Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 16: Hoa hồng



Sau khi tổ độ, An Vũ Hàng, Lạc Hoa Độc Lập và Vi Vũ Yến Phi trực tiếp bay đến chỗ bọn Địch Tư Húc tập hợp. Khi người đã đến đông đủ, Thời Nhiểm chọn đối thoại với NPC, sau đó kích hoạt từng Boss Cuồng Ma, thời gian cách nhau chỉ có 20 giây. Có trị liệu Tiêu Dao như Vi Vũ Yến Phi ở đây, an toàn sinh mạng của mọi người vẫn rất được bảo đảm.

Cuồng Ma thứ nhất chậm rãi tiến lên, Lạc Hoa Độc Lập trực tiếp dùng vũ lực áp chế, An Vũ Hàng cũng thả bạch xà của mình ra hỗ trợ. Về phận bọn Địch Tư Húc không cần động thủ, khi nào Cuồng Ma ngã xuống cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Dù sao bọn họ còn chưa mãn cấp, với chút DPS này, không cần tính vào cũng được.

Acc đại nữ Tiêu Dao của Vi Vũ Yến Phi duyên dáng yêu kiều đứng phía sau Lạc Hoa Độc Lập, Bạch Ngọc tiêu đặt ở bên môi, thổi ra nhạc khúc trông suốt thanh nhã, hiệu ứng màu trắng ấm áp từ đầu ngón tay cô chảy ra, bảo phủ xung quanh Lạc Hoa Độc Lập và Phượng Cô Ngâm.

Sư phụ nhà mình công kích cao, kỹ thuật lại tốt, gần như không cần An Vũ Hàng hỗ trợ cái gì, liền đánh ngã Boss Cuồng Ma thứ nhất. Vi Vũ Yến Phi bơm máu cũng rất hiệu quả, Cuồng Ma công kích không thấp, nhưng Vi Vũ Yến Phi vẫn có thể bảo trì thanh máu của Lạc Hoa Độc Lập trên mức 90%. Thủ pháp và ý thức này, An Vũ Hàng cảm thấy cho dù có đưa acc Bách Dược môn của mình đến đây, cũng không buff được đến trình độ này.

『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Trong hai người này ai là sư phụ ông?

Địch Tư Húc suy xét một chút, cảm thấy mình không thể trực tiếp hỏi về chuyện của Vi Vũ Yến Phi, chỉ có thể nghĩ cách hỏi vòng vo như vậy.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Lạc Hoa Độc Lập.

Đám Địch Tư Húc chỉ mới gặp sư huynh của cậu, chưa từng gặp sư phụ. Cho nên Địch Tư Húc có hỏi như vậy, An Vũ Hàng cũng không nghĩ nhiều.

『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Vậy Vi Vũ Yến Phi là ai?

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: À, là tình duyên của sư huynh tui.

Khi nhìn thấy lời An Vũ Hàng nói, ấn đường của Địch Tư Húc nhíu lại một chút, trong lòng cũng có chút khó chịu, có loại cảm giác đồ của mình bị người ta đoạt mất, rất khó chịu, cũng có ủy khuất…

『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: Trước đó không nghe ông nói.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư phụ tui nói, Vi Vũ Yến Phi cũng không phủ nhận.

An Vũ Hàng gõ chữ thật cân nhắc, cậu nếu đã đáp ứng Vi Vũ Yến Phi phải giữ bí mật chuyện giới tính của anh, dĩ nhiên không thể lộ ra sơ hở.

『 Mật tán gẫu 』[ La Y ]: À.

Lạc Hoa Độc Lập và Vi Vũ Yến Phi phối hợp ăn ý, rất nhanh sáu Boss Cuồng Ma đã đánh xong. Sau khi ba người giao nhiệm vụ, lập tức trực tiếp thăng một cấp.

『 Tiểu đội 』[ Ức Tương Tư ]: Cám ơn hai người.

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đừng khách khí.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Bạn của Tiểu Ngâm cũng không phải người ngoài, về sau mọi người có nhiệm vụ gì không làm được có thể gọi tôi.

『 Tiểu đội 』[ Quân Mạc Vũ ]: Vậy làm phiền anh.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Đừng khách khí.

