Sư Gia Pk Huyện Lệnh

Chương 45: Cướp giật và thành thân



Lý Đại Vương đúng là loại người thùng rỗng kêu to, hắn mới chạy vào sânthì tiếng kêu gào đã ầm ầm vang vọng vào trong phòng, phá nát bầu khôngkhí vui vẻ, hòa thuận mà Đường Thiên Viễn vất vả lắm mới tạo được.

Thùng rỗng Lý Đại Vương tông thẳng vào cửa, suýt chút nữa thì thành côngtrong việc ép mặt mình thành cái bánh có nhân, lúc này hắn mới phát hiện ra cánh cửa này được cài ở bên trong, không biết Huyện thái gia đanglàm chuyện cơ mật gì ở trong ấy nhỉ?

“Đại nhân, đã xảy ra chuyện lớn rồi!” Lý Đại Vương vừa gõ cửa vừa kêu.

Không xong rồi, không may rồi, xảy ra chuyện lớn rồi… hừ, dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây thì đúng là ngươi gặp chuyện không may rồi đấy! Nếuchuyện ngươi sắp nói mà không có gì to tát thì ngươi chết với ta. ĐườngThiên Viễn sa sầm mặt, ánh mắt lóe lên tia hung ác, vươn tay đậy kín nắp rương vàng.

Đàm Linh Âm không hiểu vì sao tâm tình hắn lại độtnhiên không tốt như vậy. Nàng đứng dậy, đi ra mở cửa, lôi Lý Đại Vươngvào trong phòng.

Lý Đại Vương thở hổn hển, “Đại nhân, Tôn… nhà của Tôn viên ngoại bị thổ phỉ xông vào đánh cướp!”

Đàm Linh Âm lấy làm lạ, “Thổ phỉ xông vào đánh cướp? Bị lúc nào, sao tachẳng nghe ai bàn tán gì hết thế? Có thương vong không? Giữa ban ngàyban mặt mà dám xông vào đánh cướp, lá gan của bọn này cũng không nhỏnhỉ?”

Đàm Linh Âm vốn nóng tính, vừa nghe có thổ phỉ liền tuôn ra một đống câu hỏi, ồn ào chẳng khác gì dây pháo đang nổ. Lý Đại Vươngkhông nghe kịp, chỉ bắt được vấn đề cuối cùng mà nàng vừa hỏi, “À, xảyra đêm qua.”

Đường Thiên Viễn nhanh chóng phát hiện điểm đángngờ, “Vụ việc xảy ra từ đêm qua sao bây giờ mới báo án? Còn nữa, buổitối cửa thành đều đóng kín, bọn cướp vào thành bằng cách nào?”

“Không phải, bọn thổ phỉ đánh cướp điền trang của Tôn viên ngoại ở bên ngoài thành.”

Thì ra mọi chuyện là như vậy. Nếu trong thành xảy ra việc thổ phỉ xông vàonhà cướp bóc, chắc chắn mọi người đã xôn xao bàn tán rồi, làm gì cóchuyện đến bây giờ bọn họ mới biết được tin này. Đường Thiên Viễn ngồixuống, chỉ tay vào bộ ấm trà trên bàn, “Uống nước trước đã, sau đó kể rõ ràng cho bản quan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Lý Đại Vương uống cạn hai ly trà mới bắt đầu kể rõ sự tình.

Chuyện này rất bình thường. Đêm qua, điền trang lớn nhất của Tôn viên ngoại ởbên ngoài thành bị thổ phỉ xông vào cướp sạch. Hiện giờ đang là lúc thuhoạch, bởi vì lương thực quá nhiều, chưa thể chuyển hết về kho thóc củaTôn viên ngoại ở trong thành nên toàn bộ lương thực đều được cất trongkho lúa bên ngoài thành. Nơi đây luôn có người canh giữ cẩn mật suốt cảngày lẫn đêm để đề phòng hỏa hoạn và trộm cướp.

Canh ba đêm qua,vào lúc mọi người đều mệt mỏi, một nhóm thổ phỉ từ trên núi Phượng Hoàng kéo xuống, lần mò vào trong điền trang. Bọn chúng tìm được kho lúa, cho người vét sạch chỗ lương thực cất trong đấy. Có vẻ như bọn chúng hiểurất rõ đường đi nước bước trong điền trang này nên ra tay cực kỳ nhanhnhẹn. Mấy người canh gác kho lúa xông lên ngăn cản, nhưng người nào tiến lên cũng đều bị chúng đánh cho choáng váng mặt mày. May mà mọi ngườiđều không dám phản kháng quyết liệt nên mới không xảy ra án mạng. Riêngcó mấy con chó giữ nhà, vì sủa dữ quá nên bị bọn cướp đánh chết rồi vácđi luôn

Vừa mới nghe xong, Đường Thiên Viễn liền nêu thắc mắc của mình, “Sao bọn họ biết được đám thổ phỉ từ trên núi Phượng Hoàngxuống?”

