Tiêu Mộc Từ gật gật đầu, thay đổi giày đi vào phòng khách. Chỗ này không lớn, Tiêu Mộc Từ đi vài bước, đã thu hết bố trí bên trong phòng vào đáy mắt.

“Cậu ở một mình?” Tiêu Mộc Từ hỏi. Nơi này nhìn thế nào cũng không giống có người thứ hai ở.

“Vâng. Đây là phòng của bà nội tôi. Sau khi bà qua đời, tôi liền dọn đến đây ở. Tuy rằng phòng ở hơi cũ một chút, nhưng rất an tĩnh.” An Vũ Hàng mỉm cười nói. Nơi này cách tuyến đường chính một đoạn khoảng cách, cho nên sẽ không bị tiếng xe cộ tới lui quấy rầy.

“Ừ, rất tốt.” Tiêu Mộc Từ gật gật đầu. Nơi ở tuy rằng không lớn, nhưng được bố trí rất ấm áp, vừa nhìn đã biết An Vũ Hàng rất dụng tâm.

Uống một ngụm nước, ánh mắt Tiêu Mộc Từ dừng lại ở bàn trà trong phòng khách, trên bàn trà ngoại trừ vài cái tách, còn có một túi kẹo viên mạch nha. Đây là vật cần dùng để cúng ông Táo vào dịp tiểu niên, An Vũ Hàng mua về liền đặt trên bàn trà, định sau khi ăn cơm chiều thì ăn một chút.

“Cậu thích ăn cái này?” Tiêu Mộc Từ đặt ly nước xuống bên cạnh túi mạch nha, hỏi.

“Hôm nay là tiểu niên, nhất định phải ăn.” An Vũ Hàng cười nói, “Anh có một ăn một viên hay không?” Kẹo mạch nha đều được đóng thành gói bán, cho dù An Vũ Hàng ăn không hết, cũng phải mua cả một túi.

“Được.” Tiêu Mộc Từ đáp, nhưng không hề có ý sẽ động thủ, vừa rồi mới bưng đồ, trên tay cũng không sạch sẽ.

An Vũ Hàng biết anh không thể trực tiếp dùng tay cầm, liền đi rửa sạch tay mình, sau đó chọn một viên, đưa tới bên miệng Tiêu Mộc Từ. Tiêu Mộc Từ cắn một nửa, sau đó hơi nhíu nhíu mày, “Quá ngọt.”

“Kẹo dĩ nhiên phải ngọt.” An Vũ Hàng cười nói.

Tiêu Mộc Từ tuy rằng không thích, nhưng vẫn ăn hết nửa viên còn lại, “Tôi đi trước, còn phải đến chỗ Văn Ngạn nữa.”

“Vâng.” An Vũ Hàng đáp. Lúc cậu bưng hộp quà nhìn thấy phía sau xe còn để không ít đồ, xem ra hôm nay phải đi tặng quà ở không ít nơi.

Tiêu Mộc Từ đổi giày, tiếp nhận áo khoác An Vũ Hàng đưa tới, nói: “Một mình ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Vâng, đã biết.” An Vũ Hàng đáp. Cậu đã ở một mình nhiều năm như vậy, ý thức an toàn vẫn luôn rất cao, không cần khiến người khác lo lắng.

Tiêu Mộc Từ không nói gì nữa, xoay người rời khỏi nhà An Vũ Hàng.

An Vũ Hàng đứng trước cửa sổ ở phòng bếp, nhìn xe Tiêu Mộc Từ rời đi, mới trở lại phòng khách thu dọn đồ đạc được cho.

Mở từng cái hộp ra, hàng Tết mà Tiêu Mộc Từ đưa tới vô cùng đầy đủ, danh sách cần phải đến chợ mua sắm mà An Vũ Hàng liệt kê hiện tại có thể trực tiếp biến thành phế thải rồi. Hàng Tết có từ lớn đến gạo mì, nhỏ đến hải sản hoa quả, đầy đủ mọi thứ. Cảm giác căn bản không giống như đồ được cho, ngược lại càng giống như nhà mình tự đặt mua.

Tủ lạnh nhà An Vũ Hàng không lớn, muốn cất hết toàn bộ những thứ này căn bản không có khả năng. Chẳng qua may mà trong nhà có một cái ban công rất lớn, nơi đó vừa đến mùa đông quả thực chính là một cái tủ lạnh tự nhiên, để đồ ở ngoài đó cũng không sợ sẽ bị biến chất.