『 Tiểu đội 』[ Ức Tương Tư ]: Hai người là đặt tên cặp đúng không? Xuất phát từ bài thơ của Yến Kỷ Đạo.

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Nhìn ra được?

『 Tiểu đội 』[ Ức Tương Tư ]: Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi.

Thời Nhiễm rất thích thơ Tống, nhìn đến tên bọn họ rất tự nhiên mà nghĩ đến câu thơ này. An Vũ Hàng không ngờ tên sư phụ và Yến ca cư nhiên lại có từ đây, hơi có chút ngoài ý muốn. Dù sao Yến ca và sư huynh là tình duyên, mà lại có tên tình nhân với sư phụ chung quy vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Chẳng qua sư huynh cũng không nói gì, hẳn là anh ấy cũng không quá để ý.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Ừ. Lười nghĩ tên, lúc A Yến đọc sách nhìn thấy câu này, chúng tôi liền dung.

『 Tiểu đội 』[ Ức Tương Tư ]: Rất hay.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Ừm, mấu chốt là dễ nhớ.

『 Tiểu đội 』[ Ức Tương Tư ]: Chính xác.

Tán gẫu về tên tuổi xong, Lạc Hoa Độc Lập hỏi An Vũ Hàng cùng đi làm hằng ngày, An Vũ Hàng đồng ý. Có sư phụ và Yên ca dẫn theo, An Vũ Hàng cảm thấy chiến trường hôm nay hẳn sẽ đánh rất nhẹ nhàng.

『 Tiểu đội 』[ La Y ]: Chờ một chút.

Ba người vừa muốn lui đội, đã bị Địch Tư Húc gọi lại.

『 Tiểu đội 』[ La Y ]: Vi Vũ Yến Phi, anh có thu đồ đệ đệ không?

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Có chứ. Bất quá tôi là trị liệu, không thể dẫn cậu đi đánh quái được.

『 Tiểu đội 』[ La Y ]: Không sao. Dù sao tôi vẫn chưa có sư phụ, bái anh cũng vừa lúc có thể nhận phần thưởng sư đồ.

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Được.

Địch Tư Húc lập tức gửi yêu cầu bái sư, Vi Vũ Yến Phi trực tiếp nhấn đồng ý, hai người liền xác định quan hệ sư đồ trên danh nghĩa.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Tiểu tử cậu thật tinh mắt, A Yến cũng không dễ nhận đồ đệ đâu.

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Tôi lại không thể dẫn người ta đi thăng cấp, nhận đồ đề cũng là lãng phí.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Không thể nói như vậy, sau khi mãn cấp đi theo một acc trị liệu còn hữu dụng hơn cả DPS.

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đó cũng là chuyện sau khi mãn cấp.

Bảo La Ý có gì thì tìm anh, Vi Vũ Yến Phi liền lui đội, đi theo Lạc Hoa Độc Lập và An Vũ Hàng đi làm nhiệm vụ hằng ngày.

Địch Tư Húc cũng không chủ động gửi mật tán gẫu qua bắt chuyện, mà tiếp tục cùng Thời Nhiễm, Viên Gia cùng nhau đi thăng cấp. Chuyện với Vi Vũ Yến Phi, cậu cảm thấy bản thân cần phải suy nghĩ cẩn thận lại đã. Việc bái sư mặc dù là cậu chủ động đề xuất, nhưng về sau phải làm như thế nào cậu vẫn chưa nghĩ ra. Có lẽ có một ngày cậu sẽ nói cho Vi Vũ Yến Phi chuyện cậu là Dạ Chước, cũng có lẽ cậu sẽ A game, vĩnh viễn không cho Vi Vũ Yến Phi biết cậu đã từng trở lại…

Có Vi Vũ Yến Phi gia nhập, đánh chiến trường phá lệ thoải mái. An Vũ Hàng từ đầu đến cuối không hề chạy loạn, chỉ đi theo sư phụ và Yến ca canh giữ một điểm duy nhất. Có người phe Chính nghĩa đi tới, sư phụ sẽ phụ trách đánh, Yến ca sẽ bơm máu cho bọn họ, An Vũ Hàng phụ trách đánh cờ. Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc không để cho người của Chính nghĩa đến gần được điểm này để cướp cờ. Mà An Vũ Hàng cũng thu hoạch được ‘đầu người’ đầu tiên của mình tính từ lúc bắt đầu chơi game lại đến nay, khi mấy chữ ‘đánh chết đối thủ’ thật to màu đỏ tươi xuất hiện trên màn hình, An Vũ Hàng đột nhiên cảm thấy bị đánh bao nhiêu lần cũng đáng giá.