“Việc này… Ti chức không biết.”

Đường Thiên Viễnlại hỏi một vấn đề khác, “Từ lúc bọn thổ phỉ xông vào điền trang đến lúc bọn chúng bỏ đi mất bao nhiêu lâu? Bọn chúng lấy bao nhiêu lương thực?Sau khi bỏ đi, chúng đi về hướng nào?”

“Việc này… Ti chức cũng không biết.”

Đường Thiên Viễn lại hỏi, “Chuyện này xảy ra từ đêm qua, sao bây giờ mới cho người đến báo?”

“Ti chức…”

Lý Đại Vương cảm thấy hơi uất ức. Hắn bị người của Tôn gia nhờ vả đến báoán với Huyện thái gia, nào có nắm rõ tình hình chi tiết mà Huyện tháigia cứ dồn ép hắn, hỏi hắn những câu khó trả lời. Quên mất, hắn biết rõsố lượng con chó bị giết chết, tiếc là Huyện thái gia lại không hỏi hắnchuyện này.

Đường Thiên Viễn xua tay, “Mà thôi, ngươi gọi mấyngười chứng kiến sự việc đến đây cho ta hỏi chuyện,” hắn dừng một chút,sau đó nói thêm, “Phải tìm người nắm rõ tình hình đấy.”

Lý Đại Vương vội đi thực hiện mệnh lệnh của Huyện thái gia.

Tranh thủ không có ai, Đường Thiên Viễn bảo Đàm Linh Âm đem vàng về cấttrước, lại còn dặn nàng phải giấu cho thật kỹ. Đàm Linh Âm đem rươngvàng về phòng, đổ hết chỗ vàng trong rương ra thì thấy dưới đáy rươngcòn có một cái rương nhỏ, bên trong cái rương nhỏ này trống rỗng. Nếuđem so sánh thể tích của cái rương nhỏ này với thể tích chỗ vàng kia thì cái rương nhỏ này lớn hơn chỗ vàng kia khá nhiều.

Đàm Linh Âmthấy nghi ngờ, cho rằng Huyện lệnh đại nhân cố ý xếp đầy vàng ớ mặt trên cùng để đánh lừa nàng. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng mới hiểu rõ dụng ý của hắn.

Mọi người đều biết, khi thả một khối vàng dù làlớn hay nhỏ cùng với một vật khác xuống nước thì vàng luôn bị chìmxuống. Đối với người trong nghề, chỉ cần dựa vào kích cỡ, màu sắc vàtrọng lượng là có thể phân biệt miếng vàng đó là thật hay giả. Đươngnhiên, người trong nghề đều biết rõ phương pháp này, nhưng chỉ biết thìcũng chưa chắc đã có thể phân biệt được. Điều quan trọng là người đóphải tinh mắt và có xúc cảm nhạy bén. Bản thân Đàm Linh Âm cũng có kinhnghiệm nhiều năm trong việc dùng tay để ước lượng vàng nhưng nàng vẫnkhông dám vỗ ngực khẳng định mình ước lượng hoàn toàn chính xác.

Nhưng người trong nghề sẽ biết cách đánh lừa người người khác, điều này nàng nàng có thể bảo đảm.

Nếu đem vàng chất đầy trong rương, chẳng may người khiêng cái rương làngười trong nghề sẽ dễ dàng phát hiện điểm đáng ngờ. Cho nên Huyện lệnhđại nhân mới bỏ cái rương vàng nhỏ này cùng vài thứ khác vào trong cáirương lớn, vừa đánh lừa được người khác mà vừa khiến cho chỗ vàng kiakhông bị lắc lư trong lúc di chuyển.

Đàm Linh Âm cầm thỏi vàng trong tay khẽ than thở, e là… Đường Huyện thái gia chính là yêu tinh tu luyện thành người.

Giấu kỹ vàng xong, Đàm Linh Âm mới đi đến Thoái tư đường. Nhân chứng đã đến, Huyện lệnh đại nhân đang tra hỏi ông ta. Lúc nàng bước vào, Đường Thiên Viễn đang hỏi vì sao không đến Huyện nha báo án sớm.

Nhân chứnglà một ông lão khoảng từ năm mươi đến sáu mươi tuổi, lưng còng, da ngămđen. Khi nói chuyện với Huyện thái gia, thái độ của ông ấy rất là cungkính, ánh mắt cũng vô cùng chân thành và thẳng thắn.