Sau khi thu dọn toàn bộ hải sản, các loại thịt và rau dưa để vào tủ lạnh. Về phần bánh bao và thức ăn nhanh đóng gói chân không thì trực tiếp để ngoài ban công. Gạo, mì và các loại dầu thì để vào tủ chén trong phòng bếp, đồ ăn vặt thì nhét hết vào trong tủ đựng đồ ăn…

Thu dọn hết mọi thứ, đã là buổi chiều 4h hơn. Kế hoạch đọc sách của An Vũ Hàng xem như ngâm nước nóng, chẳng qua trong lòng vẫn tràn ngập thỏa mãn. Hàng Tết cẩn thận lại chu toàn như vậy khiến An Vũ Hàng có một loại cảm giác thỏa mãn vì được người khác nhớ tới, đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu dọn ra ngoài ở có người đến tặng đồ trước ngày cuối năm. Có lẽ đây đối với Tiêu Mộc Từ mà nói chỉ là chuyện thuận tiện, nhưng đối với An Vũ Hàng mà nói lại là chuyện đáng giá cao hứng nhất trong năm mới.

Một tuần sau, đêm từ tịch cũng tới. Bởi vì buổi tối phải đón giao thừa, cho nên An Vũ Hàng cũng không dậy quá sớm, nằm trên giường đến tận trưa mới dậy.

Trừ tịch là ngày gia đình đoàn viên, khu dân cư này ở đa phần là người lớn tuổi, nhóm con cái mới dắt díu cả nhà trở về mừng năm mới, hàng hiên vốn dĩ lạnh lùng cũng bởi vì vậy mà trở nên náo nhiệt, chẳng qua loại náo nhiệt này lại không liên quan đến An Vũ Hàng.

Sau khi rời giường, An Vũ Hàng đơn giản ăn điểm tâm, sau đó bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên. Bánh chẻo là nhân vật chính không thể thiếu trong bữa cơm tất niên rồi, cho nên từ sớm An Vũ Hàng đã bắt đầu làm nhân bánh chẻo, trước kia lúc còn ở nhà, mẹ cậu đều làm bánh chẻo nhân tam tiên (*), bởi vì em trai cậu thích ăn. Nhưng An Vũ Hàng lại thích nhân thịt gà rau cần, bánh chẻo nhân tam tiên cậu ăn không được bao nhiêu cái. Chẳng qua chuyện này chẳng có ai để ý.

(*) Theo Cỏ search hỏi Google thì nó là một loại nhân hỗn hợp rau thịt, mà chủ yếu là rau (nhìn giống hành lá), còn thực tế nó là gì thì bạn Cỏ chịu, chưa được ăn bao giờ TvT Ai biết chỉ với nha~

Lúc ở nhà thì không có cách nào, nhưng sau khi dọn ra ngoài, An Vũ Hàng không muốn bạc đãi bản thân nữa, cho nên chỉ cần cậu làm bánh chẻo, nhất định sẽ làm thịt gà rau cần.

Sau khi làm nhân xong, An Vũ Hàng lại nhồi một thau bột, chuẩn bị đến buổi tối sẽ làm phần da bánh.

Làm xong mấy thứ này, An Vũ Hàng cầm một quyển sách, bắt đầu hưởng thụ thời gian đọc sách buổi chiều của mình. Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo nổ, chứng minh một năm mới đã đến.

Buổi tối, An Vũ Hàng tự làm một bàn tám món ăn thêm một món canh, sau đó đặt lên bàn trà, vừa ăn cơm vừa xem chương trình mừng xuân, gian phòng lạnh lẽo tựa hồ cũng bởi vì bữa ăn phong phú cùng mấy tiết mục mừng xuân vui vẻ này mà trở nên náo nhiệt hơn. Thời Nhiễm từ sớm đã gửi đến một tin nhắn chúc Tết, ngắn ngủn mấy câu, vừa nhìn đã biết là tự tay cậu ta soạn, hơn nữa chỉ gửi cho mình cậu, không phải loại tin nhắn công nghiệp gửi cho cả đống người. An Vũ Hàng cũng gửi lại cho cậu ta một câu ‘Năm mới vui vẻ’, còn thật lòng gửi thêm vài câu chúc phúc tốt lành. Tự mình soạn tin nhắn gửi cho từng người mặc dù mất thời gian một chút, nhưng loại tâm ý này mới đáng quý nhất. An Vũ Hàng cũng không cần chút Tết quá nhiều người, cho nên cậu càng thích tự mình soạn tin gửi cho đối phương.