Hoàn thành nhiệm vụ đánh thắng chiến trường, An Vũ Hàng đi đến bên cạnh Vi Vũ Yến Phi.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Giờ Yến ca có rảnh không? Chúng ta đi phối sư tử một chút đi.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Tiểu Ngâm, em là con gái phải rụt rè một chút.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: …

Cậu chẳng qua là muốn phối sư tử thôi mà, đâu phải phối người đâu, chỗ nào không rụt rè?

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đừng để ý đến cậu ấy.

Nói xong, Vi Vũ Yến Phi liền thả sư tử xám của mình ra. An Vũ Hàng cũng triệu hồi sư tử trắng của mình, thân là đồng loại, hai con sư tử vừa gặp mặt nhau liền lăn lộn cùng một chỗ, vừa nhưa thân mật, lại vừa như đang đánh nhau…

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Em nuôi hay tôi nuôi?

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Để tôi nuôi cho. Ở chỗ tôi vừa lúc có thức ăn gia súc.

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Được.

An Vũ Hàng tiến liền chọn vào sư tử trắng của mình, lựa chọn ‘Tìm bạn lữ’, sư tử trắng không dây dưa với sư tử xám nữa, thành thành thật thật chạy đến bên cạnh chân của Phượng Cô Ngâm. An Vũ Hàng lại chọn vào sư tử xám của Vi Vũ Yến Phi, chọn ‘Xác định bạn lữ’. Sau đó bên phía Vi Vũ Yến Phi liền nhảy ra một khung đối thoại, hỏi ý kiến có đồng ý cho sư tử của mình trở thành bạn lữ với sư tử trắng của Phượng Cô Ngâm, cùng nhau dựng dục sư tử con hay không ?

Sau khi Vi Vũ Yến Phi chọn đồng ý, An Vũ Hàng là phía khởi xướng, đạt được một khung nuôi dưỡng mới, trong khung là hình cái đầu của một chú sư tử con, phía sau là tình huống nuôi dưỡng và khung đựng thức ăn. An Vũ Hàng nhanh chóng dùng thịt vụn trong túi đút cho sư tử con, để cho nó nhanh chóng lớn lên.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được rồi, cám ơn Yến ca.

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Chuyện nên làm. Em nuôi dưỡng cẩn thận.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng.

Sau đó An Vũ Hàng lại cùng sư phụ và Yến ca làm hết những nhiệm vụ hằng ngày không tính quá khó còn lại, liền lần lượt nghỉ ngơi. Trước khi log-out, An Vũ Hàng cũng không quên cho con cóc của mình ăn no, tâm tình cũng tốt nên dùng Tiêu Vĩ cầm đàn cho nó nghe một lần, hy vọng nó có thể trưởng thành nhanh một chút.

Thứ sáu, An Vũ Hàng giống như ngày thường mà đến quán cà phề làm thêm. Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng trong tiệm lại bốn mùa như xuân. Thời tiết như vậy, rất nhiều người đều muốn mua một ly đồ uống nóng, tìm một nơi ấm áp yên tĩnh một chút tán gẫu, vượt qua buổi chiều này. Quán cà phê dĩ nhiên là một lựa chọn tốt, cho nên cho dù là thời gian làm việc, khách trong tiệm cũng nhiều hơn so với bình thường.

An Vũ Hàng từ lúc bước vào khu pha chế liền không rảnh rỗi, mãi đến khi hết giờ cao điểm mới miễn cưỡng tranh thủ được chút thời gian uống ly nước.

“Xin hỏi ngài là An Vũ Hàng tiên sinh phải không?”

An Vũ Hàng nghe tiếng nói liền ngẩng đầu lên, một người đàn ông hơn 30 tuổi đứng trước quầy lịch sự hỏi.