Đàm Linh Âm rón rén ngồi xuống một bên lắng nghe.

Ông lão bị sự xuất hiện của nàng làm cho phân tâm. Trước giờ lão chưa từngthấy cô nương nào xinh đẹp và quyến rũ như vậy, nên không nén nổi sựhiếu kỳ, hai mắt cứ dán chặt vào Đàm Linh Âm.

Đường Thiên Viễn gõ gõ lên mặt bàn, “Nói tiếp đi.” Trong giọng nói lộ ra sự khó chịu.

Vừa thấy Huyện thái gia tức giận, ông lão vội vàng nói, “Dạ, dạ. Cái kia ——” lúc này vừa nói đến chỗ nào rồi nhỉ?

Đàm Linh Âm xen vào, “Vì sao lại đến báo án trễ như vậy?”

“À, cái này, tiểu nhân cũng không biết nữa. Tang quản gia dặn bọn tiểu nhân không được ăn nói lung tung, còn cho người giám sát chúng tôi. Sáng sớm hôm nay ông ấy dẫn người vào trong thành tìm lão gia. Tiểu nhân khôngbiết gì hết.”

Đàm Linh Âm vừa nghe vậy liền nảy ra một ý nghĩ:cái tên Tang quản gia gì đó hình như muốn tự tay bắt kẻ trộm? Tôn viênngoại cũng đồng ý với cách làm này của ông ta. Nhưng sau khi bàn bạc kỹlưỡng, có lẽ thấy mình không đủ năng lực nên mới đành đến nhờ quan phủgiúp đỡ.

Đường Thiên Viễn suy tư một chút, lại hỏi, “Vậy ông thấy có điểm nào khả nghi không?”

Ông lão lắc đầu.

“Ông suy nghĩ cẩn thận lại xem, đám thổ phỉ này có điểm gì khiến ông chú ý không?”

Ánh mắt ông lão sáng hẳn lên, “Có! Giọng nói của bọn họ không phải là giọng của vùng này. Hơn nữa, giọng nói của bọn họ cũng không cùng một loại,hình như là giọng của vài vùng khác nhau.”

Vậy là dân lưu lạc. Đường Thiên Viễn gật đầu, “Rất tốt, còn gì nữa không?”

“Vâng, còn có, có một người rất giống lão Thiết. Tiểu nhân thấy lạ nên có quay lại nhìn mấy lần.”

“Lão Thiết là ai?”

“Lão Thiết là tạp dịch của Tôn phủ. Nhưng ông ấy đã chết rồi.”

“Chết từ bao giờ?”

“Cũng được vài tháng.”

Đường Thiên Viễn gật gù, lại hỏi thêm một số chuyện. Thỉnh thoảng Đàm Linh Âm chen vào hỏi một câu. Càng về sau, ánh mắt của ông lão càng dán chặtvào Đàm Linh Âm. Đường Thiên Viễn không nhịn nổi nữa, dù sao thì cũngchẳng hỏi thêm được điều gì mới mẻ nên nhanh chóng thả cho ông ta về.

Thấy ông lão đã đi xa, Đường Thiên Viễn mới lộ vẻ tươi cười, hỏi Đàm Linh Âm, “Đã cất kỹ chưa?”

Đàm Linh Âm ưỡn ngực, gật đầu.

Đường Thiên Viễn biết nàng rất giỏi về khoản cất giấu tiền bạc. Thật chẳngkhác gì một chú chuột yêu lương thực, đào chín, mười cái hang để nhétđầy lương thực trong đấy. Hắn vênh mặt mỉm cười, ánh mắt dính chặt vàonàng, “Không hổ là phụ tá đắc lực của bản quan.”

Đàm Linh Âm ngồi hơi xa nên không thể nhìn rõ ánh mắt của hắn. Nàng cảm thấy rất hãnhdiện khi được Huyện lệnh đại nhân khen ngợi.

Đường Thiên Viễn lại thấy có chút buồn bực. Hiện giờ, bao nhiêu tình ý của hắn chỉ có thểtrao gửi thông qua phương thức bày tỏ kín đáo, nhưng hết lần này đến lần khác, Đàm Linh Âm cứ mở to đôi mắt cận nặng của mình ra mà nhìn hắn,phản ứng vẫn chậm chạp chẳng khác gì mọi ngày.

Hai người đều imlặng. Đường Thiên Viễn nghĩ, dù hắn chỉ lẳng lặng ngắm nàng như vậynhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cảm giác có người nhìn mình, hắn nhướng mi nhìn ra, thấy Hương Qua đang ngó dáo dác ở bên ngoài Thối tư đường.