Tới 10h tối, An Vũ Hàng vẫn như trước không nhận được điện thoại trong nhà, kỳ thật cậu biết, ba mẹ sẽ không bao giờ chủ động gọi tới cho cậu, nhưng trong lòng khó tránh khỏi vẫn ôm một tia chờ mong. Tựa như cậu vẫn luôn mong chờ năm nay ba mẹ sẽ gọi cậu trở về nhà mừng năm mới vậy, nhưng sự thật cũng là cậu chỉ có một mình ở đây…

Ba mẹ không gọi tới, làm con trai An Vũ Hàng không thể không gọi cho bọn họ, dù sao đó cũng là ba mẹ cậu, cho dù bọn họ không thích cậu, không chấp nhận cậu thế nào, cậu cũng không thể mất giáo dưỡng.

Bấm số điện thoại trong nhà, An Vũ Hàng gọi qua.

Điện thoại vang lên vài lần mới được bắt nghe, bên kia truyền đến thanh âm của mẹ cậu, “Alô, ai vậy?”

“Mẹ, là con.” An Vũ Hàng nói: “Năm mới vui vẻ.”

“Ừ…” Thanh âm của mẹ cậu vốn dĩ xem như ôn hòa đột nhiên trở nên lạnh lùng, qua một lúc lâu, mới hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Dạ, vừa mới ăn xong.” An Vũ Hàng trả lời. Nói đến đây, hai người tựa hồ không còn gì để nói nữa.

Ngay tại thời điểm hai bên lâm vào trầm mặc, An Vũ Hàng nghe được tiếng của ba cậu ở đầu bên kia hỏi mẹ, “Ai gọi vậy?”

“Vũ Hàng.” Mẹ cậu đáp lại.

Ba cậu cũng đột nhiên không có thanh âm, tựa hồ không khí vốn dĩ vui vẻ trong nhà đều bị cuộc gọi này của An Vũ Hàng phá hủy.

“Ba, con xong rồi nè, đi xuống phóng pháo đi.” Thanh âm đặc biệt có tinh thần của em trai từ đầu kia điện thoại truyền tới.

“A, được, đi thôi.” Ba cậu đáp lại, “Mấy cây pháo kia con đừng đụng vào, để ba cầm cho, nhớ mang găng tay vào.”

“Nhớ mang theo khăn quàng cổ, con đã mặc đủ ấm chưa? Đừng để bị cảm lạnh. Cầm thêm đèn pin nữa, nhớ nhìn đường.” Mẹ cậu bên kia cũng lên tiếng nhắc nhở.

“Biết rồi. Con mặc rất nhiều, yên tâm đi.” Em trai cười nói.

Không bao lâu, bên kia truyền đến tiếng đóng cửa.

Trong lòng An Vũ Hàng chua xót vô cùng, ba cậu cư nhiên ngay cả điện thoại của cậu cũng không muốn nghe một chút, liền trực tiếp dẫn em trai đi ra ngoài.

Hít vào một hơi thật sâu, An Vũ Hàng áp chế toàn bộ cảm xúc của mình, thanh âm bình tĩnh nói: “Giúp con gửi lời chúc mừng năm mới tới ba nhé.”

“Được.” Thanh âm của mẹ cậu vẫn lãnh đạm như trước, trầm mặc vài giây, mới mở miệng hỏi: “Còn chưa chịu sửa cho tốt sao?”

Trong lòng An Vũ Hàng cũng theo những lời này mà lạnh xuống, cậu căn bản không hề sai, có cái gì phải sửa? Cậu cũng không làm chuyện xấu, có gì gì phải sửa cho tốt?

“Mẹ và ba bảo trọng thân thể, con cúp máy đây.” An Vũ Hàng đã không còn lời gì để nói.

“Ừ.” Không có thăm hỏi, cũng không níu kéo, động tác của mẹ cậu so với An Vũ Hàng còn nhanh hơn, trực tiếp cúp điện thoại, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.