“Phải, ngài là… ?” An Vũ Hàng không nhận ra người này, người đàn ông này tuy rằng mặc một thân tây trang phù hợp, nhưng nhìn chất vải và kiểu dáng may, đều không giống loại đồ vật quý giá gì.

“Chào ngài, thiếu gia của chúng tôi mời ngài ra ngoài một chút, cậu ấy ở ngoài cửa tiệm chờ ngài.

“Thiếu gia của anh là ai?” An Vũ Hàng hơi hơi nhíu mày.

Người đàn ông chỉ chỉ ra cửa, chỉ thấy ở đó có một chiếc xe màu đen đang đậu, bên cạnh xe có một người đàn ông mặc quần áo hưu nhàn, người này An Vũ Hàng cảm thấy có chút quen mặt, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra người này chính là người đàn ông lần trước cùng Tiết Dập đến uống cà phê.

Hiện tại trong tiệm không bận lắm, Tiểu Phóng liền nói với An Vũ Hàng: “Cậu đi đi, chỗ này để tôi trông là được.”

An Vũ Hàng hơi hơi gật đầu, rời khỏi khu pha chế.

Thấy An Vũ Hàng đi ra, người đàn ông lộ ra nụ cười ôn hòa, nói: “Còn nhớ tôi không?”

“Vâng, là bạn của Dập ca.”

Nói thật, người đàn ông này lớn lên không tệ, nhã nhặn suất khí, nhưng An Vũ Hàng cứ cảm thấy trong ánh mắt hẹp dài của anh ta có chút cảm xúc khiến người ta nhìn không hiểu, lại khiến cho cậu cảm thấy rất nguy hiểm.

“Tôi họ Kha, tên Kha Tuấn Hân.” Kha Tuấn Hân tự giới thiệu.

“Chào ngài, Kha tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì?” An Vũ Hàng cảm thấy bản thân chỉ gặp mặt anh ta một lần, theo lý thuyết hẳn không có gì liên hệ mới đúng. Hơn nữa lúc ấy cậu cũng không cảm thấy vị Kha tiên sinh này đối với cậu có bao nhiêu hảo hữu.

Kha Tuấn Hân mở cửa sau xe, từ bên trong ôm ra một bó hoa hồng đỏ tươi thật to, nói: “Tặng cho em.”

An Vũ Hàng nhất thời có chút không rõ, đây là muốn chơi trò gì?

“Lần trước nhìn thấy em, tôi liền thích em. Hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội, chúng ta kết giao thử xem.” Kha Tuấn Hân đưa bó hoa đến trước mặt An Vũ Hàng nói.

Ban ngày ban mặt mà một người đàn ông tặng hoa cho một người đàn ông khác, thật sự rất gây chú ý, có rất nhiều người đi ngang qua đều không khỏi nhìn lại mấy lần, cũng có người khe khẽ bàn luận.

Biêt ý đồ của đối phương khi đến tìm mình, An Vũ Hàng nhíu chặt mày, nghiêm túc nói: “Kha tiên sinh, chúng ta không cùng một loại người.”

Cậu là gay không sai, nhưng cậu đối với vị công tử tên Kha Tuấn Hân này một chút cảm giác cũng không có, nói gì đến chuyện kết giao? Hơn nữa cậu cũng không có ý định tuyên bố với bên ngoài tính hướng của mình, Kha Tuấn Hân hành động trắng trợn như vậy, An Vũ Hàng trốn còn không kịp, làm sao có thể thừa nhận mình là đồng loại của anh ta.

Nghe được lời này của cậu, Kha Tuấn Hân nghiêng người tiến đến bên tai An Vũ Hàng, nhỏ giọng nói: “Tôi nhìn người rất chuẩn, tôi nói em là gay, em khẳng định là gay. Cho dù em thật sự không phải, tôi cũng có thể bẻ cong em.”

An Vũ Hàng lui về phía sau một bước, lạnh mặt nói: “Kha tiên sinh thỉnh tự trọng.”

Kha Tuấn Hân cười, nói: “Tôi đương nhiên tự trọng, cũng tôn trọng em, nếu không tôi sẽ không chạy đến đây.”