“Có chuyện gì?” Lại bị quấy rầy, thật chẳng vui chút nào.

“Thiếu gia, Bầu mang thư nhà đến.”

Đây là chuyện nhà của Huyện lênh đại nhân, Đàm Linh Âm đương nhiên khôngtiện ở lại. Nàng xin phép đi ra ngoài, dẫn Đường Đường đến nhà bếp kiếmăn.

Đường Đường là vị khách được nhà bếp chào đón nhất. Từ đầubếp cho đến tạp dịch nhóm lửa, ai nấy đều thích lấy món này, món nọ choĐường Đường. Nhưng Huyện thái gia đã dặn, không được cho Đường Đường ănđồ sống nhất là các thứ như lòng, thịt sống, máu tươi. Nếu ai vi phạm,hắn sẽ phạt nặng người đó.

Lão Đinh đang cầm một con dao, trêndao vẫn còn dính một ít tiết heo, ông dứ dứ con dao trước mặt ĐườngĐường, ghẹo nó, “Muốn ăn không? Đường Đường.”

Đường Đường vừangửi thấy mùi tiết heo, trên mặt nó liền hiện lên vẻ chán ghét. Món nàyđắng lắm, cho dù mùi của nó có thơm đến mấy thì ăn vào cũng đắng ghét cả miệng.

Lão Đinh cười ha ha, khom lưng xoa xoa đầu Đường Đường, sau đó quay sang mở nắp cái lồng hấp lớn, “Để dành cho các ngươi đấy!”

Bên trong lồng hấp có thịt kho tàu, có gà viên, có cá hấp, còn có 2 đĩa rau xào, hai chén cơm tẻ. Xung quanh món ăn, hơi nước vẫn bốc lên cuồncuộn. Chẳng biết lão Đinh lấy ở đâu ra thêm hai món thức ăn nguội xếpvào khay.

Lúc này đã qua giờ cơm chiều từ lâu nhưng Đàm Linh Âmvẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng. Nàng nuốt nước miếng, “Cũng có phầncủa ta sao?”

“Có mà, có mà,” lão Đinh cười nói, “Huyện lệnh đạinhân đặc biệt dặn dò, ngươi chưa ăn cơm chiều nên để dành nhiều thức ănmột chút.

Là Huyện lệnh đại nhân dặn ư? Suốt ngày hôm nay hắn bận tối mắt tối mũi, vậy mà vẫn dành chút thời gian dặn dò nhà bếp. ĐàmLinh Âm có chút cảm động, nghĩ lại, cái bàn thức ăn hồng hồng, đỏ đỏtrưa nay có lẽ không phải là do hắn cố ý chơi xỏ nàng đâu?

ĐườngĐường nhìn Đàm Linh Âm lại nhìn lão Đinh, nó không hiểu, rõ ràng có thức ăn ngon nhưng sao bọn họ không ăn? Đã không ăn thì thôi, sao lại bắt nó nhịn luôn thế?!

Lão Đinh gắp một miếng thịt kho tàu dụ Đường Đường, “Đường Đường, lại đây nào, há mồm ra.”

Đường Đường vội vàng chồm dậy, đứng thẳng người trên hai chân sau, hai chântrước quơ quào, há to mồm chờ đợi, ánh mắt thèm khát cứ dán chặt vàomiếng thịt trên tay lão Đinh.

Lão Đinh buông miếng thịt ra, Đường Đường há mồm hứng gọn, nó nhai nhồm nhoàm, hai mắt híp lại vì hạnhphúc. Lão Đinh lại cười ha ha.

Đàm Linh Âm lại nhìn mấy món ănngon lành trong lồng hấp. Những món này chắc cũng dành một phần choHuyện lệnh đại nhân, nàng có nên tỏ lòng biết ơn bằng cách bưng mấy mónnày đến cho hắn không?

Đang nghĩ ngợi, lại có một người đi vào trong bếp, nhìn lại thì ra là Hương Qua.

Hương Qua đến lấy cơm tối cho thiếu gia, nhìn thấy Đàm Linh Âm, nàng ta cườimỉa, “Đàm sư gia lại đói bụng rồi sao?” Nữ nhân này, hễ rảnh rỗi lạichạy vào bếp để kiếm ăn, bộ nàng ta là quỷ chết đói đầu thai hay saovậy?

Đàm Linh Âm biết Hương Qua không thích mình nên chỉ cười hì hì, không trả lời.