Ném điện thoại di động sang một bên, An Vũ Hàng mệt mỏi ngã vào trên ghế sa lông, dùng cánh tay che tầm mắt, cảm giác vừa chua xót vừa lạnh lẽo trong lòng khiến yết hầu cậu siết chặt. Kỳ thật cậu đã sớm dự doán được thái độ của ba mẹ mình, lại vẫn luôn ôm hy vọng xa vời, hy vọng có một ngày bọn họ sẽ hiểu được cậu, tiếp nhận cậu, nhưng mỗi lần ba mẹ đều dùng hiện thực đánh cho cậu đến thương tích chất chồng. Cậu vẫn luôn cho rằng bản thân kiên cường, cho rằng mình sẽ sống thật tốt, nhưng mỗi lần đều không thể không âm thầm trộm đi liếm miệng vết thương của mình. Vết thương có thể lành, nhưng vết sẹo lưu lại cũng là vĩnh cửu. Khi cậu mỉm cười đối mặt với người khác, chỉ có bản thân cậu mới có thể nhìn thấy vết thương trong lòng mình có bao nhiêu nghiêm trọng…

Di động lần thứ hai vang lên, An Vũ Hàng buông cánh tay xuống, ngọn đèn sáng rực khiến cậu có chút không thích ứng kịp, híp mắt đưa tay cầm di động lại xem, trên màn hình hiển thị một chữ ‘Tiêu’.

An Vũ Hàng điều chỉnh cảm xúc, tiếp nhận điện thoại: “Alô? Tiêu ca, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.” Thanh âm Tiêu Mộc Từ vẫn ôn nhu dễ nghe như trước, “Buổi tối ăn cái gì?”

“Không có gì, chỉ tùy tiện làm một chút.” Nghe thanh âm Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút, tựa như có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lung cậu, khiến cảm xúc của cậu trở nên yên ổn hơn, “Tiêu ca thì sao? Trong nhà khẳng định sẽ làm một bàn thức ăn thật to ha?”

Tiêu Mộc Từ khẽ cười nói: “Tôi nói tôi đang ăn bò beefsteak, cậu tin không?”

“Bò beefsteak? Anh ở bên ngoài?” An Vũ Hàng cảm thấy năm mới mà ăn bò beefsteak thì rất là đặc biệt, cũng rất… ờ, thú vị.

“Không có, đang ở nhà.” Tiêu Mộc Từ nói, lập tức hỏi lại cậu: “Năm mới cậu có kế hoạch gì không? Tìm một ngày đi ra ngoài, tôi mời cậu ăn cơm.”

“Lúc này đến lượt tôi mời anh đi, vẫn để cho anh mời, tôi cũng rất ngại ngùng.” An Vũ Hàng nói.

“Cũng được. Khi nào thì cậu rảnh?”

“Tôi lúc nào cũng được, chẳng qua thứ Sáu và thứ Bảy vẫn phải làm thêm như bình thường.” Quán cà phê của bọn họ chỉ nghỉ đến hết mùng 2 Tết.

“Ngày mai được chứ?” Tiêu Mộc Từ hỏi.

“Ngày mai? Tiêu ca năm mới không đi thăm thân thích sao?” Trong ấn tượng của An Vũ Hàng, ba ngày đầu năm mới chính là thời gian chính để đi thăm người thân.

Tiêu Mộc Từ cười nói: “Tôi mừng năm mới một mình, không có thân thích có thể đi thăm.”

“Một mình?” An Vũ Hàng có chút kinh ngạc, cậu không ngờ Tiêu Mộc Từ cư nhiên cũng mừng năm mới một mình.

“Ừ, nói ra rất dài dòng. Nếu cậu không có việc gì, vậy cùng tôi mấy ngày đầu năm này đi.” Tiêu Mộc Từ nói.

An Vũ Hàng cảm thấy bản thân thật sự không có biện pháp cự tuyệt lời mời này. Bản thân cậu ở nhà cũng rất nhàm chán, nhìn nhà người ta náo nhiệt vui vẻ, nhà cậu càng trở nên lạnh lẽo. Chi bằng đi ra ngoài ăn cơm cùng Tiêu Mộc Từ, chậm rãi qua hết mấy ngày Tết.