An Vũ Hàng không nói chuyện, sắc mặt không tốt lắm.

Kha Tuấn Hân không thèm để ý nói tiếp: “Hoa này nếu em không nhận, tôi sẽ đưa vào trong tiệm.” Nói xong, Kha Tuấn Hân liền muốn đi vào trong tiệm.

An Vũ Hàng một phen giữ chặt tay áo anh ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Anh đừng quá đáng.”

Ý cười của Kha Tuấn Hân sâu hơn, tựa hồ cũng không muốn chọc An Vũ Hàng nóng nảy, “Vậy thì nhận đi.”

An Vũ Hàng nhìn bó hoa anh ta đưa tới, không tiếp nhận mà chỉ nói: “Kha tiên sinh, cho dù anh là muốn đùa dai hay thật sự muốn tìm người yêu, tôi cũng không phải người thích hợp để lựa chọn. Tôi đối với anh không có hứng thú, cũng mong anh đừng quấy rầy tôi. Nếu biến thành quá khó coi, Kha tiên sinh hẳn là sẽ càng phiền toái hơn tôi.”

Chỉ nhìn chiếc xe mà Kha Tuấn Hân đi cũng biết anh ta có chút của cải, hơn nữa người đàn ông khi nãy còn gọi Kha Tuấn Hân là “Thiếu gia”, hẳn là cũng loại phú nhị đại. Người như thế mặc dù có tiêu tiền phóng khoáng, nhưng hơn phân nửa vẫn thực chú trọng thanh danh.

“Tôi cũng không phải loại người chỉ biết nói miệng, về phần người khác có quan tâm hay không, không liên quan với tôi.” Kha Tuấn Hân nhìn vào mắt An Vũ Hàng, nói: “Tôi có thể cho em thời gian suy nghĩ, nhưng em cũng phải cho tôi cơ hội để theo đuổi em chứ?”

“Anh vẫn đừng nên lãng phí thời gian.” An Vũ Hàng cảm thấy thái độ nói chuyện của Kha Tuấn Hân căn bản là đang bố thí, mà không phải là thương lượng.

“Cái khác tôi không có, chẳng qua có nhiều thời gian mà thôi.” Đang nói, di động của Kha Tuấn Hân vang lên, anh ta không nghe, chỉ là nhét hoa vào trong tay An Vũ Hàng, nói: “Em nhận họa đi, tôi còn có việc, đi trước. Có rảnh lại đến tìm em.”

An Vũ Hàng còn chưa kịp nói ‘Đừng đến nữa’, Kha Tuấn Hân đã lên xe. Người đàn ông khi nãy vào trong tiệm mời cậu ra ngoài đã sớm ngồi vào ghế lái, sau khi Kha Tuấn Hân lên xe, liền trực tiếp lái xe rời đi.

An Vũ Hàng nhìn bó hoa trong tay, sắc màu đỏ tươi khiến cậu cảm thấy đặc biệt chói mắt. Đi đến chỗ thùng rác cách cửa tiệm không xa, An Vũ Hàng trực tiếp ném bó hoa vào, sau đó vỗ vỗ tay, không hề quay đầu lại mà đi thẳng vào trong tiệm.

Tiểu Phóng và Nhã Duyệt xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong tiệm nhìn thấy hành động của An Vũ Hàng, biết cậu không quá vui vẻ, cho nên cũng không ai dám hỏi nhiều.

Sau khi trở về ký túc xá, tâm tình của An Vũ Hàng vẫn không tốt lên được, nhưng lại không hề đề cập với Thời Nhiễm về chuyện này. Sư phụ và Vi Vũ Yến Phi sau khi log-in liền dẫn cậu đi đánh chiến trường, bởi vì tâm tình không tốt, An Vũ Hàng lúc này cũng không đứng ở phía sau giữ cờ nữa, mà chạy lên cùng sư phụ giết người, có Vi Vũ Yến Phi ở đó, cậu không cần lo lắng về vấn đề máu của mình.

Sau khi thành công thu hoạch được vài đầu người, tâm tình An Vũ Hàng cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Trong lòng cậu nghĩ, coi như mình gặp phải một tên bệnh thần kinh đi, cậu một người bình thường không nên so đo với người điên làm gì…