Lão Đinh cũng chẳng để ý đến Hương Qua, trong lòng lão chỉ nghĩ nên làm thế nào để ghẹo Đường Đường. Bởi vậy, lão lẳng lặng đem phần cơm nước đãđược chuẩn bị sẵn của Huyện lệnh đại nhân đưa cho Hương Qua, cầu mongnàng ta đi nhanh nhanh một chút.

Hương Qua lại ra vẻ bí mật, úpúp mở mở nói với lão Đinh, “Lão đã nghe tin gì chưa, thiếu gia của chúng ta sắp thành thân rồi đấy!”

Nàng ta khoe tin mới nghe được,giọng nói oang oang như cãi nhau với người khác. Nếu Đàm Linh Âm khôngnghe được, đúng là điếc hết chỗ nói.

Nghe vậy, Đàm Linh Âm thấyrất khó chịu, cảm giác như vừa có một tảng đá lớn đột ngột đè lên ngựcmình, nàng tò mò hỏi thăm, “Thật ư? Là cô nương nhà nào vậy?”

Lão Đinh vẫn lo ghẹo Đường Đường, “Thật sao? Chúc mừng ông ấy! Chuyện tốt như vậy sao không thấy ông ấy nhắc đến nhỉ?”

Lão trái một chữ ‘ông’, phải một chữ ‘ông’, đem thiếu gia anh tuấn lỗi lạcnhà nàng ta kêu như một ông già. Hương Qua nhíu mày, dấm dẳng nói,“Chuyện này ấy à, vừa mới được quyết định thôi. Cô nương kia là ái nữcủa Lễ bộ Thị lang ở kinh thành, là một tiểu thư khuê các thật sự đấy!”Vừa nói, vừa cố ý liếc xéo Đàm Linh Âm.

Lão Đinh cảm thán, “Trờiạ, là quan lại chốn kinh thành cơ à?! Lần này ông ấy có thể thăng quantiến chức một cách nhanh chóng rồi.”

Đàm Linh Âm cũng kinh ngạc.Con gái của Lễ bộ Thị lang, một cô nương có gia cảnh tốt như vậy sao lại đồng ý gả cho một kẻ chỉ dựa vào đọc sách mà tiến thân như Đường PhiLong? Hắn chỉ là Huyện lệnh nhỏ bé cấp thất phẩm, không có người chốnglưng. Nếu gả cũng là hắn gả cho người ta mới đúng chứ! Không biết phụthân của Đường Phi Long dùng cách nào để câu được khuê nữ nhà ấy nhỉ?

Lời của lão Đinh khiến Hương Qua bực mình, nàng ta nhếch miệng cười nhạtmột tiếng rồi nói, “Không phải là ta muốn khoe khoang đâu, số người muốn đem con gái gả cho thiếu gia nhà chúng ta rất nhiều, nhiều đến nỗi đếmkhông xuể ấy chứ. Gia thế của cô nương kia cũng không tốt mấy, chỉ tạithái thái nhà chúng ta thích tính tình hiền thục của cô nương kia nênmới chọn nàng làm Thiếu nãi nãi của chúng ta mà thôi.”

Đàm Linh Âm và lão Đinh đều khiếp sợ bản lĩnh khoe khoang, khoác lác của nàng ta.

Hương Qua nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hai người kia thì rất là đắc ý, “Nói chung là có khối người ôm mộng ‘cóc ghẻ ăn thịt thiên nga’. Chỉ tiếc rằng,thịt thiên nga này… chỉ có thiên nga mới ăn được thôi.”

Lão Đinh nhịn không được, mở miệng nhắc nàng ta, “Thiên nga ăn chay, không ăn thịt.”

Hương Qua tức tối hừ một tiếng, xách hộp thức ăn vùng vằng bỏ đi. Đàm Linh Âm cũng không biết có phải vừa rồi Hương Qua mới chửi xéo mình không, nàng nhìn theo bóng lưng của Hương Qua, hỏi lão Đinh, “Lão nói thử xem, congái của Lễ bộ Thị lang thật sự vừa ý Huyện lệnh đại nhân của chúng tasao?”

Nàng thì thào giống như tự hỏi chính mình. Lão Đinh vốnnghe được không ít chuyện xấu của người khác, giờ phút này nghe Đàm Linh Âm hỏi vậy, cảm giác như nàng đang buồn bã cho thân phận mình. Lão nhìn nàng với vẻ thông cảm, bộ dạng ngập ngừng, cuối cùng chỉ nói một câu,“Đàm sư gia đã thông suốt mọi chuyện rồi.”

Đàm Linh Âm: “…” Hình như lão Đinh hiểu sai ý của nàng thì phải?