“Được, dù sao tôi cũng có một mình.” Đối mặt với Tiêu Mộc Từ cũng cô đơn một mình, An Vũ Hàng cảm thấy thừa nhận chuyện mình cũng lẻ loi một mình, không phải chuyện khó khăn lắm.

“Vậy ngày mai tôi đến nhà đón cậu.” Thanh âm của Tiêu Mộc Từ càng ôn như hơn, An Vũ Hàng nghe được khóe miệng không khỏi cong lên, lỗ tai tựa như được ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, thoải mái, còn có một tia nhột nhạt.

“Được, ngày mai anh đến thì gọi điện thoại cho tôi.” An Vũ Hàng cũng không tự giác mà nhẹ giọng hơn.

“Ừ. Đúng rồi, cậu có dùng Wechat không?” Tiêu Mộc Từ hỏi.

“Có. Làm sao vậy?”

“Thêm tôi đi, tôi ở một mình có chút nhàm chán, tán gẫu với tôi một lát.” Tiêu Mộc Từ nói.

“Được.” An Vũ Hàng sảng khoái đáp.

Sau khi cúp điện thoại, hai người thêm Wechat nhau, câu có câu không bắt đầu nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua cũng nhanh.

Thời điểm hơn 11h, An Vũ Hàng bắt đầu làm bánh chẻo, chuẩn bị đến 0h ăn.

Tiêu Mộc Từ: “Cậu biết làm bánh chẻo?”

An Vũ Hàng: “Vâng.”

Tiêu Mộc Từ: “Làm nhân gì?”

An Vũ Hàng: “Thịt gà rau cần.”

Tiêu Mộc Từ: “Chưa ăn bao giờ.”

An Vũ Hàng: “Buổi tối anh ăn bánh chẻo gì?”

Tiêu Mộc Từ: “Còn chưa quyết định, có rất nhiều lựa chọn.”

AN Vũ Hàng: “Đông lạnh?”

Tiêu Mộc Từ: “Đúng.”

An Vũ Hàng: “Anh biết nấu?”

Tiêu Mộc Từ: “Đồ đông lạnh đều biết nấu.”

An Vũ Hàng bật cười, bảo một đại thiếu gia như Tiêu Mộc Từ nấu cơm nhất định không có khả năng, biết nấu đồ ăn đông lạnh đã xem như rất tốt rồi.

Sau đó, An Vũ Hàng phát hiện cậu và Tiêu Mộc Từ hình như thật sự có không ít đề tài có thể tán gẫu với nhau, đến giờ chưa hề cảm thấy tẻ nhạt. Mãi đến khi tiếng chuông 0h vang lên, hai người ăn xong bánh chẻo, mới tạm khép lại cuộc trò chuyện, mỗi người lần lượt đi tắm. Mà trong quá trình nói chuyện phiếm, bọn họ không hề nhắc đến việc vì cái gì lại mừng năm mới một mình, không ai hỏi, cũng không ai nhắc đến…

Tắm rửa xong đi ra, tiếng pháo bên ngoài rốt cục cũng tạm ngừng lại, cả khu dân cư chìm vào an tĩnh.

An Vũ Hàng nằm lên giường, lại hàn huyên với Tiêu Mộc Từ vài câu, mới chậm rãi đi ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, An Vũ Hàng không phải bị tiếng pháo đánh thức, mà là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức —— Tối hôm qua cậu và Tiêu Mộc Từ nói chuyện phiếm đến quên tắt điện thoại.

Mơ mơ màng màng mò được cái di động trên giường, An Vũ Hàng cũng không xem là ai gọi, trực tiếp nhận điện thoại, “Alô?”

“Còn đang ngủ sao?” Thanh âm mang theo ý cười của Tiêu Mộc Từ truyền đến từ bên kia điện thoại.

“Mấy giờ rồi?” An Vũ Hàng cảm thấy hôm nay dậy muộn cũng bình thường, hôm qua ngủ muộn quá mà.

“10h rồi.” Tiêu Mộc Từ đáp.

“À. Đi ra ngoài ăn cơm trưa sao? Cơm chiều được không?” Ngày hôm qua tuy rằng đã hẹn sẽ đi ra ngoài ăn cơm, nhưng cũng chưa quyết định là đi buổi nào.

“Đều được. Chẳng qua hiện tại cậu nên dậy đi, ra mở cửa cho tôi.”

“Hả?” Đầu óc của An Vũ Hàng vẫn còn nằm trong trạng thái mơ màng.

“Tôi đang ở ngoài cửa nhà cậu.” Tiêu Mộc Từ cười nói.

Nghe lời anh nói, An Vũ Hàng lập tức ngồi dậy, nháy mắt đã thanh tỉnh hơn một nửa.

“Anh đang ở ngoài cửa?” An Vũ Hàng có chút không thể tin được, sau khi xuống giường liền mang dép lên chạy ra cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài liền thấy —— Tiêu Mộc Từ quả nhiên đứng ngoài cửa, trên tay cầm di động đang nghe điện thoại.

An Vũ Hàng nhanh chóng mở cửa, gãi gãi kiểu tóc ngủ đến rối nùi, hỏi: “Làm sao anh lên đây được?”

Sau khi Tiêu Mộc từ vào cửa, đóng kỹ cửa lại, mới đáp: “Lúc tôi đến trùng hợp có người mở cửa chung cư đi ra, tôi liền thuận tiện tiến vào.”

An Vũ Hàng gật gật đầu, loại tình huống này rất phổ biến, dù sao chỉ là đi vào cổng lớn của chung cư mà thôi, không ai để ý người đến có ở nơi này hay không.

“Anh ngồi tự nhiên nhé, tôi đi đánh răng trước đã.” Đã không còn buồn ngủ, hơn nữa trong nhà nhiều thêm một vị khách, An Vũ Hàng dĩ nhiên không thể tiếp tục nằm ngủ nướng nữa, định đi rửa mặt, sau đó xem tiếp theo nên an bài thế nào.

Tiêu Mộc Từ đổi dép lê, cởi áo khoác ra để qua một bên, sau đó ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách, cũng không nói gì.

Rửa mặt xong đi ra, An Vũ Hàng nói với Tiêu Mộc Từ: “Trong phòng bếp có nước, trong tủ lạnh có nước ngọt, anh muốn uống gì cứ lấy tự nhiên. Nhà tôi không có máy pha cà phê, chỉ có cà phê hòa tan thôi, nếu anh không chê, chút nữa tôi nấu chút nước pha cho anh uống.”

“Không cần phiền vậy đâu, tôi uống nước lọc là được rồi.” Tiêu Mộc Từ nói.

“Được.” An Vũ Hàng đi vào phòng ngủ xếp chăn, Tiêu Mộc Từ rửa tay xong liền đi vào phòng bếp rót nước, sau đó đi đến trước cả phòng ngủ của An Vũ Hàng, nhìn cậu đang thu dọn giường.

“Bữa cơm kế tiếp này của cậu tính là điểm tâm hay là cơm trưa?” Tiêu Mộc Từ uống một ngụm nước, hỏi.

An Vũ Hàng nhìn thoáng qua thời gian, nói: “Cơm trưa.”

“Ăn cái gì?”

“Mùng một đầu năm hẳn là phải ăn bánh chẻo.” An Vũ Hàng vỗ vỗ cái chăn đã được xếp gọn, hỏi: “Buổi sáng anh ăn gì?”

“Chưa ăn.” Tiêu Mộc Từ rõ ràng đáp.

An Vũ Hàng mở to hai mắt nhìn về phía anh, hỏi: “Mấy giờ anh dậy?”

“Sớm hơn cậu nửa giờ.” Tiêu Mộc Từ lắc lắc ly nước trong tay, nói: “Ngày hôm qua nghe cậu nói bánh chẻo nhân thịt gà rau cần, tôi có chút tò mò.”

An Vũ Hàng bật cười, hóa ra mới sáng mùng một Tết anh đã chạy đến đây, lại không chút khách khí mà đánh thức mình, là vì đến ăn chực cơm.

“Không biết có lộc ăn này hay không nữa.” Tiêu Mộc Từ nhìn An Vũ Hàng.

An Vũ Hàng cười khẽ thành tiếng: “Vỏ bánh và nhân đều có sẵn rồi, tôi làm cho anh.”

“Tôi giúp cậu.” Tiêu Mộc Từ cười nói.

“Được.” An Vũ Hàng cũng không cảm thấy Tiêu Mộc Từ biết làm bánh chẻo, nhưng nếu anh muốn hỗ trợ, An Vũ Hàng tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Hai người một trước một sau đi vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn chuẩn bị cơm trưa…

Hết –